“Cho nên, bước đầu của thế giới này là quý tinh không quý đa, vốn dĩ đã thưa thớt.... Nó được định nghĩa là võng du, tuy rằng không có cấp bậc, thuộc tính.” Hứa Chỉ cáo biệt Thượng Quan Man, đi trên địa phủ, tầm mắt chậm rãi đảo qua khắp đất trời.
Mảnh địa phủ luân hồi này có trường long cuồn cuộn rộn ràng trên đường hoàng tuyền, vô cùng đồ sộ, vừa khóc vừa cười. Nó thể hiện rõ trăm thái nhân sinh, trước mặt tử vong thì đế vương hay nô lệ cũng đều bình đẳng.
“Bước đầu của thế giới Mỹ Thực coi như là hoàn thiện.”
Lúc này, Hứa Chỉ hơi cân nhắc một chút, tam giới, thế giới Dung Nham và thế giới Mỹ Thực vừa mới đi vào quỹ đạo.
Thế giới thứ ba —— Thế giới Mỹ Thực, theo một ý nghĩa nào đó mà nói thì nó chính là một thế giới nhỏ trong cơ thể của mình, không phải thế giới siêu phàm truyền thống, có thể nói là nơi luyện binh, rèn luyện đội cận vệ, chuyên đúc vũ khí cho riêng mình —— Luân hồi.
Tà Thần Cthulhu trước mắt đang có hình thái chiến giáp và luân hồi.
Tuy rằng vũ khí này rất khó rèn, nhưng triển vọng tương lai lại vô cùng rộng lớn. Dù sao Hứa Chỉ cũng đã xem rõ con đường tu hành, trong cùng một cảnh giới nếu muốn chiến lực càng cao, tiềm lực càng lớn, thì phải trả một cái giá lớn hơn và thời gian cũng lâu hơn.
Rầm!
Thân hình hắn chợt lóe, hắn lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt luân hồi.
Đây là một vòng khổng lồ gồm các bánh xe đen trắng đan xen, chậm rãi xoay quanh, tản ra hơi thở vĩnh hằng, mỗi một con số được viết ở trên đó đều là tên thật trong vòng luân hồi, bất tử bất diệt.
Lúc này, nó đang nằm trong cơ thể của Hứa Chỉ, trở thành nguồn động lực trung tâm của Cửu Chuyển Huyền Công.
“Về phần thành lập quỷ thành Phong Đô... cũng không ngoài ý muốn, những người chơi đó hẳn là sẽ rất hứng thú.” Hứa Chỉ ngửa đầu, nhìn ánh sáng tỏa ra từ bánh xe đen trắng đan xen này vậy mà lại cảm thấy bị chấn động bởi vẻ mỹ lệ của nó, “Còn địa phủ hiện tại tuy rằng chỉ có ba người, nhưng lại có thể thu nhận thêm một lần nữa...”
“Đi vào quỹ đạo.”
Chuyến khảo sát này, Hứa Chỉ cảm thấy vô cùng hài lòng đối với đợt tuyển người này của Thượng Quan Man, xem như có thể hoàn toàn uỷ quyền, “Nhưng vẫn nên đến địa phủ một chút, nhìn xem xây dựng thế nào rồi.”
“Nhưng mà, một ngày trong Súc Sinh Đạo bằng mười năm trong Nhân Gian Đạo và bằng trăm năm trong Thiên Nhân Đạo.... Lúc ta phát triển Súc sinh Đạo, thời điểm luân hồi thì năm tháng bên ngoài cũng đủ xa xưa.”
...
Thiên nhân ra đời văn minh, gọi là Thiên Niên.
Thiên Niên, năm 321.
Đứng đầu Kiêu Quốc - Trương Kiêu, hùng tài vĩ lược, tư thái quét ngang thiên hạ, một người xuyên qua đại địa của mười tám nước chư hầu, là người đầu tiên đột phá cảnh giới Thiên Đế. Hắn trở thành người đầu tiên trong lịch sử thấy bất mãn với Thiên nhân, muốn nghịch thiên phạt đạo.
Thiên nhân giáng thảm họa, nước lửa kéo dài mấy vạn dặm.
“Thiên nhân, dám khinh nhục con dân của ta.” Trương Kiêu giận dữ.
Xôn xao ——
Một đao ngang trời, trảm vào Thiên Nhân Đạo.
Nháy mắt, thiên địa liền mất đi màu sắc.
Những tảng mây lớn trên không trung ầm ầm ầm bổ ra, thổi quét khắp núi non.
Giữa không gian vang lên tiếng tí tách tí tách, sau khi xé mở Thiên nhân vậy mà lại có một trận mưa lớn, trong hỗn loạn xen lẫn một vài giọt máu tươi.
Phong thái của một đao kia quả thực là kinh diễm, không có từ nào có thể hình dung.
Cái gì gọi là thiên hạ vô địch?
Chính là lúc này đây.
Đây là vị đại đế đầu tiên của Nhân Gian Đạo từ xưa đến nay có chiến lực vô tiền khoáng hậu, sinh ra để sát phạt.
