“Không biết có thể không...” Vị Đại Đế này kinh ngạc cảm thán, chậm rãi ôm quyền, sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía mấy tên đạo A Tu La xung quanh.
“Ngươi muốn học? Chúng ta đương nhiên có thể dạy ngươi, giáo dục không phân nòi giống.” Mấy người vui mừng quá đỗi, kéo được một vị Thiên Đế xuống nước, còn lo không có tài nguyên tu luyện sao?
Bọn họ vội vàng lấy ra một quyển《 Vật lý Phật nhập môn: Tinh túy chế phẩm Urani 235 》
Vị Thiên Đế này hoàn toàn cảm động.
Bí tịch tuyệt thế bực này vậy mà có thể dễ dàng giao ra, sắc mặt hắn lại quỷ dị , “Chờ đã, lực lượng trong tay các ngươi không phải cũng là lực lượng hủy diệt sao? Không phải nói đây là ánh sáng đại biểu cho nguồn gốc sự sống sao?”
Người chơi: “.....”
Mặt hắn lập tức đen lại, không khỏi rơi lệ, cầm một bình thuỷ tinh, “Đại lão à! Không phải chúng ta không muốn lấy! Đây là bởi vì chúng ta hiện tại không có nguồn năng lượng tu Phật. Ngươi biết mà, tu luyện môn pháp này cần một lượng lớn tài nguyên, chúng ta không có tài nguyên thì không thể nghiên cứu ra được lực lượng của tổ tiên, đó là một loại phóng xạ tốt.”
“Ngươi nhìn lọ này xem, axít sunfuric! Phi! Thần dịch vực sâu!” Hắn một phen nước mắt nước mũi, “Ngươi biết chúng ta mất bao lâu để tinh chế ra thứ này trong rừng núi hoang vắng không? Không có tài liệu cơ bản thì căn bản không thể làm ra phản ứng hạt nhân...”
Thiên Đế: “......”
Hắn có chút ngốc.
Hắn có cảm giác... phong cách có chút không đúng.
Thiên Đế trầm ngâm một lát, nói thẳng, “Ta sẽ mang các ngươi đi đến đạo Thế gian một chuyến, đi nhìn vùng cấm thần thoại cổ đại một lần xem như thế nào? Để cho các ngươi nhìn xem Phật đạo viễn cổ, các ngươi có bằng lòng hay không?”
Nhóm người chơi liếc nhau, lập tức mừng rỡ như điên.
Thành.
Phó bản chức nghiệp thuộc về Phật môn bọn họ sắp được mở ra.
Hơn nữa bản đồ của đạo Thế gian cũng không đơn giản, chính là thế giới xã hội loài người chân chính, tiểu tỷ tỷ xinh đẹp mặc cổ trang, các loại đồng phục màu xanh, ngẫm lại liền cảm thấy rất tốt đẹp.
Chỉ biết bày ra kế hoạch cân bằng chức nghiệp, sau khi tới vùng cấm khu phóng xạ này rồi còn sợ không có tài nguyên tu luyện sao?
...
Có được hứa hẹn, vị Thiên Đế vô song đến từ đạo Nhân gian cũng vô cùng vui mừng, đây là trời không tuyệt đường của đạo Nhân gian chúng ta mà!
Hắn vốn tưởng rằng chạy trời không khỏi nắng(số kiếp đã định), nhưng ai biết được rằng tiến vào đạo Súc sinh, ngẫu nhiên lại gặp được bộ lạc đạo A Tu La viễn cổ thần bí. Bọn họ vậy mà ở nơi tối tăm, vẫn luôn không ngừng khôi phục lại phương pháp tu hành của tổ tiên cổ đại. Hơn nữa, sau khi nói chuyện với người bên ngoài lại hào phóng đem cơ mật trân quý như vậy giao cho người khác tu luyện.
Giáo dục không phân nòi giống.
Chưa nói tới việc phương pháp này loài người có thể tu luyện hay không, ở trong đạo Nhân gian, cho dù là phương pháp tôi luyện cần có thiên phú thì cũng bị các thế lực lớn giấu kỹ, dẫn đến việc kết bè kết phái cực kỳ nghiêm trọng.
Hơn nữa, còn nguyện ý rời núi, cùng bọn họ tiến vào vùng cấm thần thoại cổ đại thần bí kia?
“Tại hạ là Tân Thiên Đế, Vương huynh chính là Đại Đế đương thời của Thuận Vương triều.... Cảm tạ các vị đã đại nghĩa cứu vớt bá tánh của đạo Nhân gian chúng ta trong cảnh nước sôi lửa bỏng!” Vị Tân Thiên Đế này chậm rãi cúi đầu.
Đạo Nhân gian bọn họ đã từng thông qua thiên phú đặc thù nghe được một số tin tức không cần thiết từ Thiên nhân, nghe Thiên nhân miêu tả về sự ra đời của đạo A Tu La và đạo Ngạ quỷ.
Mới đầu, hắn không tin.
Trên thế giới lại có chủng tộc nhiệt huyết, thiết huyết, chính trực như vậy sao?
