Bạch Đế nhìn chằm chằm Trương Kiêu đã giao động, nhẹ nhàng thở dài,
“Trương Kiêu ngươi sẽ giống như trong lịch sử ghi lại vậy, tương lai mọi người đều sẽ truyền miệng như vậy, mặc kệ bề ngoài hay là bên trong đều là bạo quân tàn nhẫn nhất trong lịch sử.”
Đây là câu tàn nhẫn nhất.
“Ta...”
Lúc này, đầu gối Trương Kiêu đã hoàn toàn mềm nhũn.
“Thì ra... Ta là bạo quân.” Hắn ngẩn ra, bỗng nhiên vung trường đao.
Phụt!
Máu tươi nở rộ.
Một thế hệ kiêu hùng có gan vung đao với trời, Đao Thần Trương Kiêu, đã ngã xuống trong vương điện của chính mình.
“Hắn rõ ràng biết, thời khắc chính mình bắt đầu quỳ xuống kia, nội tâm đã sụp đổ, đã không còn phần thắng. Là một anh hùng.. lưng đeo bêu danh, cũng muốn sáng lập một con đường, chỉ là...”
Bạch Đế chậm rãi khom lưng, đôi tay vuốt ve đôi mắt trợn to của Trương Kiêu, che đi sự không cam lòng trong đó, lẩm bẩm nói, “Trương Kiêu, một mình ngươi chính là tinh thần của một thời đại, đánh sập ngươi sẽ khiến cho cả Nhân Gian Đạo nháy mắt già đi vô số tuổi, không có sức sống...”
Hắn chậm rãi đứng lên, nhìn về phía mây trắng trôi nổi trong không trung rộng lớn, nỉ non: “Luân hồi? Đó sẽ là nơi thần bí như nào đây? Sinh linh sau khi chết, sẽ đến một mảnh thế giới khác sao?”
Tử vong là lĩnh vực thần bí nhất của sinh mệnh cũng là điểm kết thúc của sinh mệnh.
Thời khắc mỗi một sinh mệnh được sinh ra liền đã định sẵn tử vong.
“Ngươi đã đi tới điểm kết thúc trước.” Vân Đế bình tĩnh ngoài dự đoán, mang theo thi thể biến mất tại chỗ, lần thứ hai xuất hiện đã là một mảnh núi non xanh biếc không biết tên. Hắn duỗi tay, bùn đất liền quay cuồng.
Một tòa phần mộ yên lặng mà đứng.
Hắn lập một tấm bia đá, mặt trên có viết “Mộ của Anh hùng Trương Kiêu”.
Một mảnh gió nhẹ thổi qua.
Trời cao mây nhẹ, rộng lớn vô ngần.
Trận chiến này thắng lợi, Vân Đế cũng không vui mừng, mà là lẳng lặng đứng ở trước mộ,
“Luân hồi, rốt cuộc là cái gì?”
“Thế giới sau khi chết mà chúng ta suy đoán thật sự có tồn tại sao?”
“Nó có phải là có người khống chế hay không? Như vậy, nếu thực sự có thần linh khống chế, như vậy chúng ta đối với tồn tại nắm giữ luân hồi thần bí rốt cuộc là cái gì?”
“Trương Kiêu, ngươi đi gặp hắn... Hy vọng ngươi trở về có thể nói cho ta cuộc gặp của ngươi.” Bạch Đế cúi đầu nhìn huyệt mộ, phía sau là một đám thuộc hạ Thiên nhân đang quỳ, nói lẩm bẩm.
Hắn khẽ cười một tiếng.
“Chưởng quản luân hồi có tồn tại sao? Ta cũng muốn gặp ngươi.”
...
Con đường đến Hoàng Tuyền dài đằng đẵng, dòng người dài không thấy đầu đuôi.
Hai bên là hoa tươi trải rộng khắp thổ địa, Trương Kiêu ngơ ngẩn nhìn mảnh đất này, “Đây là thế giới sau khi chết sao?”
Không thể tưởng được, Thiên nhân kia không có lừa hắn, vậy mà thật sự có tồn tại.
Trương Kiêu siết chặt nắm tay, trong lòng lại là mờ mịt, lại là chua xót.
Xung quanh đều là các loại thanh âm.
“Ta không phải đã chết sao?”
“Ta cũng đã chết.”
“Nơi này là thế giới của người chết?”
....
Bên cạnh là một mảnh sôi trào, hiển nhiên là trong lúc trợn mắt nhắm mắt, bọn họ cũng đã bỗng nhiên đi tới một mảnh đất không biết, cảm thấy thật xa lạ, thực khủng hoảng, dòng người vô tận nghị luận sôi nổi, châu đầu ghé tai.
“Ồ? Là quốc chủ Kiêu Quốc! Đao Thần Trương Kiêu!”
Có người kinh hô, tựa hồ nhận ra Trương Kiêu, vội vàng nhường đường, thậm chí toàn bộ con đường hoàng tuyền, đại bộ phận đều là con dân Kiêu Quốc, tử vong do chiến tranh với Thiên nhân, hiện tại đã chen đầy địa phủ.
“Ngài xếp hạng trước.”
