Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại (Bản Dịch)

Chương 627 - Chương 628: Bách Hiểu Sinh?

Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại Chương 628: Bách Hiểu Sinh?

Năm người kia chớp mắt trở nên sốt ruột.

Hai đệ tử Thục Sơn không có đối thủ nhất thời kích động:

"Trình trưởng lão, chúng ta không có đối thủ! Sát hạch còn chưa bắt đầu, tại sao bỗng dưng phán chúng ta thua, còn đuổi chúng ta về quê?"

Trình trưởng lão bình tĩnh nói:

"Các ngươi có biết yêu ma quỷ quái trong thế gian nhiều biết bao nhiêu? Quái đản này vì sao lại là Liệt sĩ?"

Sắc mặt đệ tử xung quanh nghiêm lại.

Trình trưởng lão nhìn cả vùng đất đỏ rực:

"Trận chiến năm đó khủng bố cực điểm... Vô số các cường giả rời bỏ quê nhà tới chiến trường nơi tiền tuyến, tình nguyện hi sinh tính mạng vì người nhà sau lưng, vì mảnh đất sinh sống... Máu chảy quá khốc liệt. Thanh Đằng Địa Mẫu không đành lòng mới một mình chạy đi Ma giới, xây dựng long mạch, sửa chữa quy tắc đại đạo, để cường giả sau đó chém giết nhau sẽ không gây họa cho muôn dân.

Nhưng bởi vậy mà sau khi trận chiến đó được dẹp yên, người hy sinh lừng lẫy vẫn quá nhiều. Bầu trời của Đại Giới Huyết Vực hóa thành màu máu. Bao nhiều người nhà chiến sĩ đến vùng đất này không thể tìm nổi thi thể. Họ nắm lên đất cát pha lẫn máu tươi gào khóc, nước mắt trộn lẫn với máu bùn. Họ trở nên đau đớn giận dữ, căm hận những người đã trở thành anh hùng..."

Giọng nói của trưởng lão Thục Sơn vẫn bình thản.

Tiếng nói như xuyên qua thời không, chất chứa tang thương, chen lẫn nghẹn ngào, phủ khắp mặt đất hoang vu đỏ lòm.

Mọi người như nhìn thấy trận chém giết Tam giới thời cổ, sự cô độc và bi thương phảng phất khiến lòng ngột ngạt.

Trình trưởng lão nói tiếp:

"Những người đã mất đi người thân từ đó về sau từ chối chính con cái và người thân của mình, đi tới con đường này... Đệ tử Thục Sơn ở đây có lẽ cũng được nghe lời dạy của tổ tiên như vậy?"

"Có!" Có đệ tử đáp, cúi đầu nói: "Thôn Mê gia chúng ta có một bia đá ghi lời tổ huấn trên tổ miếu, không vào vương triều, không vào giang hồ, làm người phàm cưới vợ sinh con. Nhưng ta vẫn..."

Đệ tử kia lộ vẻ xấu hổ. Sáu trăm năm qua đi, đủ để khiến người ta quên đi nhiều điều.

Trưởng lão Thục Sơn không nhìn người kia, tiếp tục nói:

"Lúc đó, mấy nghìn vạn gia đình người thân vô cùng cay đắng. Sở dĩ không để các ngươi ra giang hồ và bước lên con đường tu hành là vì trong lòng có một suy nghĩ bi quan: Bất kỳ anh hùng nào đều sẽ hóa thành liệt sĩ... Niềm tin này không thể chế, khiến quái đản Liệt Sĩ xuất hiện trên vùng đất này."

Trình trưởng lão nhìn phía các đệ tử Thục Sơn:

"Liệt Sĩ sẽ giết bất kỳ người nào có lòng trở thành anh hùng, trở thành liệt sĩ, bởi vì đó là... nơi quy tụ cuối cùng của anh hùng. 'Liệt Sĩ' sẽ là điểm cuối số mệnh của anh hùng."

Các đệ tử Thục Sơn rùng mình.

Quái đản có tên Liệt Sĩ này chỉ có thể tấn công hiệp khách có lòng hiệp nghĩa, vung kiếm giữa giang hồ?

Không ngờ đây chính là nguồn gốc của Liệt Sĩ, lại có quan hệ với tổ tiên của mình, trong đoạn quá khứ bi thảm kia.

Cái gọi là Liệt Sĩ chính là anh hùng khi còn sống!

Mọi người nhìn về phía hai đệ tử Thục Sơn không có đối thủ, lập tức hiểu ra.

Sở dĩ hai người này không có Liệt Sĩ tìm tới là vì họ không phải anh hùng, chỉ e có dã tâm, muốn hưởng thụ vinh hoa phú quý, quyền thế, của cải...

Cửa ải này không chỉ sát hạch sức chiến đấu, còn là một cửa "Vấn tâm", dùng quái đản để sát hạch. Có thể thấy, những năm qua, tuy rằng quái đản ngày càng khủng bố, nhưng chúng cũng dần hòa vào cuộc sống.

"Không! Ta có tâm hiệp khách, muốn hành hiệp trượng nghĩa, mới lên Thục Sơn."

Một trong hai đệ tử kia gào hét.