Phía trên bầu trời, Thiên nhân cũng đã rung động. Tiềm lực của đạo Thế gian rất đáng sợ, luôn cho ra đời những thiên phú thần bí không biết, cho dù là bọn họ thì cũng phải sợ hãi và cảnh giác. Một giọng nói lãnh đạm truyền đến.
“Nếu Đao Thần Trương Nghiêu ngươi muốn khai chiến với Thiên nhân, chúng ta cũng không ức hiếp ngươi, Đế Cảnh không ra tay, Chuẩn Đế không được tham dự, để cho thế hệ tuổi trẻ tự đánh.”
“Thiên nhân cũng sợ ta.”
Trương Kiêu cười lớn một tiếng, ngửa đầu dũng cảm cười to nói: “Trong lòng các ngươi đều biết ta có thiên phú khủng bố, chiến lực vô song, cho dù là hai ba vị Thiên nhân vây giết ta, cũng có thể bị ta cắn ngược lại một cái. Một hai cái đều tham sống sợ chết như vậy... Đó là điểm yếu của Thiên nhân các ngươi. Nếu như các ngươi muốn cho thế hệ kia chém giết, vậy ta sẽ đi một chuyến với các ngươi!”
Không đến mấy ngày, một Thiên nhân trẻ tuổi thiên phú trác tuyệt đi đến hạ giới, lần lượt từng người tiến vào lãnh thổ Kiêu Quốc, tàn sát bốn phía, khiến cho vô số cường giả bất mãn, đều bắt đầu tiến hành chém giết.
“Thiên nhân, dám miệt thị Kiêu Quốc!”
“Lấy chúng ta làm đá mài dao, thao luyện Thiên nhân?”
Một tướng quân vương hầu đang vô cùng giận dữ.
Mới đầu, thế hệ trẻ Thiên nhân đều là vết thương chồng chất, lưỡng bại câu thương. Dù sao Thiên nhân tôn quý, sao có thể gặp qua cuộc chiến dữ dội như này? Rồi sau đó, Thiên nhân trọng thương sẽ trở về Thiên nhân giới, không đến một ngày ngắn ngủn, lại lần nữa tu dưỡng sinh lợi, long tinh hoạt hổ, tiếp tục xông về đối thủ ngày trước.
Nhưng khi đó, đối thủ của bọn họ còn đang bị trọng thương.
“Chết tiệt...”
“Đây là chỗ khủng bố của Thiên nhân!”
“Đáng giận, thời gian của chúng ta không bình đẳng. Bọn họ trở về một lát, chớp mắt đã có thể hồi phục thương thế. Hơn nữa còn có thể sắp xếp lại kinh nghiệm mười mấy ngày chiến đấu, sau đó nhằm vào đối thủ lúc trước, đương nhiên là sẽ mạnh hơn nhiều so với kỹ xảo chiến đấu ngây ngô lúc trước!”
“Cứ như vậy, chúng ta thật sự sẽ trở thành bãi luyện binh...”
Một Thiên nhân trẻ tuổi hạ phàm, mấy vạn dân phải chạy nạn, xác chết đói ngàn dặm, thi cốt đầy đường, khắp nơi đều bị máu tươi nhiễm hồng.
Thế giới Thiên nhân quá khủng bố, tương đương với thế giới siêu hạng, giảm thứ nguyên để tấn công thế giới trung đẳng, lợi dụng tốc độ chảy khủng bố của thời gian để nghỉ ngơi lấy lại sức, lấy chiến dưỡng chiến, cơ hồ không thể địch lại được.
Trương Nghiêu giận dữ, cầu cứu các chư quốc khác.
Các quốc gia khác đều im lặng.
“Nghiêu Quốc khiến trời giận, tất sẽ vong.”
“Thiên nhân giận dữ, đất cằn ngàn dặm, phàm nhân cũng dám tranh với trời?”
...
Nhưng thế gian chung quy vẫn luôn có nghĩa sĩ, một số kỳ tài của các quốc gia, trong lòng giãy giụa, dứt khoát âm thầm đi Kiêu Quốc, làm một thế tuổi trẻ chém giết với Thiên nhân, anh dũng mà tranh.
“Thiên nhân mạnh thì lại thế nào?”
Mười năm gian ngắn ngủi, các thiếu niên thiên kiêu đều đi đến Kiêu Quốc.
Bọn họ mang theo trái tim anh dũng và niềm tự tin vào thiên tư trác tuyệt mà đến, nhưng sau đó họ mới ý thức được, đối phương đáng sợ như nào, cảm thấy sợ hãi, tuyệt vọng.
Rất nhiều rất nhiều thiên tài của các đại quốc đều tới, tự cho là thiên kiêu, vốn dĩ đều là danh chấn vô địch một phương, lại như là phù du dễ dàng bị nghiền áp.
Bất kỳ thiên tài nào của Nhân Gian Đạo cũng không thể so với Thiên Nhân Đạo!
Đây là một thời đại hắc ám nhất.
Nhưng tắm gội máu tươi, luôn sẽ ra đời truyền kỳ. Một cường giả trẻ tuổi của đạo Thế gian bắt đầu có được năng lực chống lại Thiên nhân, thậm chí còn chém giết một số Thiên nhân không kịp trở về.
-----