Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại (Bản Dịch)

Chương 707 - Chương 708: Thiên Nhân Ngơ Ngác

Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại Chương 708: Thiên Nhân Ngơ Ngác

Cả bọn sững sờ mất mấy giây,

“A a a a a! What the f*ck! Boss ở đâu ra, mẹ nó, vậy mà lại nói chuyện!”

“Cứu mạng, các huynh đệ cứu mạng với!”

“Chúng ta chỉ đi cắm trại dã ngoại thư giãn, nào có chọc tới ai chứ?”

“Tổ kế hoạch, cút ra đây cho ta! Lần cập nhật phiên bản mới nhất, còn khen các ngươi một lần không phải khó tính!”

...

Ô ô ô!

Mấy người chơi bị bắt lại kia đều quỷ khóc sói gào, thấy bản thân sắp bị đưa vào trong cái miệng to như chậu máu, cho dù bọn họ đều vô cùng thông minh, điều thấp cảm giác đau đớn, nhưng vẫn rất sợ hãi.

Mẹ nó chứ, không phải là loại tình huống giống như trước đó, cái ghế phó bản đánh BOSS Thần Sáng Thế, cuộc chiến BOSS chiến cưỡng chế nâng cao cảm giác đau à?

Súc Sinh Đạo?

Ở phía dưới, mấy cái người chơi sắc mặt khẽ giật mình, Nguyên Thanh Hoa đứng đầu càng mừng rỡ như điên,

“Mẹ nó, thế giới quan mới!”

“Ngôn ngữ mới! Mẹ nó, cộng đồng tuyển thủ vu sư chúng ta cuối cùng cũng có thể yêu quý học tập rồi sao?”

“Ô ô ô, lệ rơi đầy mặt!”

Chụp ảnh màn hình,

Chụp ảnh màn hình,

Các vị người chơi hoàn toàn cảm thấy hạnh phúc, hô to gọi nhỏ.

“...”

Ở trên bầu trời, thiên nhân trở nên ngẩn ngơ cả người, gương mặt thiên thần uy nghi vĩ ngạn, hơi hơi cứng đờ, đây chính là nguồn gốc giống loài mới của vạn vật? Tại sao đồng bạn bị bắt lại, sắp bị ăn tươi nuốt sống, đang lớn tiếng kêu khóc cầu cứu.

Vậy mà bọn họ ở phía dưới, còn cao hứng bừng bừng, vỗ tay kêu hay?

Hắn trông có vẻ hơi hơi giật mình, nhưng chỉ kinh ngạc thoáng qua tức thì, lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại,

“Thật sự là một đám sinh mệnh bạc tình bạc nghĩa.”

Thần âm uy nghi vang vọng, giếng cạn không có sóng, vang vọng khắp thiên địa.

Là một tôn thiên nhân, từ lúc sinh ra đã mang theo tôn quý, khiến hắn biểu hiện có chút lạnh lùng,

“Không chỉ có trời sinh bản tính ích kỷ, mà trí tuệ nhất định không cao, khi đồng bạn bị bắt, còn đứng nguyên tại chỗ và ngửa đầu cười to, không biết tìm cách chạy trốn, không biết rõ kẻ phải chết tiếp theo chính là bọn họ hay sao?”

“Như vậy, ta sẽ để cho các ngươi nếm thử mùi vị của sự sợ hãi!”

Bàn tay hắn bắt lấy một sinh linh, nhẹ nhàng cắn một cái và hung hăng xé ra.

Phốc phốc.

Máu tươi vẩy xuống.

“Như thế các ngươi chắc hẳn sẽ phải chạy trốn, kêu gào, lăn lộn, sợ hãi...”

Vẻ mặt hắn mong chờ nhìn sang, loại thần sắc tuyệt vọng này hắn đã gặp qua rất nhiều, ở Súc Sinh Đạo, thậm chí ở trên Nhân Gian Đạo.

Thế nhưng ngay một giây sau, sắc mặt hắn cứng đờ.

“Ha ha ha ha!”

“Nhanh chụp ảnh màn hình!”

Phía dưới vẫn lớn tiếng cười ngây ngô như cũ, thậm chí còn nóng lòng muốn thử, muốn tới gần để thử vuốt ve da lông và bàn tay của hắn.

Mà càng làm cho hắn khó tin hơn, sởn cả tóc gáy, giống như là đang xem một bộ phim kinh dị, hóa ra mấy sinh linh đang kêu gào thảm thiết bị bắt trên tay hắn, cũng bắt đầu vui vẻ cười lên ha hả, nói chuyện với nhau bằng thứ ngôn ngữ khó hiểu.

“Ha ha ha, không đau!”

Động vật bị cắn rơi mất nửa bên thân thể, rõ ràng là máu tươi nhuộm đầy thân thể, phun khắp bàn tay hắn, vậy mà vẫn cười to, giống như một kẻ điên rồ.

“Ta thấy an tâm.”

“Vị boss này, cảm giác mức độ đau đớn không có cưỡng chế quá cao!”

“Nhanh nhanh nhanh, huynh đệ phía dưới giúp chúng ta chụp ảnh màn hình, để ta tạo dáng!”

Trong khi vị thiên nhân đang trợn mắt hốc mồm, sinh vật kỳ dị bị bắt tại trong tay kia, duỗi thẳng hai ngón tay lên, bày ra một tư thế vô cùng vui vẻ.

...

Thực ra ý nghĩ rất đơn giản.

