Những người chơi bắt đầu thương nghị với nhau, mặc dù mỗi ngày chỉ có thể chơi bốn tháng thời gian, nhưng mọi người vẫn rất vui vẻ.
Đồng thời cảm giác mong đợi tràn đầy, xem như là một Đạo quật khởi trong số Lục đạo, A Tu La Đạo sẽ tạo thành thế lực riêng thuộc về chính đám người chơi ở trong thế giới bản địa này.
Mà phía bên kia.
Nhân Gian Đạo trôi qua mười năm, Thiên Nhân Đạo dĩ nhiên đã đi qua trăm năm.
Khoảng thời gian một trăm năm này gây nên rất nhiều thương tổn đối với Thiên Nhân Đạo, bởi vì nhân số của Thiên Nhân Đạo bọn họ vốn thưa thớt. Khó chịu nhất chính là tốc độ thời gian trôi qua rất nhanh, dẫn đến việc không kịp bổ sung số lượng trẻ sơ sinh. Một trăm năm đi qua, vào không đủ ra, chiến lực bắt đầu giảm bớt trên diện rộng.
Mà trong một năm ngắn ngủi này, Địa Ngục Đạo đã xây dựng gần như xong Phong Đô. Hình dáng thành trì đại thể đã xây dựng hoàn tất, đường phố và các cơ sở vật chất vẫn cần được hoàn thiện một cách tỉ mỉ và không cần thêm nhiều nhân lực như vậy.
Một nhóm người bắt đầu bị cưỡng chế đầu thai tân sinh.
...
Tuổi thọ ba trăm chín mươi ba năm.
Hơn bảy mươi năm đã trôi qua kể từ khi Thiên Đế Trương Kiêu vung đao và Kiêu quốc diệt vong.
Nghỉ ngơi hồi sức đến nay, Nhân Gian Đạo cũng dần dần khôi phục. Sau đoạn thời gian này, Lý Tam Sinh cũng chờ được người mà mình khổ cực chờ đợi, đó là Từ Oanh Lạc
“Muốn nói lời từ biệt rồi...”
Lý Tam Sinh không bị trầm mê trong đó, điều này khiến cho Trương Kiêu rất hài lòng. Dù sao thì gần đây cuốn tiểu thuyết rất hấp dẫn, kể về thời đại sau khi Luyện kim đại đế chết đi, đồ đệ của hắn là Ermin và Medusa, bắt đầu chống lại Tà thần Cthulhu.
“Đi thôi.”
Trương Kiêu cười nói,
“Hãy rèn luyện kỹ năng chiến đấu, hy vọng kiếp sau có thể hóa thành bản năng của ngươi.”
Lý Tam Sinh gật gật đầu, nắm lấy bàn tay của cô gái bên cạnh, nhẹ nhàng nhảy vào bên trong Luân hồi, liếc nhìn nhau đầy tình cảm,
“Ở kiếp này, Oanh Lạc, chúng ta nhất định phải thực sự ở bên nhau!”
Một màu tối đen.
Oa oa oa!
Ở bên trong ngôi nhà của một gia đình giàu có, một tiếng khóc lớn vang lên. Bên ngoài căn phòng, Lý viên ngoại lo lắng hỏi,
“Là con trai hay là con gái?”
“Là một đứa con trai!”
“Vậy mà còn có thiên phú!”
Từ trong phòng truyền ra giọng nói.
Lý viên ngoại lập tức vui mừng khôn xiết, ở thời đại này có được thiên phú là sự tình hiếm có. Hắn bước vào phòng, nhìn đứa bé mà không khỏi cười to,
“Mọi người nói xem, nên con trai đặt tên là gì cho tốt?”
“Tam... Sinh...” Đứa bé phun ra hai chữ một cách kỳ lạ, giống như có mảnh vỡ rải rác gì đó vụt qua.
“Sinh ra dị tượng? Ha ha ha! Vậy đặt tên là Lý Tam Sinh.”
Trong khoảng thời gian sau đó, viên ngoại bắt đầu cưng chiều con trai, cho rằng con mình có thiên phú dị bẩm, nhất định có thể mang gia tộc quật khởi.
Trong vòng chưa đầy năm, sáu năm ngắn ngủi, cậu con trai cũng hoàn toàn đổi mới nhận thức của tất cả mọi người và là một thần đồng thiên tài.
“Ta luôn cảm thấy, mình muốn làm chuyện gì đó... Tìm một thứ gì đó.”
Lý Tam Sinh phấn điêu ngọc trác, luôn luôn ngồi ở trên thềm đá, đôi bàn tay nhỏ mũm mĩm hồng hồng nâng quai hàm, trông rất đáng yêu. Hắn nhíu mày vắt trán suy nghĩ, suy nghĩ rất rất lâu, bên trong đầu óc bỗng nhiên xuất hiện một số hình ảnh không hiểu,
“Đúng rồi! Là tiểu thuyết, còn có một số võ kỹ đặc biệt...”
