"Sống thật là thảm."
Hứa Chỉ suy nghĩ một chút, quãng thời gian qua quả thực long trời lở đất.
"Nhiều năm qua, không chỉ Thiên Đạo thành Thần, trong Ma giới cũng có người thành Thần, ví như Tiên Huyết Đế." Sheila chăm chú kể, đồng thời nói tới phong tục đang dần hình thành tại vùng đất này.
"Ngài biết tại sao Ngụy Lân từ chỉ một Vũ Châu lại truyền bá rộng rãi đến như vậy không?" Sheila bỗng cười.
"Tại sao?"
"Bởi vì quan phủ đã cố tính khuếch tán nó, khuếch tán trong bách tính, để họ sợ hãi nó, trải rộng nó khắp thiên hạ." Sheila cúi đầu, rất kiên trì giải thích.
Hứa Chỉ cười hỏi:
"Vậy thì tại sao?"
"Để khống chế nỗi sợ và dư luận của nhân dân."
Sheila chăm chú giải thích:
"Năng lượng sợ hãi của một nơi sinh ra là có hạn, giống như hương hỏa sinh ra cũng hạn vậy. Một bên mặt chính, một bên mặt trái... Nếu không thể tránh khỏi sự sợ hãi của dân chúng với nó gây ra tâm tình tiêu cực, vậy không bằng khiến người ta sợ hãi thứ quái đản không dễ dàng gây ra thương vong."
Hứa Chỉ giật mình, cảm thán sự kỳ diệu của thủ đoạn này.
Dù sao nỗi sợ là thứ có hạn. Khi ngươi chỉ sợ hãi một quỷ quái, ngươi rất khó sợ hãi thêm một quỷ quái khác.
Khống chế dư luận, dẫn hướng phát triển, là biện pháp tuyệt diệu.
"Quan phủ phổ cập mấy quái đản dễ khống chế, khống dễ gây tai nạn, dễ tiêu diệt, để bách tính sợ hãi chúng, trải rộng chúng khắp thiên hạ. Sau làm như vậy quả thực đã giảm bớt rất nhiều áp lực." Sheila cảm thán.
Nói xong những lời này, Sheila không nhịn được nói:
"Hiện tại ta cũng là Thiên Đế, thậm chí rất nhiều tiểu tỷ muội Yêu tộc thể tu năm xưa cũng đã là Thiên Đế. Võ Thần cung chúng ta đều đang tranh giành cơ hội thành Thần ở thời đại này... Messiah thúc thúc, ngài cũng đang đợi cơ hội thành Thần chứ? Chúng ta cùng nỗ lực!"
Ánh mắt nàng sáng lên như tuyết, dường như đang chờ đợi thời khắc này.
Hứa Chỉ không thể phủ nhận.
Trong khi hai người nói chuyện, họ đã đi tới trấn nhỏ Cổ Phong.
Một đám quan binh mặc trang phục màu đen bó sát, tay cầm tú xuân đao đang tuần tra khắp nơi.
Trên đường phố có những đại hán hiệp khách, cơ bắp nữ hiệp, thân thể cao khoảng hai mét, bắp thịt rắn chắc phồng lên, làn da màu đồng cổ. Họ cất bước trên phố, mỗi lần đi một bước lại khiến mặt đất khẽ chấn động.
"Hiện giờ đều như vậy sao?" Hứa Chỉ kinh ngạc. Phong cách này rõ ràng là không đúng. Trước đây hiệp khách đều áo trắng tung bay, hào hoa phong nhã, tiêu sái ngời ngời, nào giống võ nhân cơ bắp đi đầy đường thế này.
"Hiện tại, chỉ cần liếc mắt đã có thể phân biệt giữa người thường và võ nhân. Đồng thời, chỉ có người thường mới cưỡi ngựa, võ nhân động cái đã nặng ba trăm cân, ngựa sẽ bị đè chết tươi."
Sheila giải thích biến hóa những năm qua, cùng đi trên đường phố, quan sát thời đại này.
"Hiện tại, mạch Thục Sơn đẹp đẽ cao xa, ngự kiếm phi hành đã thay thế cho địa vị của võ nhân hiệp khách đẹp đẽ năm xưa.
Thậm chí đến hiện tại, những đại hán võ nhân kia chỉ có thể tìm kiếm những nữ tử võ nhân để kết hôn... Nữ tử yểu điệu tầm thường không chịu nổi thể lực cường hãn và thể trọng khủng bố của họ. Nữ tử võ nhân hiện tại cực kỳ quý hiếm."
Hứa Chỉ: "..."
Hắn nhìn người con gái cơ bắp vạm vỡ phía trước. Nàng kia cao hơn hai mét, bắp thịt căng tràn màu đồng cổ, thuộc loại còn quý hiếm hơn cả cô gái xinh đẹp thông thường... Hắn thật cảm thán sự lợi hại của người kia, có lẽ thật sự thay đổi bầu không khí của xã hội chăng?
Phụ nữ phải tự cường?
Phụ nữ vạm vỡ mới là đẹp?
Thật là nhân tài quái dị, Hứa Chỉ đau cả sọ não.
Bỗng nhiên, bên cạnh có một cô gái vạm vỡ nặng chừng ba trăm cân, thân hình cao lớn uy mãnh, đã chú ý tới ánh mắt của Hứa Chỉ. Nàng ta mỉm cười, cơ bắp trên mặt co lại. Trái tim Hứa Chỉ đột nhiên ngừng đập.
