<< Bào Tử Tiến Hóa >> bản Beta 3.0, nội dung Update như sau:
Thứ nhất, mở thêm 30 chỉ tiêu Closed Beta, số người chơi trực tuyến cao nhất có thể đạt tới 180 người.
Thứ hai, mấy chỉ tiêu Beta 3.0 này, hoan nghênh người chơi gửi thư đến nhà phát hành để tiến hành xin.
Nội dung vẫn là « Luận văn sinh vật học » như cũ, trình bày lý giải của bản thân về sự tiến hóa trong trò chơi, khi đi vào sa bàn của trò chơi sẽ tiến hóa ra sinh vật gì, trình bày tính khả thi và hợp lý của sinh vật đó.
Cái này, coi như là phần để xét duyệt để lấy chỉ tiêu Closed Beta.
Thứ ba, bởi vì kỹ thuật hạn chế, trong thời gian ngắn trò chơi sẽ không thể nào cung cấp nhiều chỉ tiêu.
Vì để cho người chơi khác có thể vào thử nghiệm trò chơi, trò chơi vẫn sẽ theo quy tắc loại bỏ người chơi kém, đào thải 20 người có vị trí cuối cùng trong 150 người chơi, cụ thể là:
- Con Heo Nhỏ Tham Sống
- Bát Bách Lý Nhất Thương Bạo Đầu
. . .
Lần Beta 3.0 này đào thải hai mươi người, tăng thêm ba mươi chỉ tiêu, thật ra là năm mươi người.
Thứ tư, bối cảnh thiết lập và thế giới quan của trò chơi hoàn toàn do người chơi tự mày mò, từ đó gia tăng sự thú vị của trò chơi. Còn quyền giải thích cuối cùng, thuộc về nhà phát hành.
. .
Trò chơi nào Update mà không dài dòng, thao thao bất tuyệt?
Nhưng mà Hứa Chỉ thì không.
Hắn lười viết nhiều như vậy, nội dung Update cực kì ngắn gọn, hơn nữa mỗi nội dung Update cũng đều cứng nhắc, chơi hay không chơi thì kệ các người, căn bản chả thèm quan tâm đến cảm thụ của người chơi.
Mục tiêu của Hứa Chỉ rất rõ ràng:
Chính là. .. tóc của những người chơi này!
Hắn phải làm Chu lột da (1), chèn ép những những người chơi này, để bọn họ hiến tế mái tóc của bản thân, biến thành hói đầu, vắt hết óc thôi diễn đủ loại luận văn, phương án tiến hóa, giúp mình tiến hóa ra các giống loài mới.
Ví dụ điển hình chính là Tốc Độ Xe Akina, hắn đã bắt đầu rụng tóc!
Cố gắng lên, ngươi càng biến trọc thì càng mạnh!
“Nếu đã giải quyết được mấy vấn đề này, còn tiện tay tung ra nhật ký đổi mới lần một, thế thì ta cũng nên đi ra ngoài một chuyến, mua ít thức ăn.”
Hứa Chỉ cưỡi xe đạp ra khỏi sân.
Mặc dù nha đầu Trần Hi nói mình có thể đến nhà Lý thẩm ăn chực, nhưng Hứa Chỉ không có ý định đó?
Hắn vẫn muốn tự mình nấu cơm.
Ở thế giới trong Sa Bàn, hắn điên cuồng bóc lột giá trị thặng dư của người khác, đúng là Tạo vật chủ Chu lột da, luôn suy nghĩ làm sao để chèn ép đến từng giọt máu của người ta. Nhưng ở trong hiện thực, hắn rất hiền lành, vẫn luôn coi trọng liêm sỉ của mình.
“Làm sao ta cảm giác mình giống anh hùng bàn phím vậy, trên mạng thì điên cuồng phát uy, trên thực tế lại hiền lành, trước sau như một.”
Hứa Chỉ xoa mái tóc đen bóng trên đầu, nhưng lại không ý hối cải.
Cuộc sống thì phải có thú tiêu khiển thế này chứ.
