Hắc Bạch Vô Thường tu đạo, Mạnh Bà tu Phật, thoạt nhìn thì các đại m Thần của địa phủ đều đã bắt đầu đi vào quỹ đạo tu hành.
Nhưng mà đó cũng là điều đương nhiên.
Địa phủ chung quy lại cũng chỉ muốn cường thịnh hơn. Hơn nữa về sau tam giới trở mặt với nhau, nếu như bọn họ thực sự có dã tâm muốn đánh vào địa phủ thì phải làm sao bây giờ?
Cũng không thể để cho BOSS cuối cùng lên sân khấu đầu tiên đi?
Thường thì trước Boss cuối cùng thì sẽ có một đống các loại cường giả tuyệt thế lên trước, không phải sao?
Dựa theo loại bố cục này, đối phương lấy xu thế thời đại Phật đạo làm đầu gió để bay xa vạn dặm, nhân cơ hội một bước lên trời. Cho nên, phía bên mình cũng muốn nhờ vào đại thế thiên địa này để làm mới một chút.
Xem ra, phải để Mạnh Bà, Hắc Bạch Vô Thường… hạ phàm rèn luyện mới được.
“Dù sao, khi ta chưa thành Thần thì trên đời không có Thần... Chờ đến khi cường thịnh, đoạn tuyệt con đường thành tiên, bên trong hồng trần vạn đời sẽ không có tiên... Thật ra đó cũng là chuyện bình thường.” Hứa Chỉ than khẽ, sau mấy phen suy tư, chỉ cảm thấy thật sự muốn tăng thế lực dưới trướng lên.
“Mạnh Bà... Các ngươi tự xử lý tốt vấn đề của mình đi. Nếu như có thời gian thì hãy nhập luân hồi rèn luyện một phen.” Hứa Chỉ dặn dò Thượng Quan Man một chút rồi đứng lên.
“Ngài muốn rời đi sao?” Mạnh Bà hỏi.
“Đi đến thế gian một chuyến.” Hứa Chỉ mở miệng.
Hắn chung quy lại là muốn tới thế gian để thả xuống một ít tài nguyên tu luyện phóng xạ .
Dù sao không có thần nguyên thì dùng cái gì để tu Phật đây?
Ngoài ra vẫn cần phải cân bằng chức nghiệp. Đây cũng không phải là suy xét cho những người chơi đó, mà là vì để cho hệ thống nguồn sáng có thể quật khởi, và thể hiện ra tiềm lực không thua kém gì hệ thống chân khí.
Sau khi Hứa Chỉ để cho Mạnh Bà rời đi, liền trầm ngâm một lát.
“Về phần nguồn phóng xạ...” Hứa Chỉ duỗi tay, từng miếng cặn nhựa nửa trong suốt chứa dịch chất thải công nghiệp hiện lên, giống như đá cuội, màu cam vàng nửa trong suốt lưu chuyển rực rỡ.
Đây đều là dịch cô đọng từ nhựa cây, cũng chính là hổ phách mà người ta thường nhắc tới.
“Có lẽ nên đưa một số thứ đặc biệt vào bên trong...” Hứa Chỉ nhẹ nhàng duỗi tay một cái, từng miếng hổ phách nhanh chóng hòa tan thành chất bán lỏng.
Xôn xao!
Nặn thành viên bẹp.
Hứa Chỉ đã ném hài cốt của các loại sinh vật vào trong đó. Một sinh linh viễn cổ thân khoác trang sức rực rỡ, ánh sáng lưu chuyển, vĩnh hằng bất diệt.
“Lại làm thêm chút hình ảnh để cho mấy thứ này xuất hiện, như vậy liền có thể đẩy mạnh Phật phát triển mà không khiến bọn họ nghi ngờ.”
“Ta đã đột phá Thiên Đế trung kỳ, khắp nội thiên địa đã mở rộng ba tầng, đất đai núi sông khắp nơi cũng bị kéo giãn, xé rách. Đây là thời điểm để đưa một số đồ viễn cổ vào, làm vật hiện thân đương thời.”
...
Thế giới Phàm trần.
Đại địa chấn động mấy ngày liên tục.
Thậm chí một số núi sông giống như là một mảnh vải bị xé rách, tràn đầy nếp uốn, phía trên bị cây cối che kín. Một số đại địa còn hung hăng bị xé rách.
Thế giới nhỏ bé ban đầu ngày càng trở nên rộng lớn.
“Căn cứ vào ghi chép của các di tích viễn cổ thì đã từng có một lần mở rộng như vậy.” Một thiếu nữ ngồi ở trước cửa sổ, nhìn về đại địa bị xé rách bên ngoài.
Dung mạo của nàng không thể xưng là tuyệt mỹ.
Dung mạo chỉ có thể coi là tầm trung, nhưng lại có một loại khí chất độc đáo, tư thế oai hùng, phong tư trác tuyệt, lại khiến cho nam nhân có loại cảm giác rung động không rõ.
Nếu như Vân Trung Quân ở chỗ này, tất nhiên sẽ nhớ rõ khí chất của nữ tử này, chính là người đã hạ xuống tâm ma trong đạo tâm của hắn năm đó. Nàng chính là hóa thân của nữ tử “Anh hùng”, che ở phía trước mọi người, sừng sững không ngã.
