Ở nơi khác, Bách Hoa gặp mặt.
Chỉ chốc lát sau.
"Trương Kiêu..." Một giọng nói nhẹ nhàng xa xôi bay tới, cảm khái vạn phần: "Trương Kiêu, ngươi cuối cùng cũng tới rồi. Thực lực của Thiên Nhân giới chúng ta đã tăng lên rất nhiều. Cho dù ngươi từng để lại đề phòng gì ở Nhân Gian đạo cũng không thể chiến thắng chính bản thân ngươi, cùng với ta. Huống chi, vẫn còn có Vân Trung Quân với thiên phú đang phát triển."
Vân Đế đầy tự tin, nhưng ánh mắt lóe lên vài giây lại chuyển ra xa:
"Địa Phủ lại có biến động. Ta cảm giác dường như nó đã khôi phục lại trật tự bình thường. Những năm qua đã xảy ra chuyện gì?"
...
Trời quang mây tạnh.
Hứa Chỉ nhìn Lục Đạo Luân Hồi một phen.
Lần giao du này vẫn coi như kết thúc mỹ mãn. Còn về việc bọn họ phát dục thế nào, thế giới tiến lên ra sao, xuất hiện Thần hệ Trung Hoa, các vị Phật phóng xạ, Tiên thiên nhất khí, vậy thì phải xem thêm một chút...
"Sẽ không biến thế giới Cửu Chuyển Huyền Công của ta thành đất Phật phóng xạ chứ?" Hứa Chỉ thầm nghĩ. Hắn cho rằng họ có nháo loạn nữa cũng không thể khuếch đại đến mức đó.
Mà lúc này dù sao cũng không phải thời gian và nơi chốn nghiên cứu. Bọn họ cũng đã nghỉ ngơi xong xuôi, để mặc họ tự phát huy là được rồi. Phân thân của Hứa Chỉ ở điện Luân Hồi này cũng lẳng lặng ngồi yên trong điện, hóa thành một bức tượng.
...
Ở nơi khác, phân thân Thần linh siêu cổ đại mở mắt.
"Hiện tại, ba phân thân của ta đã xác định, Hermes, Thần linh siêu cổ đại, Luân Hồi Điện bệ hạ..."
Còn Messiah lại không phải phân thân, mà chính là cơ thể của người trong thế giới đó, chỉ là khi hắn tiến vào thì khống chế một chút thôi, bình thường để cho Shiela chơi đùa, hiện tại đang để ở bên Võ Thần Cung để bảo tồn.
Vùng đất Dung Nham cổ đại đầy đất là cây cối xanh bát nát, mấy thời đại trôi qua đã hình thành các thị tộc Thần linh, những bức tường thành bằng đá cổ kính sừng sững khắp nơi.
Thịnh Lâm nữ năm xưa, Subaru, đã thành tựu Trung Vị Thần, đồng thời lần này thế chân vạc Tam Trụ Thần cũng không bùng nổ ra tai họa lần thứ hai.
"Lại một thời đại khác, năm này qua năm khác. Thế giới này chỉ có năm tháng mới là vĩnh hằng."
Hứa Chỉ cúi đầu, bồng bềnh bay qua, một bước vượt nghìn dặm.
Hắn lẳng lặng nhìn vùng đất này. Nhớ năm đó Trụ Thần hình người thống nhất virus, ở sau lưng ngầm thúc đẩy dòng chảy thế giới, lợi dụng Đại Hoan Hỉ Đế làm công cụ, muốn thống trị thời đại kia.
Người chơi cá khí cầu kia dường như trở thành công cụ hình người của Caroline trong đại vực Dung Nham cổ đại, phụ trách quản lý những kẻ được Luân Hồi, làm ra hiệp hội người "Xuyên việt", thu nhận một số thiên tài chết đi và được xuyên qua vũ trụ song song.
"Người 'Xuyên việt'? Dường như là biến tiểu thuyết thành hiện thực."
Hứa Chỉ bật cười, nhanh chân bước tới phía trước. Chỉ trong chốc lát, hắn đã tới trại chăn nuôi lớn, là bãi tha ma thời gian bị vũ trụ vặn vẹo, nơi mai táng văn minh kỷ nguyên Dung Nham trước.
...
Hứa Chỉ nhìn qua mảnh nghĩa địa này, những chiếc mộ bia nằm lẻ loi trơ trọi nằm rải rác, gió lạnh cuốn lấy từng chiếc lá khô, khung cảnh mông lung, dường như vẫn còn giữ nguyên dáng vẻ của hàng trăm năm về trước, trong đó bắt mắt nhất chính là hai tấm bia mộ.
Vị thần của khoa học nhân loại, ngôi mộ của Levis.
Người vô danh, ngôi mộ của Caroline.
"Đều là rừng núi hoang vắng, những xã hội với nền văn minh khoa học kỹ thuật đã không còn tồn tại nữa."
Hứa Chỉ thở dài, người Ishda là dân tộc vừa nhiệt huyết vừa quật cường nhất mà hắn từng gặp qua.
Chờ một chốc lát, mộ bia dần dần chấn động, mộ bia của Caroline bị xốc lên, một cô gái áo đỏ mang theo chiếc ô giấy dầu chậm rãi đi ra.
Hứa Chỉ quay đầu nhìn lại.
"Sau một khoảng thời gian trôi qua. Thần linh, ngài đã trở về. "
Caroline nhẹ nhàng nói.
