Hứa Chỉ lấy lại tinh thần.
Caroline thực sự là lớn nhỏ đều không bỏ sót.
Hắn cảm thấy dòng chảy thế giới phát triển đã rất rực rỡ rồi.
Ai biết được như vậy còn chưa phải kết thúc.
Một tên cá ướp muối như hắn sống thật đắc ý. Hứa Chỉ cảm giác Caroline quả thực là người làm công xuất sắc nhất năm. Bản thân hắn chẳng cần quan tâm điều gì, nằm là xong việc.
Nàng nói đầy chân thành:
"Giai đoạn thứ tư của ta đương nhiên là kiểm tra thực chiến và thực tế. Nơi đây vốn chính là hệ thống chân khí và nguồn sáng… Ta muốn mời một hệ thống bên ngoài khác tiến hành giao lưu và thăm dò, như vậy chắc hẳn có rất nhiều lợi ích đối với văn minh."
"Cô nói là…" Hứa Chỉ suy nghĩ, lòng có suy nghĩ không ổn.
"Đúng thế." Caroline vẻ thành thật: "Nếu vị bệ hạ Luân Hồi điện kia tiếp nhận quà tặng luân hồi có chứa bản đồ thiết kế của người Ishdar chúng ta, vậy thì giữa chúng ta cũng coi như có qua lại. Ta muốn mượn ông ta một ít Atula tới đây…
Những người của Atula đạo đó không phải đang thức tỉnh hệ thống văn minh Trung Hoa viễn cổ sao? Cái gì mà Địa Tạng Vương, Lục Đạo Luân Hồi.
Có người nói là đạo sĩ, Cổ Phật, văn minh xa xôi mấy trăm triệu năm trước… Chúng ta cũng là văn minh vũ mới phát, đến vũ trụ này giao lưu một phen cũng tốt, trao đổi tri thức với nhau, nhìn sức chiến đấu của đôi bên."
Caroline vẻ thành thật nói. Dưới cách nhìn của nàng, đây là một cuộc xúc tiến giao lưu thế giới. Mọi người đều theo hệ thống vũ trụ chân không, là chuyện tốt đối với cả hai. Dù sao mèo khen mèo dài đuôi, không phải chuyện to tát gì. Hội giao lưu sẽ bù đắp sự thiếu hụt trong hệ thống của đôi bên, cùng đẩy mạnh phát triển.
Dù sao bởi vì Thần linh siêu cổ đại nên nàng vẫn có cảm tình tốt đối với vị bệ hạ Luân Hồi điện kia, đồng thời thức ăn ở thế giới thật ngon.
"Dù sao Atula đạo cũng có đặc tính tiến hóa, có thể nhanh chóng thích nghi với hoàn cảnh hành tinh khác, làm phong phú hệ sinh thái của một hành tinh." Caroline cho rằng kế vặt của nàng chính là kế sách hoàn mỹ nhất.
Hứa Chỉ: ???
Gọi những tên sa điêu kia tới đây?
Trình diễn một cuộc đại chiến giữa đạo sĩ, cổ phật và Frieza cùng với người hành tinh Namek?
Phong cách vẽ thật kinh người!
Hứa Chỉ vừa tưởng tượng đến hình ảnh kia lập tức cảm thấy rợn người. Sắc mặt hắn có vẻ quái lại. Mấy bước trước đều rất hoàn mỹ khiến Hứa Chỉ thán phục, nhưng giai đoạn thứ tư này thì hắn không ủng hộ.
Ngươi còn quá trẻ tuổi, để bọn kia tới thế giới tiểu vũ trụ ngay thẳng này, ngươi sẽ phải hối hận.
"Khụ khụ!" Hứa Chỉ ho khan một tiếng: "Trước tiên không vội nghĩ tương lai. Chúng ta trước tiên để mắt đến thế giới, để cho họ vượt qua trận hạo kiếp tận thế trước mắt đã rồi nói."
Caroline nhất thời cười khẽ:
"Đúng vậy, chờ phát triển lên, hoàn thiện hơn nữa mới được, không nên bày ra trò cười."
...
Những người chơi được tiến cử vẫn tới nhìn xem một chút. Dù sao bọn họ là loại nếu được cho mấy cái bàn chải là họ có thể mở phường nhuộm, thổi phồng một tí là có thể bay lên trời.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, ít nhất cũng phải mấy ngày nữa. Dù sao cũng có rất nhiều hành tinh lên trời, mô hình tiểu vũ trụ bước đầu hình thành, sau đó mới là lúc suy xét về phương diện này.
Thành thật mà nói, Hứa Chỉ hiện nay rất hài lòng.
