Lúc này, hơn hai mươi Thần linh hợp tác đúc lại kiếm. Động tác của họ cực kỳ nhanh chóng, có lực lượng kinh thiên động địa. Trong đó mười vị Thần vô cùng trầm mặc, bởi vì một lát nữa, họ sẽ phải đi vào trong lò nung.
"Đúng rồi, các ngươi biết Umbrella không?" Hạ Nghê Minh nói.
"Umbrella?"
Các Thần linh lắc đầu.
"Umbrella là một tổ thức thần bí cổ đại, xuyên suốt vô số vũ trụ song song, có kết cấu không gian Chủ thần đặc biệt. Sau lưng chúng ta có hai vị Thần linh cổ đại. Chúng ta là tổ chức siêu cấp xuyên suốt vô số vũ trụ song song! Umbrella, cây dù bảo vệ chư thiên!" Hạ Nghê Minh nói.
"Các Thần ở đây gia nhập công ty Umbrella của chúng ta sẽ nhận được vô tận cơ duyên, các loại kỹ năng và công pháp nghịch thiên. Dù hiện tại người sắp tử vong cũng có thể sống lại tại một vũ trụ song song khác, khai sáng một cuộc đời khác."
Bọn họ giật mình.
"Mười người các ngươi muốn gia nhập Umbrella của ta không?" Hạ Nghê Minh nói.
Mười vị Thần cả kinh, yên lặng gật đầu.
Thiên Đế không có ma hạch này không nằm trong vận mệnh, quả thực trên người hắn phải có bí mật lớn. Hệ thống tu luyện của Đỗ Tuyết do vô số công pháp vượt quá bình thường tạo thành, mà hiện bọn họ cũng sắp tử vong, không có lựa chọn.
"Chúng ta gia nhập." Bọn họ nhìn nhau, cắn răng nói.
Hạ Nghê Minh yên lặng cười: "Các ngươi tiếp tục đi."
Các vị Thần linh vẫn đang rèn đúc kiếm cho Đỗ Tuyết, sắp tập trung vào lò nung. Đỗ Tuyết ở bên khác đang ngồi khoanh chân tu luyện.
Hạ Nghê Minh tiếp tục trở về trong rừng, nhìn hai vị Thần linh cổ đại vẫn đang ngồi thảo luận trên tảng đá.
Hắn hít sâu một hơi, do dự chốc lát rồi tiến lên một bước, nói với Caroline:
"Thần linh đại nhân, ta và Đỗ Tuyết nguyện trở thành đại lý của ngài ở kiếp này, giúp ngài thành lập một thế lực xuyên qua từng vũ trụ song song, thành lập không gian Chủ thần, quản lý người 'Xuyên không'."
"Quản lý người 'Xuyên không'?"
Caroline tựa như cười mà không cười nhìn hắn, biết hành động của hắn.
"Hiện tai ta đã mang đến tính mạng mười vị Thần linh cho ngài." Hạ Nghê Minh run rẩy một phen, nằm rạp xuống đất nói.
Đây là cơ hội lớn nhất của hắn. Thần linh siêu cổ đại chắc là không trèo lên nổi, nhưng một vị Thần linh khác là Caroline sẽ nể mặt Đỗ Tuyết, có lẽ sẽ tha cho họ, cho họ cơ hội trời cho.
"Đây là kế hoạch của ta."
Hạ Nghê Minh cung cung kính kính như đang đi phỏng vấn xin việc.
"Mong ngài cho ta hi vọng được phỏng vấn. Những người 'Xuyên không' kia sẽ ỷ vào trí tuệ mạnh mẽ lúc còn sống để ảnh hưởng đến cách cục thế giới, gây ra bất bình đẳng. Đây là biện pháp giới hạn để người 'Xuyên không' có một không gian Chủ thần, không để lộ thân phận."
Caroline tiếp nhận bản kế hoạch, hiển nhiên cũng bị giả thuyết không gian Chủ thần trong đó làm kinh ngạc một thoáng, cười nói:
"Rất thú vị. Ta sẽ nhận lấy mười Thần linh kia, sẽ mang ngươi ta vũ trụ của ta... Nếu ngươi muốn thành lập cái mà ngươi gọi là tổ chức cũng không sao, có thể cho ngươi tư cách lâm thời tiến vào thế giới chúng ta. Chỉ là, giữa các thế giới không thể can thiệp lẫn nhau, không được tiết lộ ra ngoài!"
"Cảm tạ Thần linh đại nhân!" Hạ Nghê Minh mừng rỡ như điên, vội vã quỳ rạp xuống đất, đồng thời lệ rơi đầy mặt. Ưu thế "Người xuyên không" tuyệt thế của cuối cùng cũng khai sáng, ôm được bắp đùi siêu cấp rồi.
Hứa Chỉ cũng như cười như không nhìn Hạ Nghê Minh quỳ dưới đất.
Người này rất thông minh, co được dãn được, quả thực là một nhân tài. Hắn phát triển thế nào là việc của hắn, tự mình lười can thiệp.
Ầm!
Cách đó không xa, bỗng nhiên một áng lửa trùng thiên.
Tiếng rèn đúc vang lên liên hồi, sấm sét nổ vang. Một chiếc Thần lô hằng cổ như ẩn như hiện, dường như tồn tại từ hằng cổ, chứa uy thế mênh mông. Từng vầng sáng màu đỏ như máu ngút trời, một tiếng reo lanh lảnh vút cao. Thần binh hiện thế, khí tức Thần linh bậc trung nổi sóng.