Mặc dù hắn đã là ung thư giai đoạn cuối, nhưng mà vẫn có hy vọng chữa trị.
Hắn nhàn nhã cưỡi xe đạp đi trên đường nông thôn, thưởng thức cảnh đồng ruộng, không khí trong lành. Lúc vào trong huyện, hắn mua một đống lớn thức ăn như thịt, lạp xưởng, thịt hấp và trái cây, sau đó cưỡi xe trở về, quăng hết vào trong tủ lạnh.
“Từng này thức ăn chắc đủ mấy ngày rồi. Dù sao, ta cũng có món ăn ngon là Gà Đưa Ma nữa…”
Hứa Chỉ lại nhớ đến người nào đó:
“Mà nhờ đề nghị trước đó, trong sa bàn xuất hiện khá nhiều người chơi hệ thực vật, cũng đã bắt đầu tiến hóa rồi. Nhưng mà, tuy bọn hắn là một đám thực vật, nhưng mà lại không nhịn được chạy như điên khắp nơi.”
Bây giờ trong sa bàn nhỏ, luôn có một chút người chơi sa điêu, rõ ràng đều bảo sẽ trở thành một cái cây yên tĩnh, đứng đó mãi mãi, làm một mỹ nam an tĩnh, nhưng cuối cùng cũng không chịu được cô đơn, tiến hóa ra một nhóm rễ cây dài, một đám cây cối xanh tươi chạy đầy đất…
Còn không biết xấu hổ viết: Chính mình hóa hình rồi!
Đã là một gốc cây, lại còn nhấc chân chạy như thỏ?
Ví dụ như lúc Hứa Chỉ vừa về đến sân.
- Oa! Các anh em chạy mau, tránh xa đường thú ra, Boss người khổng lồ trở về rồi!
- Người điều hành giao thông ở khu thứ ba của sa bàn nhắc nhở ngài: Ngàn vạn con đường, đường thú là thứ nhất. Không tránh xa đường thú, thân nhân hai hàng lệ."
- Chém gió cái gì nữa, chạy mau!
Một nhóm cây xanh với hình thù kỳ quái, vốn đang lẳng lặng cắm rễ dưới đất, trong nháy mắt rút mấy sợi rễ lên, kéo theo cả bùn đất.
Đạp đạp đạp!
Bọn chúng co cẳng chạy bằng mấy tư thế kỳ quái.
Trong nháy mắt, toàn bộ đường thú không còn một gốc thực vật, biến thành con đường đất vắng tanh.
Hứa Chỉ ngạc nhiên, xách túi lớn túi nhỏ đi qua con đường quang đãng dài mười mấy mét, đi thẳng vào trong phòng.
- Đám gia súc này, càng ngày càng không biết xấu hổ.
Hứa Chỉ vừa mới đi vào phòng, một nhóm cây nhỏ trong sân lại nhanh chóng ló đầu ra, nham hiểm quan sát xung quanh, sau đó cuống cuồng nhấc rễ, nhanh chóng trở lại đường thú cắm rễ, làm một cái cây bình thường.
- Đừng xô đẩy, ngươi đạp phải ta rồi!
- Cắm rễ thì cắm rễ đi, rễ của ngươi vướng vào ta kia, đùa ta đấy à?
- Anh em, chỗ đó là chỗ của ta mà, ngươi định ăn cướp à!
- What the fuck! Ngươi lại giả chết? Tưởng mình là cây thật à? Chỗ ta có ánh sáng đầy đủ! Nhìn ta tươi tốt cao to, lá xanh đầy người thế này, ngươi lại dám đoạt? Đến đây, hai ta đơn đấu!
...
Trong nháy mắt khi Hứa Chỉ rời đi, một đám cây chạy về cắm rễ tại chỗ, cả con đường lại trở thành một mảnh rừng cây tươi tốt, hoàn toàn không nhìn ra hình dáng con đường.
Đương nhiên, ở chỗ nào đó trong rừng cây tươi tốt, hai cái cây đang đánh nhau, trận đấu hết sức căng thẳng.