Vị tuyển thủ bị cắn một nửa thân thể này máu me đầm đìa, vì vậy cũng còn đang vùng vẫy giãy chết, ra sức bày ra một cái tư thế ngón tay hình chữ V, là biết rõ chính mình chắc chắn phải chết... Lập tức sẽ rời khỏi trò chơi, bệnh này máu chó quá rồi!

Nếu như còn không thừa cơ chụp ảnh màn hình, thể hiện một cái tư thế kiên cường, anh hùng tranh đấu, nhân cơ hội để đăng lên dòng trạng thái hiện tại, vậy sẽ hoàn toàn mất cả chì lẫn chài!

Ầm ầm!

Khắp bầu trời, mây mù khuấy động.

Những đám mây tía đỏ tươi như lửa đốt, giống như cánh chim khổng lồ của các vị Thần linh giang rộng, bên trong hào quang trắng noãn, một tôn tồn tại thiên nhân thần bí khổng lồ quăng ánh mắt nhìn xuống dưới.

Ha ha ha ha ha!

Lúc này, thiên nhân bắt lấy con sinh vật trong tay này, ngửa đầu cười như điên.

Toàn thân hắn máu me đầm đìa, chỉ còn nửa bên hài cốt, trong miệng gầm thét tiếng tráng lệ bi thiết,

“Ta! Không phải trời sinh vương giả, nhưng huyết dịch chảy xuôi trong cơ thể ta không cho phép ta cúi đầu!!”

“Chuyện này... Hắn còn đang cười như điên?”

Thiên nhân lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, trực tiếp trợn tròn mắt nhìn,

“Ánh mắt của hắn hiện lên sự kiên cường và quả quyết?”

Thiên nhân không hiểu rõ ý nghĩa trong câu nói này, nhưng dường như mơ hồ đọc hiểu được ngữ khí oanh liệt trong đó.

Lại còn hé mở hàm răng, mở miệng nói chuyện, loại thống khổ này sao mà mãnh liệt?

Ngay cả chính hắn cũng thấy được sự đau đớn kịch liệt, phải là dạng ý chí cứng cỏi thế nào mới có thể mở miệng nói chuyện...

Từ lúc chào đời tới nay, hắn một mực cao cao tại thượng, có bao giờ lần thứ hai cảm giác được sợ hãi. Nỗi sợ hãi vốn luôn bắt nguồn từ không biết, mà một đám sinh vật cổ quái trước mắt này, hoàn toàn không phù hợp với logic của bất kỳ sinh mệnh nào, khiến cho ngay cả hắn cũng cảm thấy sợ hãi.

Cách đây vài năm, lần đầu tiên hắn có cảm giác sợ hãi chính là ở một thôn trang tắm máu, mặt trong có một cô bé đứng ngăn cản ở trước mặt mọi người, sử dụng thiên phú tia nước, dù là cuối cùng chỉ còn lại có nửa cỗ thân thể tàn phế đầm đìa máu, trái tim rơi ra bên ngoài, không thành hình người vẫn vững vàng đứng cản ở phía trước.

Cô bé nhẹ nhàng cười to vui vẻ, xoay đầu nói với đám người đứng phía sau: Không sao đâu!

Sau đó nàng xoay đầu nhìn sang hắn, đó là một đôi mắt sáng lóng lánh vĩnh viễn không bao giờ quên được, lóe lên ngọn lửa quật cường, bốc cháy hừng hực, cùng với một cỗ phẫn nộ và căm hận mãnh liệt đến khó có thể tưởng tượng, đồng thời cắn răng nghiến lợi nói một câu:

“Loại người là thiên nhân như ngươi cao cao tại thượng, từ lúc sinh ra đã mang theo tôn quý, lấy vạn vật làm thức ăn, vĩnh viễn không cách nào hiểu được chúng ta!”

Trong nội tâm hắn, đối với cái sinh vật đang cười như điên này, không nhịn được liền nghĩ tới cảnh tượng kia, không khỏi dấy lên một cỗ lửa giận vô danh.

“Hình ảnh giống nhau, vẻ mặt giống nhau và lửa giận giống nhau!”

Oanh!

Thân thể mây mù của hắn bốc cháy sáng rực, dường như đám mây bị thiêu đốt, toàn thân đỏ bừng.

Lòng bàn tay của hắn không hiểu hung hăng bóp chặt lại.

Hắn là một người cứng đầu, thậm chí để nếm thử tình cảnh lúc đó của cô bé, hiểu được cách lý giải mà nàng nói tới, hắn đã đặc biệt gây nên thương tích gần chết tương tự. Kết quả, hắn căn bản là không thể nói được gì cả! Thậm chí đứng thẳng người!

Quá đau đớn...

Đó quả thực là quá đau quá đau rồi...

Ngay cả nói chuyện cũng là một loại cực hình, cường giả càng mạnh thì cảm giác thân thể càng minh mẫn, sẽ tiếp nhận nỗi thống khổ mà phàm nhân càng thêm khó mà chịu được. Thậm chí một lần kia, hắn gần như tử vong, bị những thiên nhân xung quanh mắng chửi một trận. Là chủng tộc chí cao trong vạn vật, sinh ra đã cao quý, vậy mà tuỳ tiện coi nhẹ và từ bỏ tính mạng trẻ trung của mình?

Hắn đã bỏ cuộc.

Nhưng cũng bắt đầu từ đó, hắn hiểu ra giây phút ngoan cường của cô bé đó, có lẽ chính mình sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể so sánh được!

-----

Bình Luận (0)
Comment