Ba trăm cân mỉm cười?
Nụ cười như thế rất khủng bố chỉ có người từng gặp mới biết.
Hứa Chỉ bỗng nhiên nhíu mày:
"Sheila, ngươi hiện tại nặng bao cân?"
Toàn thân Sheila chấn động, rất ngại ngùng đáp:
"Hiện tại ta 3.700 cân."
Hứa Chỉ trầm mặc.
Đơn vị đo lường là do Thanh Đằng Địa Mẫu năm xưa định ra.
Nói cách khác, thiếu nữ xinh đẹp thon thả, yểu điệu Sheila trước mắt có thể trọng tận một tấn! Dáng vẻ rất yểu điệu, thực tế trọng lượng và mật độ cơ thể phi thường kinh người. Làn da trắng nõn, tinh tế giống như đá cẩm thạch. Trọng lượng một bàn tay có thể đè chết một con ngựa.
Hiện tại nàng đang ở hình thái nén ép. Nhớ tới cơ bắp có sức bùng nổ kia, nếu nàng hoàn toàn thả ra sức chiến đấu, loại thể trọng này hoàn toàn có thể hiểu được.
...
Trung Châu là hạt nhân của vương triều Đại Chu. Ngoài vương triều Đại Chu còn có quốc gia Nam Chiếu tại Nam Man, bộ lạc cổ tộc đại hoang nguyên.
Trong mỗi lục địa, trên các dãy núi chập trùng, núi xanh mênh mông trùng điệp, tại rừng núi hoang vắng, quái đản nhiều vô số. Nhân loại thường tụ tập tại một khu vực nhỏ. Mấy thành trấn kéo dài thành một tuyến đường. Trấn nhỏ trước mắt cũng như thế.
Các tộc loài người sinh hoạt không hề an nhàn. Khắp nơi đầy rẫy nguy cơ và nguy hiểm khó lường, thậm chí một số Thiên Đế còn tồn tại nếu đi sâu vào trong núi lớn, đụng phải khủng bố cực đại mà không biết quy tắc của những quái đản kia, Thiên Đế cũng có khả năng nuốt hận!
Tiếp theo, được Sheila phổ cập tri thức, Hứa Chỉ đi lại trên đường phố phồn hoa náo nhiệt của vương triều Đại Chu. Hắn đã hiểu rõ ràng cách cục của thời đại này. Phàm gian giới đã hoàn toàn trở thành Phàm gian giới.
Ba hệ thống lớn của Phàm gian là Thục Sơn kiếm hiệp, Triều đình sĩ đồ, Giang hồ võ nhân, đều đang không cần quan tâm đến ngưỡng cửa huyết thống, người phàm cũng có thể tu luyện.
Mạch vương triều Đại Chu tất nhiên có tư chất tu luyện tốt hơn. Nếu người không có tư chất tu luyện mà có tài năng kinh thên động địa cũng có thể đặc cách trúng tuyển. Một thân Hạo Nhiên Chính Khí, đại nho hấp thu tín ngưỡng chúng sinh, sáng tác văn chương, thi thư khiến quỷ thần kinh.
"Đây mới thực sự là phàm gian giới. Tam đại mở ra hệ thống cho phàm nhân, thuộc về phàm nhân không có tư chất tu luyện."
Hứa Chỉ than thở:
"Nguyện thiên hạ, người người như rồng!"
Hắn xúc động vạn ngàn.
Tưởng tượng trong năm đó, có một người trấn thủ ngoài thần điện Thái Dương, chống đối Tiên Thiên Thái Dương Cổ Thần, ngăn cản mười Mặt Trời thiêu đốt mặt đất, bởi vì hắn tin tưởng vào tương lai của sinh linh.
Đạo Trường Sinh năm đó một mình khổ sở thủ ở ngoài Đại La Thiên, thậm chí Manh Muội có tham dự, thành lập long mạch. Các đời nỗ lực không ngừng mới đi tới ngày hôm nay.
Người người đều có thể trường sinh!
Đây mới là đại thế của một Tam giới.
Thậm chí Ma giới, Phàm gian giới, Thiên giới sau khi long mạch thống nhất cũng bắt đầu giao hòa. Người chết trên Phàm gian giới sẽ được Minh Thổ Đại Đế phái Tử thần, sứ giả Câu hồn đến đưa về Minh Thổ, tránh vong hồn cường giả làm loạn nhân gian, trái với quy tắc Tam giới.
Thậm chí, quan phủ nha môn của vương triều Đại Chu cũng đang phối hợp với công tác của quỷ sai.
Trải qua sáu trăm năm rèn luyện, Trung Tây kết hợp, Tam giới đã hoàn toàn trở thành một giới, có trật tự thống nhất, giữ gìn hòa bình thiên hạ, cùng chống lại quái đản.
Văn minh siêu phàm này có độ hoàn thiện vượt xa vùng đất Dung Nham cổ đại. Đây chính là ưu thế tới từ sự phát triển chậm rãi, được rèn luyện trở nên hoàn chỉnh, một khối ngọc thô có thể được mài dũa, từ từ đánh bóng, cuối cùng tỏa sáng rực rỡ.
-----