- Anh em, nắm chặt lấy lá cây của hắn!
- Đúng rồi, vặt trụi hắn đi!
- Hắn dám cướp chỗ sinh sống của ngươi.
Phốc!
Trong đó, quả trên gốc cây bên trái bỗng nổ tung, phun ra chất dịch ăn mòn lên gốc cây khác.
- Ngọa tào! Ngươi lại chơi hạ độc! Không có tinh thần thượng võ!
- Thi đấu điện tử cần gì công bằng!
- Người anh em này thật bỉ ổi, tiến hóa ra quả trữ độc để ném người, thảo nào dám cướp vị trí của người khác. Đây là cạnh tranh sinh tồn, người quá yếu sẽ không giành được vị trí tốt, phải bị loại bỏ thôi.
Một nhóm cây cối xung quanh vừa chém gió, vừa điên cuồng kêu gào cổ vũ, hô to 666.
Lúc vây lại xem cũng có nói chuyện phiếm, tụm năm tụm ba bàn tán ầm ĩ.
- Mẹ nó, lần Update này đúng là phát nổ, mấy sinh viên ngành y bên ngoài than vãn rầm trời, nói lần này sao không phải luận văn y học! Luận văn đó bọn họ đều đã chuẩn bị xong cả rồi.
- Ai nói không phải chứ? Bây giờ trò chơi mở ra bản Beta, bên ngoài điên cả rồi, cả đám đều hưng phấn làm luận văn về thực vật. Ta hoài nghi cái trò chơi này là để cho đám dân mạng như chúng ta giác thức tỉnh ‘máu M’, biến thành thích bị ngược đãi, càng ngược đãi càng hưng phấn.
- Hóa ra Boss người khổng lồ trong sân thật sự là NPC vô địch, là Tạo vật chủ trong truyền thuyết, là nhân vật bối cảnh thiết lập của sa bàn, dùng để giải trí cho sa bàn này.
- Trước đó chúng ta còn muốn đánh ngã hắn!
- Đúng là đốt đèn lồng trong hầm phân, tìm phân.
- Ha ha ha, Tốc Độ Xe Akina mới hoảng nhất, trước đấy hắn còn muốn cho Tạo vật chủ ăn phân, mà trong phân lại còn giấu độc.
- Đúng là không biết thì không sợ.
...
Hứa Chỉ vừa trở lại phòng, lấy đồ từ mấy cái túi nilon màu trắng màu đen của siêu thị ở trên bàn ra, cho vào tủ lạnh, có vẻ khá nhàn nhã và thích thú. Dù sao, hắn cũng đã quen thuộc với việc bên trong sa bàn ở sân nhỏ có một đám người chơi sa điêu sinh sống.
Túi nilon hắn xách, bọn họ tất nhiên không thể thấy được.
Ở trong mắt những người này, hắn chính là một người khổng lồ bị hào quang mông lung che đậy, bất kỳ đồ vật hiện đại hóa nào cũng đều bị Phó Não Trùng Sào che giấu.
Hắn khẽ cau mày, đứng lên:
“Sao bọn họ lại biết ta là Tạo vật chủ?”
Hứa chỉ suy nghĩ một lát, tiến đến chỗ máy tính, lặng lẽ lên diễn đàn.
Bởi vì, nếu xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào, chỉ cần lên diễn đàn là được rồi, mấy tên thích khoe khoang này, làm sao có thể giấu được bí mật gì.
Hứa Chỉ tìm kiếm một lát, đã biết được chân tướng.
Hóa ra, mọi thứ đều là vì một bài viết não bổ điên cuồng của một người nào đó.
- Thật kinh khủng! Đại lão 'Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ' tiết lộ, bối cảnh trong thế giới Vu Sư lại có liên hệ với bối cảnh ở thế giới Sa Bàn của chúng ta, đưa ra giả thiết về chân tướng của bối cảnh trò chơi « Bào Tử Tiến Hóa », chính là chư thiên vạn giới!
---
Chú thích:
(1) Chu lột da: Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu lột da vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động.
------------