"Đúng vậy, đã lâu rồi không gặp. "
Hứa Chỉ nghĩ nghĩ, cũng không có nói nhiều lời.
"Tâm sự? "
Caroline cười cười.
Hứa Chỉ có chút bất đắc dĩ, hắn biết nàng muốn làm gì, chỉ có thể nhẹ gật đầu.
Hai người ngồi xuống uống trà sữa.
Có lẽ, năm đó hắn tình cờ gặp được Caroline trong quán, khiến cho nội tâm nàng rất hoài niệm cảnh tượng này, mỗi lần gặp lại đều muốn ngồi xuống uống nước .
Dù sao năm đó hai người quen nhau ở bên trong tiệm trà sữa, thiếu nữ tìm khắp nơi một người để líu ríu nói chuyện về một số lý thuyết kỳ lạ, những sinh vật cuồng nhiệt và những thứ tốt nhất, chán ghét xu hướng máy móc trong tương lai.
Hai người nhanh chóng ngồi xuống, đều là Caroline đang nói về điều gì đó, những kiến thức trong những năm qua.
Từ sau khi ba Trụ thần bị thương nặng, lại một lần nữa ẩn nấp, làm khí vận tam tộc trong cõi u minh giảm xuống, đại vận mang tính quy tắc, trên thực tế tam tộc vẫn đang lục đục với nhau.
Hiện tại, thời đại không đi theo con đường khoa học kỹ thuật, đều là đi theo các loại hệ thống tu luyện, xuất hiện đủ loại kiểu dáng. Thời đại cũng bắt đầu bước vào thời Trung cổ, nữ tu, hiệp sĩ giáo đường, xe ngựa, mức độ sinh hoạt cũng đã tương đối khá hơn.
"Mặc dù ở vũ trụ song song, nhưng chúng ta vẫn luôn chú ý mảnh thế giới này bất kỳ lúc nào. "
Caroline nhấp môi một hớp trà sữa, dường như là đang nói chuyện với Hứa Chỉ, lại giống như đang lẩm bẩm. Những năm gần đây, nàng vẫn luôn thiếu thốn một người lắng nghe mình,
"Cứ cách mấy năm, chúng ta sẽ phái ra đội phi cơ trinh sát, quan sát tiến trình văn minh của chủ vũ trụ, đồng thời thu thập thông tin và số liệu thân thể bình quân đầu người của bọn họ, quan sát mức độ sửa đổi chuỗi gien của ba Trụ Thần ban cho bọn họ. "
"Bọn họ đang tiến hóa, đều là bộ tộc những người khổng lồ. Kể từ khi Thịnh Lâm chi nữ kia quật khởi, đã khác biệt với chúng ta. Hài cốt của chúng ta bị bọn họ đào bới ra, bị các nhà khảo cổ học của bọn họ gọi là người tiền sử thấp bé. "
Nàng khẽ vươn tay.
Một chiếc mâm tròn giống như đĩa bay màu đen, đang chậm rãi lơ lửng,
"Đây là phi thuyền trinh sát. "
Khóe mắt Hứa Chỉ giật giật một cái.
Đây không phải là UFO sao?
Nhưng theo một ý nghĩa nào đó mà nói, bọn họ chính xác được xem như người ngoài hành tinh, quan sát cái nền văn minh tương đối lạc hậu này và không can thiệp.
"Nói như thế nào đây? Ta không có những cái máy móc lãng mạn kia, không có cái thành phố rừng sắt thép, chiến giáp cơ giới và các loại đầu máy, bầu không khí trên thế giới trở nên trong lành hơn rất nhiều. "
Caroline nhếch miệng, mỉm cười chỉ vào những mộ bia kia,
"Ta có thể nhìn thấy rõ, trước mắt là thời đại người khổng lồ. Nền văn minh này dường như là lặp lại giao thế từng ngày, tương lai cũng sẽ có từng người thủ mộ, cũng không để ý tới và không hỏi bọn họ. Tuy nhiên, những năm qua ta vẫn lẻ loi trơ trọi một người, luôn luôn cảm giác giống như sinh hoạt ở trong một cái bình nhỏ, bị giam cầm chặt chẽ, có chút khó chịu, khó mà chờ được ngài trở về. "
Nàng cười cười có chút buồn phiền, không hề che giấu chút nào, đưa qua một chén trà sữa, và lại nói
"Ta đã nói ra toàn bộ sự tình xảy ra trong những năm qua, còn ngài thì sao? Những năm này ngài lại biến mất, là đi đâu? Có thể kể một chút chuyện gì đó vui vui không? Còn chiếc chiến giáp cơ giới kia, hiện tại nó như thế nào ? Thật ao ước có được thực lực của ngài, có thể đi ngang qua rất nhiều nơi, nhìn thấy những thế giới mà chúng ta chưa từng nghĩ tới. "
"Chiến giáp cơ giới hiện tại như thế nào? "
Hứa Chỉ ngẩn ngơ một chút và nói,
"Hiện tại, nó đang ở một địa phương rất thú vị, đưa cho người nào đó mà nó thuộc về, có lẽ có thể dẫn cô đi xem một chút. "
"Tặng người? "
Caroline trừng to đôi mắt.
Nàng biết vật kia quý giá cỡ nào, có thể là thân xác của một tôn cửu giai, vậy mà lại đưa cho một người khác?
-----