Trình trưởng lão bình tĩnh nói:

"Thục Sơn là nơi thanh tịnh, siêu thoát khỏi phàm tục, dùng tâm hiệp nghĩa vung kiếm vượt thang trời... Các ngươi có dã tâm, ôm tâm không thuần lên núi. Nếu như muốn danh lợi và của cải thì có thể gia nhập vương triều Đại Chu, thi lấy công danh. Thục Sơn không phải nơi các ngươi nên đến, đã sai chỗ."

Mỗi đời đệ tử Thục Sơn đều sẽ đến đây sát hạch sau khi huấn luyện một tháng.

Làm vậy không chỉ để họ biết được nỗi khổ của người trước đã trả giá cho vùng đất này. Ngày hôm nay có thể tới được thật không dễ. Cũng là bởi vì Thục Sơn năm đó đã từng vì tâm tính đệ tử bất ổn, đại đệ tử Thục Sơn đời thứ bảy bị quái đản mê hoặc, mở tháp trấn yêu ra. Thục Sơn gặp phải kiếp nạn. Đó là một chuyện xưa đầy hắc ám và bi thảm.

"Còn về ba người các ngươi, tuy có tâm hiệp khách, nhưng không thể chiến thắng Liệt Sĩ, cũng mời về quê." Trình trưởng lão nói.

Bịch bịch!

Ba người lập tức quỳ xuống:

"Xin trưởng lão cho chúng ta thêm cơ hội. Đây là ước mơ của chúng ta!"

"Đây không chỉ là vấn tâm, còn là sát hạch sức chiến đấu ban đầu. Liệt Sĩ bị chúng ta tàn sát định kỳ nên rất yếu ớt. Các ngươi không thắng nổi cả Liệt Sĩ, giữ các ngươi lại cũng chỉ để các ngươi chết mà thôi..." Trình trưởng lão thở dài, "Ta biết các ngươi có tấm lòng son, nhưng để ngươi chết uổng vì theo đuổi giấc mơ, chuyện tàn nhẫn như vậy, Thục Sơn không làm được... Mời trở về đi."

Mọi người trầm mặc.

Mạch Thục Sơn không thân thể tư chất tu luyện, người thường cũng có thể bái vào. Thế nhưng, ở đây cực kỳ coi trọng ngộ tính và trí tuệ. Dù sao cũng là kiếm đạo cực hạn, tư chất và tài năng chiến đấu không được chính là không được.

Rầm!

Bỗng nhiên, một trận mây mù phun trai, lại thêm một loạt bóng mờ di động.

"Là ai? Lại là Liệt Sĩ? Không đúng!" Sắc mặt trưởng lão nghiêm lại, vội vã bùng phát khí tức Thiên Đế, tay cầm danh kiếm Thanh Hồng chắn trước các đệ tử Thục Sơn.

"Là ai đang ở đó?"

Có đệ tử Thục Sơn thử hô lớn.

Bóng người trong sương mù không đáp lời. Bóng người kia vẫn đến gần, không tiếng động, quỷ dị khiến người ta sợ hãi.

"Là ai? Mau đáp lời! Bằng không chúng ta sẽ ra tay."

Có đệ tử sốt sắng lên, lòng hồi hộp.

Bóng đen dần tới gần, trở nên rõ ràng hơn trong sương mù. Đó là một thư sinh áo trắng đẹp trai, tay cầm một quyển Vô Tự Thiên Thư, vừa đi vừa đọc, giống như một con mọt sách. Gương mặt hắn vô cảm, lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu.

"Há, thì ra là người sống, không phải quái đản. Suýt nữa dọa chết ta rồi! Rừng núi hoang vắng, chuyện quái gì cũng có thể xảy ra." Một đệ tử Thục Sơn thấy trưởng lão cũng cảnh giác, lòng cũng run sợ.

"Thực sự là dọa ta một hồi."

"Các đệ tử mới các ngươi không ra sao cả."

"Không biết xấu hổ, vừa rồi không phải ngươi cũng sợ đến giật lùi sao?"

Đệ tử mới tim đập rầm rầm, vẻ mặt căng thẳng dịu xuống.

Phải biết, không mạnh mẽ sẽ không sinh ra quái dị. Trưởng lão Thục Sơn đã có sức chiến đấu Thiên Đế, nhưng nếu như gặp phải sự vật khủng bố siêu tự nhiên, họ cũng sẽ chết ở đây mà không biết vì sao chết.

Tam giới trong những năm qua, tại vùng rừng núi hoang vắng, Thiên Đế chết trong vô thanh quá nhiều quá nhiều. Không ai biết sự khủng bố ẩn núp trong bóng tối có bao nhiêu, đáng sợ thế nào.

"Là người sống." Trưởng lão Thục Sơn thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhìn các đệ tử mới căng thẳng, thở dài một hơi, quá ngây ngô, còn phải rèn luyện nhiều hơn.

"Trang phục này, là Bách Hiểu Sinh?" Một đệ tử Thục Sơn kinh ngạc thốt lên.

Vừa nói đến vị tồn tại thần bí cổ xưa này, sám trăm năm trước đã nhận hai đệ tử , từ đó mới xuất hiện vương triều Đại Chu và Thục Sơn. Có thể nói, hắn chính là tổ tiên của Thục Sơn.

-----

Bình Luận (0)
Comment