Rầm!
Dứt lời, một loạt xá lợi chậm rãi bay lên.
Nó phát ra vầng sáng năm màu, phảng phất như thần quang tồn tại vĩnh hằng, trong đó có những ánh sáng nhỏ lấp lánh, bay đến phía trước... Mà toàn bộ hài cốt cũng hoàn toàn trở nên cô quạnh.
Phanh!!
Cửa lớn đóng lại, Bạch Tiểu Quân tiếp nhận xá lợi, nhanh chóng bay ngược ra ngoài.
Bạch Tiểu Quân hoàn toàn ngây ngốc, đây là tiếng nước nào?
Địa Tạng Vương Bồ Tát, không phải là Thần linh Trung Quốc sao?
Hai chữ “Địa Tạng” viết ở trước của không phải là Hán tự sao?
“Huynh đệ, đây là tiếng Quảng Đông của mảnh đất Lưỡng Quảng, có thể là do khẩu âm cổ đại cho nên không được tự nhiên.” Lúc này, sắc mặt của một người chơi bên cạnh bỗng trở nên cổ quái.
Hắn cũng cảm thấy Địa Tạng Vương Bồ Tát vậy mà lại giảng tiếng Quảng Đông, cũng quá kỳ quái, “Ý nghĩa đại khái là, qua vài tỷ năm, vậy mà có hậu nhân có thể đi vào nơi này? Niệm một bài kinh văn hay, ta rất vừa ý với ngươi.”
“...”
Bạch Tiểu Quân mộng bức, hào sảng như vậy sao?
Trung Quốc cũng có rất nhiều loại tiếng địa phương, riêng đạo Súc sinh người ta thôi cũng đã có bốn loại ngôn ngữ thông dụng. Mà Trung Quốc lại càng nhiều, ngôn ngữ địa phương nhiều vô số..... Quả nhiên đến chỗ nào đều tràn đầy khó khăn, lấy việc nhiệt tình yêu thương học tập ngôn ngữ làm thú vui.
Mấy người ở đây biết tiếng Quảng Đông cũng không ngoài ý muốn, nếu bọn họ mà giảng lưu loát tiếng phổ thông hiện đại thì mới là có độc.
Đường triều một ngàn năm cũng không phổ cập mạnh mẽ tiếng phổ thông hiện đại. Ở cổ đại, đương nhiên là các loại ngôn ngữ sẽ hỗn loạn, mà tiếng Quảng Đông ở Đường triều nhất định đã được phổ biến ở một số nơi, có thể xem như là một loại ngôn ngữ không nhỏ.
“Xem ra, Địa Tạng Vương Bồ Tát, còn có khả năng là đã từng sống ở khu vực Lưỡng Quảng...” Sắc mặt mấy người trở nên cổ quái, loại khẩu âm vậy mà lại có loại cảm giác thân thiết kỳ lạ, phảng phất như gặp được người cùng quê tại nơi đất khách xa xôi vậy.
“Chúng ta đi nhanh đi.” Sắc mặt Bạch Tiểu Quân khẽ biến, “Thời gian không theo kịp... Mà trước mắt, ta hình như mới chỉ có được một xá lợi nhỏ nhất mà thôi, về sau phải đến lần nữa mới được.”
Mấy người dứt lời, liền nhanh chóng chạy tới bên ngoài miếu cổ.
Lịch sử, sẽ nhớ kỹ giờ khắc này.
【 Thiên Niên, năm 393, Địa Tạng Vương đến cổ miếu, gặp được kỳ ngộ thái cổ, từ biệt thê tử và bảy đứa con, quy y ngã phật, bước khỏi hồng trần thế tục, tu lục căn thanh tịnh. Phật giáo bắt đầu hưng thịnh 】
...
Đám người lén lút bỏ chạy, vượt phó bản Cổ Miếu xong liền lặng lẽ chạy về theo đường cũ.
May mà cả đường đi có kinh hãi mà không nguy hiểm.
Trên vùng đất cổ xưa rực rỡ, những gốc cây thần bí cắm rễ trên mặt đất, may mà nam nữ cây cối tuần tra đằng xa cảm ứng được "Khí" bên này, cho rằng đó là đồng loại, cho nên không đến.
"Giống như lá cây trong chiếc đĩa vậy."
Có người bị dọa phát sợ, cảm thấy mình rất may mắn:
"Đây là tiềm hành hả? Quả nhiên phó bản này hiện tại không thể đột phá bằng lực lượng thuần túy. Phương thức mở phó bản duy nhất chính là hóa thành đồng loại của họ, ở ngoài phạm vi tuần tra."
"Các ngươi nói là..." Bỗng có người nhìn những cái cây rào rạt màu lục xanh mượt rồi cười nói: "Những gốc cây kia có thể là Bồ Đề trong truyền thuyết hay không? Phải biết rằng, có người từng nói, Thích Ca Mâu Ni đã ngộ đạo dưới gốc cây Bồ Đề mới lập địa thành Phật, khai sáng mạch Phật tu..."
Mọi người đều rùng mình.
Thật sự có khả năng!
Những thân kia có lực phóng xạ rất lớn. Nếu mọi người có thể nghiên cứu cấu tạo của chúng, có lẽ họ có thể khai sáng ra hệ thống phóng xạ nguồn sáng, thức tỉnh ra một vài thứ...