Nhưng khí tức lóe lên một cái lại biến mất.
"Đại Hoan Hỉ Đế, ta phải giết ngươi!"
Một giọng nói nhu mì mà rõ ràng vang lên. Một cô gái cầm trường kiếm ẩn vào hư không.
Năm thứ năm mươi mốt Đại Hoan Hỉ Đế, bạo quân Đại Hoan Hỉ Đế muốn đại thống nhất vạn vật thế gian. Hài Cốt Tiên đột nhiên xuất hiện, xoay chuyển vận mệnh, đảo ngược cục diện, cứu vớt vạn vật trong thiên hạ.
...
Trong khoảnh khắc, một luồng thần mang trắng như tuyết yên ắng xông lên trời. Đỗ Tuyết đi theo dòng ám sát, nhưng thân đã sớm bại lộ, tất nhiên không cần che giấu thân phận nữa. Khí tức tầng tầng dâng trào nổ tung.
"Tổ Vu chân thân."
Oành!
Thân hình nàng bốc lên cao dần, ngưng tụ.
Khí tức kinh khủng không ngừng tràn bờ, giống như một vị Bất Diệt Kim Thân thời Hoang Cổ giáng lâm. Sinh cơ không ngừng tràn ra. Tổ Vu chân thân, sức chiến đấu không hẳn kinh thiên động địa, nhưng lực khôi phục mạnh mẽ và sức sống khủng bố.
"Thức tỉnh!"
Thân thể nàng thiêu đốt mãnh liệt. Nàng bắt đầu tiến vào trạng thái tầng thứ hai, hóa zombie.
Thân thể kinh khủng kia vỡ ra đến từng tế bào, hư nát, chảy xuống thành dịch tế bào đặc sệt, giống như một ngọn đuốc sáp hình người đang nóng chảy ra. Chất nhầy lách tách rơi xuống, không ngừng tan vỡ.
Mỗi tấc tế bào thiêu đốt, lực lượng kinh khủng như núi lửa bị ép chuẩn bị phát nổ, sẽ phá tan trời cao, nổ tung hư không, rung động không gian. Đây là uy thế đáng sợ khi một vị Thần bậc trung sinh ra,
"Nguồn sức mạnh này..." Đại Hoan Hỉ Đế bỗng nhiên quay đầu qua, lộ vẻ sợ hãi, nhưng đã không kịp phản ứng nữa.
Tầng thứ ba bắt đầu bùng phát.
Keeng!
Kiếm ra khỏi vỏ!
Một thanh trường kiếm thẳng tắp chứa khí tức của Trung Vị Thần linh bay ra. Thân kiếm trắng như tuyết, bóng loáng như gương, phản xạ ánh sáng chói mắt. Thanh kiếm giống như vật còn sống, bề mặt phản chiếu toàn bộ cảnh tượng mặt đất sông núi, xán lạn đầy hoa lệ.
"Kiếm ra! Thục! Đạo!"
Một khắc sau, thiên địa ầm ầm chấn động. Mây trắng cuồn cuộn.
Một ánh kiếm trắng như tuyết yên lặng ngưng tụ. Ánh sáng trắng như tuyết chiếu xạ xuống mặt đất. Rõ ràng không có một chút tiếng động nào, nhưng nhiệt độ nóng bỏng đến độ hòa tan mặt đất. Mọi Thiên Đế, Thần linh phổ thông đều bị đè bẹp.
"Bé gái năm xưa cuối cùng cũng trưởng thành, có một chút phong thái Liễu Ôn Kiếm." Hứa Chỉ nhìn trên trời.
Rào...
Ánh kiếm trắng như tuyết chém xuống Đại Hoan Hỉ Đế như thác đổ.
"Đây là thứ gì?" Đại Hoan Hỉ Đế dại ra, ngơ ngác nhìn ánh kiếm thần quang khủng bố. Y lập tức điên cuồng gào lên: "Ta sẽ không chết! Ta sẽ không!"
"Ta... cũng có quyết tâm!"
Hắn giơ cao tay, toàn thân hóa điên cuồng, tiến vào trang thái quyết tâm hóa zombie. Thân thể y không ngừng mục nát, rất nhiều mặt kính chắn trước mặt.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trước mặt kính trơn nhẵn chợt nổ tung.
Dường như toàn bộ thế giới đều hóa thành một chiếc gương. Hoa cỏ cây cối, mặt đất núi đồi rách toạc, nát vụn. Trong vụ nổ khủng bố liên hồi, Đại Hoan Hỉ Đế không ngừng rút lui, phun máu.
Hắn bị nổ lui đi quá nửa vùng đất Dung Nham cổ đại, thậm chí không gian trải ra trong tay y đã quá hai trăm cái, nhưng vẫn điên cuồng vỡ tan, không thể ngăn cản được dù chỉ một cái nháy mắt.
Oanh!
Không gian triệt để nổ tung.
Hắn không còn không gian bảo hộ nào, chỉ ngơ ngác nhìn ánh kiếm đập tới, vẻ mặt điên cuồng và tuyệt vọng. Thân thể hắn bùng nổ quyết tâm khủng bố, hòa tan ra, hóa thành dừng dòng máu đỏ tươi.
-----