Nếu như Lý Tam Sinh ở chỗ này, liền sẽ lập tức phát hiện đây là người mà hắn khổ sở chờ đợi mấy đời, nhưng đều bỏ lỡ.
Từ Oanh Lạc kiếp này sống trong một bộ lạc sâu trong núi lớn, là một nữ tử của Từ Sơn thị tộc, sinh hoạt ở trong thị trấn, không tranh với đời.
Rất nhiều đời của nàng đều trải qua như vậy.
Tuy rằng thiên tư khủng bố, nhưng tính cách và thiên phú của nàng lại giống như nước, luôn thuận theo tự nhiên. Nếu như không đụng tới áp lực thì đương nhiên cũng sẽ không có động lực gì, sống một cuộc đời an tĩnh.
Cho nên, thân ảnh mà Vân Trung Quân luôn khắc sâu năm đó, đồng thời là sinh linh luân hồi cổ xưa nhất vẫn nửa vời như trước, không có công tích gì lớn, vẫn sinh hoạt ở đạo Thế gian.
Từ Oanh Lạc hít sâu một hơi,
“Ba ngày trước, có sứ giả của các đại triều đình mang tin tức đến thông qua thiên phú truyền bá tin tức của họ, bao trùm toàn bộ vùng đất, báo cho chúng ta biết không nên ra ngoài. Tại vùng đất bị xé rách mở rộng này hình như là lãnh địa viễn cổ bị người cố tình gấp lên, hiện tại mới hoàn toàn mở ra, đại địa đang mở rộng ba tầng.
Thời đại của chúng ta đang xảy ra những thay đổi mạnh mẽ.
Trong đó, trên đại địa xuất hiện rất nhiều điều khủng bố, tản ra ánh sáng đáng sợ, sinh linh phần lớn đều chết, sinh linh không chết thì cũng bắt đầu biến dị, dị dạng... đã bị toàn bộ triều đại coi là vùng cấm.”
Trong vùng cấm có rất nhiều sinh mệnh biến dị thần bí không muốn người biết và rất nhiều hiện tượng thần bí.
Có người nói, đó là thần núi viễn cổ đang mai táng thi hài của thần.
Có người nói, đó là một cuộc chiến viễn cổ, khắp nơi đều rách nát, trở thành vùng chết, vô cùng nguy hiểm. Cho nên nó đã bị tồn tại không biết tên dùng sức phong ấn lại, hôm nay không biết là vì nguyên nhân gì mà vùng đất phủ đầy bụi này lại bị xốc lên!
Thậm chí căn cứ vào tin tức truyền đến mấy ngày nay, vậy mà lại có một vị đại đế đẫm máu ở bên trong.
Đó chính là đại đế!
Nói về toàn bộ thế giới phàm trần, mấy năm nay cũng không ra đời nhiều Đại Đế lắm. Từng người thống trị một mảnh đất, phương hoa tuyệt đại, còn có thể tồn tại cùng với Thiên Nhân. Người mạnh nhất thế gian đại địa vậy mà lại vô thanh vô tức biến mất ở trong đó, giống như hòn đá nhỏ đập vào biển rộng, không dậy nổi dù chỉ là một chút bọt sóng.
“Mẹ, con đi vào trong núi nhìn xem một chút.” Từ Oanh Lạc cúi đầu nhìn mẫu thân trên giường bệnh.
Mẫu thân là vật hiến tế của toàn bộ thôn trưởng, chiến lực rất cường đại, nhưng mấy ngày trước đại địa xé rách, núi sông dao động, vì cứu người mà chính mình cũng bị trọng thương.
“Không thể đi.”
Người phụ nữ xinh đẹp, sắc mặt lại tái nhợt. Nàng mở miệng, bắt lấy tay nàng, vô cùng khẩn trương, “Đại địa bị xé rách, căn cứ vào tin tức mà người triều đình thông báo qua không trung, diện tích khắp thế gian ước chừng đã mở rộng khoảng ba tầng, đều là vùng cấm, bên trong tồn tại những sinh mệnh không thể miêu tả... Chúng ta ra khỏi thị trấn thì đều là con đường chết.”
Đại địa bị xé rách và mở rộng, dẫn tới việc lãnh thổ bị phân cách thành từng mảnh nhỏ, rất nhiều con đường nguyên bản đều bị vùng cấm thần bí ngăn cách. Thị trấn bọn họ mà chỗ lệch khỏi quỹ đạo, thì cũng trực tiếp bị một mảnh vùng cấm ngăn cản, bị nhốt chết ở trong mảnh núi non này.
“Sớm hay muộn cũng phải thăm dò, toàn bộ triều đình đều đang đại loạn, chờ bọn họ đả thông đường nhỏ cho chúng ta là chuyện không thực tế. Thị trấn chúng ta không thể cứ bị nhốt ở chỗ này.” Nàng từ biệt người nhà, lưng mang cung tiễn, kêu gọi mấy tên thợ săn khí lực không tệ của thị trấn, sải bước bước vào trong núi.
-----