Dù sao thì, đạo pháp tự nhiên.
Bất kỳ hệ thống nào cũng phải noi theo tự nhiên mới có thể nảy sinh.
Bạch Tiểu Quân lộ vẻ suy tư:
"Quả thực như vậy. Ta vẫn nên tới đây tìm hiểu, nghiên cứu kết cối những gốc cây kia một chút. Ta đi con đường mà Thánh nhân Thích Ca Mâu Ni năm xưa đã từng đi, tỉnh ngộ ra Phật đạo thuộc về ta. Đây là thử thách đối với ta. Dù sao, lão sư Địa Tạng Vương không dạy ta công pháp rất có khả năng là để tự ta tạo ra nó, không để ta đi trên con đường của người xưa!"
Địa Tạng Bồ Tát đã tọa hóa, xá lợi để lại rất nhiều, ít nhất cũng có mười viên... Tuy rằng hắn nhận được một viên xá lợi nhỏ nhất, mà hiện tại cũng chỉ có thể chịu đựng được viên nhỏ bé như vậy, thế nhưng lại không có phương pháp tu hành, cho nên chỉ tương đương với việc có được một nguồn năng lượng tu hành đậm đặc mà thôi. Xem ra, hắn phải tự mình tìm tòi!
Bên cạnh lại có người nói:
"Còn nữa, những nam nữ cây cối kỳ dị kia hút hào quang phóng xạ này vào, rất có khả năng họ chính là nhà sư, ni cô bị vùng phóng xạ này... À không đúng, là được đất Phật cảm hóa!"
Mọi người càng hãi hùng khiếp vía, cảm thấy toàn bộ hoàn cảnh miếu cổ được trải ra trước mắt một cách hoàn mĩ.
Cây Bồ Đề khắp nơi, nhà sư, ni cô...
Khu vực này là khu vực phóng xạ rất khủng bố, là đất Phật, được soi sáng vĩnh hằng suốt hàng trăm triệu năm.
Họ chậm rãi cất bước ra khỏi di tích cổ xưa thời thượng cổ, thân thể thả lỏng, cảm giác vui mừng khi được sống sót sau tai nạn. Đây là một chuyến thám hiểm di tích rất khó quên.
Lúc này, cả đội ngũ do Bạch Tiểu Quân dẫn đầu, bởi vì có thể thấy trí tuệ của hắn rất phi phàm, sau đó hầu như chắc chắn sẽ thành công. Huống chi, còn có loại kỳ ngộ lớn lao này. Mà khi hắn thành công, đám người bọn họ ở đây nhất định cũng được độ hóa, trở thành nhóm Phật tâm phúc của hắn...
Mọi người đều có một vầng mặt trời nhỏ sau đầu, thân tỏa ánh sáng lóng lánh năm màu, hai tay chắp lại, kim quang chiếu khắp, nơi nơi đều là đất Phật, chẳng phải đắc ý lắm thay?
"Đại Phật Như Lai rất có khả năng quan tưởng Thái Dương mới nghĩ ra hệ thống tu hành!" Mọi người lại bàn luận, cảm thấy hưng phấn muốn điên người. Quả là một người đắc đạo, gà chó lên trời.
Quá lắm rồi!
Mọi người cảm giác cả đoàn người mình tương lai chắc chắn sẽ là đội game thủ hàng đầu, kế thừa truyền thống Phật gia, sẽ lừng lẫy nổi tiếng trên bảng xếp hạng.
Sau khi trở về đường chính, Bạch Tiểu Quân hít một hơi:
"Các anh em, sắp tới rồi. Đầu tiên chúng ta phải xử lý vết thương, không thể chết được. Dù sao thì, một khi chết sẽ chẳng còn lại thứ gì."
"Đúng!"
Mọi người gật đầu.
Dù sao cũng vừa đi ra khỏi vùng phóng xạ kinh khủng kia, cho dù lúc đó không xảy ra việc gì, nhưng rất nhiều khi phóng xạ không đưa tới cái chết tức tử ngay lập tức, mà thời điểm đó không cảm thấy gì, trải qua mấy tiếng sau mới chợt mềm nhũn người ngã xuống đất, toàn thân co giật đùng đùng. Đó mới là nguyên nhân kinh khủng nhất, phóng xạ là thứ không thể cảm giác thấy được.
Mọi người vội vã trị liệu vết thương, sống qua lần này mới là lợi ích lớn nhất.
...
...
Trải qua mấy ngày, họ tu dưỡng xong, cũng không dự định nói cho người khác. Tuy nhiên đã có người tiến hóa ra "Khí", dùng dáng vẻ tương tự Bạch Tiêu Quân thăm dò miếu cổ.
Rất nhanh, những đội ngũ kia đều phát hiện điều dị thường. Tấm biển trên miếu cổ viết chữ Trung Quốc là "Địa Tạng", cùng với rất nhiều dấu chân mới của sinh vật ngổn ngang trong miếu, tất cả làm cho họ biết mình không phải kẻ đầu tiên tới đây "Trộm mộ".
"Có vị đại lão trộm gà, đi ra đây nói một câu coi! (Cắn răng)"
"Ai bỉ ổi như vậy? Đã lén hái đào rồi!"
"Lại còn chữ Trung Hoa cổ nữa, chuyện gì vậy?"
...
Quần tình xúc động.
-----