Bởi vì sự thực chứng minh lựa chọn này của mình là đúng. Vốn Hứa Chỉ phải tới cấp tám Thần linh thì mới có thể đột phá khu vực chân không, thành lập văn minh tế bào chân không. Bản thân hắn hiện tại chỉ là một vị Thiên Đế cấp bảy ở đâu cũng có đã chắp vá lung tung, sớm ngày làm ra văn minh vũ trụ chân không.
Cho dù đó chỉ là một tiểu vũ trụ nhỏ bằng diện tích Trung Quốc, nhưng lợi ích và tiền cảnh rất lớn.
Đặc biệt như Caroline, không ngờ một địa bàn nhỏ như thế lại có thể làm hoàn thiện, hoàn mỹ được vậy. Thế mà có thể làm ra từng hành tinh một, mỗi hành tinh lại tương đương với diện tích một thế giới Vu Sư.
Có mạnh không?
Quá mạnh, quá tuyệt vời!
Tình huống như thế lại giống như một con kiến nhỏ lại nuốt chửng cả một bát gạo, và bát gạo này lại là một vũ trụ thu nhỏ.
Hứa Chỉ thậm chí còn có linh cảm, chờ thế giới tiểu vũ trụ này phát triển hoàn thiện, cơ duyên đột phá thành Thần của hắn ngay ở đây. Hắn đã sớm thu được năng lượng to lớn ở nơi này từ lúc mới cảnh giới Thiên Đế.
Xoạt xoạt!
Dòng chảy thế giới phun trào.
Hít sâu một hơi, ánh mắt Hứa Chỉ trở về Thạch Tinh trước mắt. Hắn điểm nhẹ tiến vào một thời đại nào đó.
"Lại cần ngươi làm Trunks một lần nữa."
…
…
Thạch tinh năm 207.
【Thời điểm này cách ngày Ngọc Rồng xuất hiện không tới một năm. Mạng Internet ở thời đại này đã bùng nổ. Một bộ tiểu thuyết có tên là: "Dòng chảy thế giới, tận thế Ngọc Rồng" đã gây nên náo động trên mạng. Miêu tả trong đó khiến toàn bộ thế giới chớp mắt rơi vào rối loạn, vận mệnh thay đổi】
Câu nói cuối cùng của tiểu thuyết: "Câu chuyện thực sự tồn tại trong dòng chảy thế giới của vũ trụ khác", đơn giản và thô bạo phơi bày trắng trợn, triệt để làm nổ tung cả Thạch Tinh.
"Cái ta cần chính là hiệu quả này."
Zack hít sâu vào một hơi, mỉm cười.
Zack lúc này rất hài lòng. Hắn đã chọn chính xác thời gian mở ra bài viết này trong giây lát để mọi người tin tưởng bộ tiểu thuyết này.
Tiếp theo chỉ cần đăng hết toàn bộ chương truyện còn lại một lượt. Sau khi đăng truyện xong, hắn lập tức đứng dậy, không dám ngồi lại chỗ đăng nhập mạng lâm thời này nữa.
Bộp bộp bộp.
Hắn vừa rời hẻm nhỏ, bỗng nhiên đầu óc hắn chấn động. Trời đất xoay vòng, hắn ngã sấp xuống trong góc.
Không biết qua bao lâu.
Zack đứng dậy, đôi mắt trở nên tang thương hơn.
"Tại sao, tại sao…"
Hắn nằm rạp trên đất, nước mắt chảy không ngừng. Trong mắt hắn toàn bộ là cảnh thây chất thành núi, máu chảy thành sông, khốc liệt và bi tráng.
Hắn nhìn thấy một Zack đã tử vong.
Đây là một trận tai nạn toàn phương vị, tanh máu và tàn nhẫn vượt xa thế giới mà mình từng trải qua kia. Những nhân vật giống như anh hùng đang gào thét, dùng máu tươi và xương trắng trải đầy con đường.
Hắn cất bước trên con đường kia, nhìn người cao xanh lui tới, bỗng nhiên thì thầm bên tai Đại trưởng lão. Thân thể to béo khổng lồ kia dứt khoát đi về phía tử vong.
"Trong giấc mộng của ta, có một ngày núi băng hòa tàn, mặt đất thức tỉnh. Thời đại của chúng ta sẽ có vô số thi thể xếp lên thành con đường quanh co đỏ rực. Ánh mặt trời rải xuống ánh bình minh. Mặt đất bốc lên chồi non xanh biếc. Người còn sống sót của ba tộc ôm nhau trên mặt đất."
Hu hu hu.
Hắn không nhịn được nghẹn ngào khóc khiến người xung quanh liếc nhìn.
Dòng người náo nhiệt.
Đường phố chen chúc.
Đám người trong cửa hàng hai bên đường hoan hô vang dậy.
Hắn giống như rơi vào một con sông lớn đầy huyên náo.
Đang đang đang!
"Tuyến chính mới!"
Âm thanh đoàn tàu điện tử chạy qua.
-----