Trong mỗi một chủng tộc, mỗi người đều là nhân vật anh hùng?
Lưng không khom, chết cũng không nhăn mày?
Hiện tại hắn đã tin, vô cùng tin tưởng!
Đây thật sự là một chủng tộc khiến người phải tôn trọng, cho dù hắn là một Thiên Đế của đạo Nhân gian cũng không thể không bội phục sự nhân nghĩa của những sinh linh nhỏ yếu này.
“Yên tâm đi, vượt lửa qua sông, chúng ta tất nhiên sẽ cứu vớt thế giới này!” Một người người chơi thấy thế, lập tức chính nghĩa nói, “Sinh tử thế gian luôn tùy ý, **!”
Sinh tử thế gian luôn tùy ý?
*?
Tân Thiên Đế nỉ non nghiền ngẫm, lập tức cảm nhận được một cỗ khí thế kiên quyết mà lừng lẫy trong câu thơ này.
Trong hốt hoảng, hắn nhớ tới lúc trước ở chỗ sâu trong vùng cấm, nhìn thấy hài cốt của một vị Đại Thánh Nhân tộc, cũng là tư thế rống giận oai hùng như thế, vì cứu vớt mấy vạn bá tánh, đã anh hùng bước lên con đường máu cuối cùng.
Thời đại mà đại kiếp nạn buông xuống, lúc này đã xuất hiện một số thiên kiêu và yêu nghiệt, một vị Thánh Tử, Thánh Nữ, dưới sự bảo hộ của người hộ đạo đang đi khắp đại địa, đón đánh kiếp nạn.
Mà bộ lạc đạo A Tu La cổ xưa này, cũng là một thế hệ nhân kiệt trẻ tuổi, xuất thế ứng kiếp.
“Không hổ là hậu duệ của những tồn tại cổ xưa... hệ Thần Hoa Hạ sao?” Hắn thở dài một hơi, sắc mặt cũng không còn bình tĩnh, đây là một lưu phái rất cổ xưa.
Mấy tên người chơi chắp tay, cười nói, “Vượt lửa qua sông, đây là trách nhiệm từ xưa đến nay của chúng ta.”
Nhưng trong lòng bọn hắn lại nói thầm đây là con đường cũ kỹ, người chơi là chúa cứu thế đến từ thế giới khác, cốt truyện chủ tuyến chính là tới để cứu vớt thế giới...
Nhưng mà bọn họ sớm đã thành thói quen.
Lập tức, mấy người lập tức hứng thú bừng bừng triệu tập nhân thủ, chạy ra bên ngoài kêu gọi bằng hữu, trong nháy mắt đã gọi tới một đống người chơi tu Phật đang rải rác khắp nơi.
Bọn họ nghe nói xong, lập tức khóc lóc thảm thiết.
“Mẹ ôi, chúng ta rốt cuộc đã đi đến cùng, đi! Có thể không đi sao? Chúng ta chuyên về phó bản chức nghiệp, cho dù có nguy hiểm cỡ nào cũng còn hơn so với việc chịu nhục nhã trước đám gia hỏa luyện khí đang bành trướng thế lực kia!”
“Hư, chúng ta lén đi, không cần nói cho những người cách vách bên kia.”
“Đúng vậy, không thể để cho bọn họ lấy mất đại cơ duyên của chúng ta.”
...
Một đám người tụ tập thành một đống, mặt rơi đầy lệ.
Vị Thiên Đế này lập tức trầm mặc một chút.
Tuy rằng hắn nghe không hiểu lời bọn họ nói, nhưng thấy bọn họ lệ rơi đầy mặt, lại có chút không đành lòng, đây là dự báo vận mệnh bi thảm của mình sắp tới sao?
Hắn trầm ngâm mấy phen, nhịn không được hỏi, “Ta cảm ứng được nơi xa, còn có một số đạo A Tu La thoạt nhìn có hơi thở rất là bất phàm, có muốn thông báo cho bọn họ hay không...”
“Không cần!” Một người người chơi lập tức nói, sau đó mới phản ứng lại, gần như nức nở nói, “Chung quy lại cũng phải lưu lại một ít gốc rễ cho đạo A Tu La chúng ta.”
Tân Thiên Đế có chút trầm mặc, trong lòng buồn bã.
Một con thỏ trọc đầu có tu vi cực cao, dùng toàn lực, sau đầu con thỏ xuất hiện một vòng sáng màu vàng, nó nhảy nhót nói: “Chúng ta cũng không cần từ biệt, dù sao đến lúc đó lưu luyến không rời thì không tốt, nam nhân tốt chí ở bốn phương, sao có thể khóc sướt mướt, trải qua nỗi niềm ly biệt? Chúng ta đi nhanh đi!”
“Đúng vậy! Chúng ta đi mau!”
“Không cần chờ đợi những người cùng tộc, thật ra bọn họ tất nhiên cũng muốn tiến đến cùng với chúng ta, khẳng khái hy sinh, chúng ta chung quy lại cũng chỉ muốn lưu lại một ít tộc đàn.”
-----