Cáp!
“Ngoại thức, nại nại lạc!”
Hắn đứng tại chỗ thực hiện một động tác đẹp mắt, trong tay xuất hiện một ngọn lửa lung linh, trong lòng lập tức trở nên bình tĩnh,
“Thì ra thứ mà ta muốn tìm, chính là cái này.”
Hắn vừa lòng thỏa ý.
Đứa trẻ này không nhịn được trở lại trong phòng, bắt đầu viết tiểu thuyết, đồng thời cũng không phải vì tiền, mà lặng lẽ truyền bá. Dường như là nhận được sự quan tâm hào hứng, không đến mấy năm một số tiểu thuyết đặc biệt đã lan truyền khắp một số nơi. Nội dung ẩn chứa bên trong tác phẩm, vậy mà mơ hồ miêu tả thế giới sau khi chết, có cầu Nại Hà, Hoàng Tuyền lộ... Lục đạo luân hồi, và xưng danh là —— Địa Phủ.
Lúc này, lần đầu tiên khái niệm thần bí về Địa Phủ, lặng lẽ truyền bá trên khắp thế gian.
...
Thế giới của người sống không cách nào nhớ được thế giới sau khi chết.
Điều này đã khiến cho rất nhiều người ở thế giới này đều hình thành một khái niệm thường tình, sinh ra là điểm khởi đầu, chết đi là điểm kết thúc. Đây là một đầu đường thẳng tắp, tên gọi là nhân sinh, cũng là thế giới quan truyền thống của tất cả mọi người. Nhưng lần này lại có người nói cho bọn họ rằng, đây không phải một đầu đường thẳng tắp, mà là một đầu dây hóa thành một vòng tròn! Lặp đi lặp lại! Vĩnh viễn quanh co! Mà một cái vòng tròn này gọi nó là —— Luân hồi.
【 Luân hồi, đứng vĩnh hằng ở bên trong Địa Phủ, chúa tể sinh sinh diệt diệt của sinh linh vạn vật trên thế gian】
“Tử vong không phải điểm cuối cùng, đầu thai chuyển thế, đầu thai làm người.”
“Dù là Thiên Đế, cũng không cách nào đột phá tránh khỏi luân hồi.”
Ở Ô quốc, bên trong căn phòng tối nằm cạnh đại điện, một vị đế vương trung niên mặc long bào uy nghiêm, hơi hơi quỳ sát ở trước mặt một vị lão nhân khô gầy như hài cốt,
“Lão tổ, đây là toàn bộ tin tức thu tập được.”
“Chỉ có những thứ này à.”
Thanh âm khàn khàn từ trong bóng tối truyền đến.
Lão nhân bên trong bóng tối trầm ngâm rất lâu, hiển nhiên trong lòng vô cùng không bình tĩnh, mang đến chấn động cực lớn.
“Đúng thế.”
Người trung niên mở miệng nói rằng,
“Nghe nói, tin tức này ban đầu là từ cuốn tiểu thuyết truyện ký chưa từng biết đến của một tác giả vô danh, nhưng không ai tìm được nguyên bản. Dường như đối phương đang cố gắng che giấu tung tích bản thân.”
Lão nhân hít sâu một hơi,
“Đi kiểm tra toàn bộ lịch sử nhân loại, dùng sức mạnh cả nước thu thập đầy đủ bộ tư liệu thiên phú. Hãy nhìn xem bên trong lịch sử, phải chăng có xuất hiện số lượng lớn người mang thiên phú giống nhau ở thời đại khác nhau hay không? Xác minh rõ chuyện Luân hồi đầu thai chuyển thế.”
“Vâng.”
Vị đế vương trung niên uy nghiêm kia ngưng trọng nói,
“Nếu như chuyện này là sự thật, như vậy thế gian sẽ thay đổi lật trời rồi!”
Năm xưa, chính lão tổ của mình từng là một vị Chuẩn Đế vô cùng cường đại, tự tay khai ích một quốc gia Nhân tộc, đã tham dự qua trận chiến tranh sử thi khủng bố Kiêu quốc kia. Toàn bộ mọi người đều coi hắn đã chết, nhưng trên thực tế vẫn còn sống, đồng thời ở trong bước ngoặt cuối cùng đã đột phá cảnh giới Thiên Đế. Tuy nhiên, hắn quá già nua, trên người thương thế quá nặng, dù đột phá Thiên Đế, nhưng chiến lực cũng không sánh bằng cùng giai, chỉ có thể dùng cách này để kéo dài tính mạng, kéo dài chút hơi tàn.
Hắn sợ hãi tử vong, cho nên lựa chọn ngủ đông, muốn chống đỡ cho Nhân tộc thêm một đoạn thời gian.
-----