Trong lòng Trương Kiêu trầm mặc, cảm thấy vô cùng áy náy. Nếu như Thiên nhân kia nói không sai, như vậy, hắn thật sự là gian tế của Thiên nhân, ngược lại trợ giúp Thiên nhân tiến hành khuếch trương thế lực, thật sự không còn mặt mũi.
Hắn vội vàng xua tay nói, “Thế giới người chết, không cần để ý thân phận sinh thời.”
Xung quanh vội vàng xưng vâng.
Mấy phen trắc trở, Trương Kiêu mới tò mò nhìn bốn phía, tinh tế đánh giá, đây là thế giới của người chết? Rốt cuộc là tồn tại thần bí nào tiến hành chưởng quản?
Lúc này, đội ngũ đằng trước, cũng không ngừng truyền đến tin tức,
“Đã xếp hàng nửa tháng, nghe nói phía trước lại đình bài!”
“Tạm dừng buôn bán, nghe nói lúc này đây chết người quá nhiều, địa phủ chật ních, rất khó quản lý!”
“Nghe nói, Mạnh Bà đại nhân đã bắt đầu rồi, nhưng đã để cho Hắc Bạch Vô Thường đại nhân đi nhận người.”
....
Trương Kiêu nghe được thì sắc mặt cổ quái, vẻ mặt khó hiểu, đình bài? Nhận người?
“Đây... Là có ý gì!?”
Trương Kiêu nhìn dòng người đang di chuyển phía xa, bỗng nhiên cảm thấy một đời mình đã sống uổng phí, mặt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc cảm thán, thế giới người chết thật là sâu không lường được.
Xếp hàng nghỉ chân mấy ngày, dòng người lục tục ùa vào, phía trước mơ hồ thấy được dòng người.
Trương Kiêu dần dần thấy được những kiến trúc thần bí như cầu Nại Hà, đài Vọng Hương, đá Tam Sinh. Hơn nữa mọi người trên cầu đều đang khóc lớn, sau khi tìm hiểu cụ thể, Trương Kiêu cũng không khỏi vô cùng giật mình, càng thêm tôn kính.
Nhưng mà trong lòng hắn cũng vạn phần chua xót, chính mình đã chết, con đường hoàng tuyền này là con đường cuối cùng, sau đó sẽ hoàn toàn không nhớ rõ gì cả, trong lòng càng là tiếc nuối càng là mờ mịt, vô cùng hối hận.
Hắn muốn thay đổi tất cả, lại không thể nào xuống tay.
Hắn cười cười, khuôn mặt chỉ có tang thương, “Ở trước mặt tử vong, chúng sinh đều bình đẳng.”
Dần dần, cùng với con đường phía trước, có người đi lên trước đám đông chỉ vào câu thơ nạm khắc trên cầu Nại Hà, lớn tiếng tán thưởng, “Bờ đối diện mở bỉ ngạn hoa, trên cầu Nại Hà khóc Nại Hà. Kiếp này đã quên hết mọi chuyện, kiếp sau sao giữ được cố nhân... Thật đúng là một bài thơ hay!”
“Nghe Hắc Bạch Vô Thường đại nhân nói, đây được một người luân hồi lưu lại từ rất lâu trước kia.”
“Ồ? Nhưng thật ra lại rất kỳ quái nha, nếu như hắn đã không nhớ rõ kiếp sau kiếp này, đã không có ràng buộc, là một cuộc sống hoàn toàn mới sao có thể sẽ viết xuống câu thơ này?”
“Chẳng lẽ là kiếp sau, còn muốn làm gì đó cho người kiếp trước sao?”
“Như vậy cũng quá buồn cười rồi, sao có thể có người nhớ rõ kiếp trước kiếp này?”
...
Trương Kiêu nghe xung quanh nghị luận, hơi kinh hãi, trong lòng có một ý tưởng, trộm siết chặt nắm tay.
“Có lẽ, ta có hy vọng...”
Dần dần, Trương Kiêu đi tới đầu cầu Nại Hà, hắn thấy được Tam Sinh Thạch, thấy được Mạnh Bà trong truyền thuyết, đùng là vô cùng xấu xí, dữ tợn, cười một cái liền khiến người sợ hãi.
“Số 124529, kiếp sau, Thiên Nhân Đạo.” Giọng nói già nua khàn khàn vang lên, xung quanh lập tức vang lên sự hâm mộ, trở thành Thiên nhân, tồn tại tôn quý nhất, vô số người không thể với tới.
“Có thể chờ một chút hay không...” Trương Kiêu nhịn không được mở miệng.
Mạnh Bà lắp bắp kinh hãi, nhìn người này, đánh giá trên dưới, “Mỗi người đều xếp hàng, chờ nửa ngày mới đến phiên mình, ước gì được đầu thai chuyển thế, ngươi lại muốn đợi?”
Trương Kiêu khẩn trương gật gật đầu.
“Ngươi muốn đợi, thì chờ đi...” Mạnh Bà cũng không để ý đến hắn, Trương Kiêu liền lẳng lặng quay về đầu đường hoàng tuyền, đứng ở nơi xa im lặng chờ đợi. Hắn cuốn lại trong góc, nhìn một đám người mới tử vong buông xuống.
Hắn nhìn không chớp mắt, quan sát vẻ mặt của mỗi người.
Bọn họ đều vừa mới xuất hiện tại mảnh thế giới người chết, đều rất hoảng sợ, khẩn trương.
-----