Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại (Bản Dịch)

Chương 884 - Chương 884 - Thế Giới Của Người Trưởng Thành, Không Có Mộng Tưởng 2

Chương 884 - Thế Giới Của Người Trưởng Thành, Không Có Mộng Tưởng 2
Chương 884 - Thế Giới Của Người Trưởng Thành, Không Có Mộng Tưởng 2

“Các con, nói cho ta biết mộng tưởng của mỗi người là gì?” Lão nhân nói.

Một bạn học bắt đầu hăng hái phát biểu,

“Còn cần phải nói sao? Con muốn trở thành Thiên Đế!”

“Ha ha ha, con muốn cứu vớt thế giới, thống trị thế giới!”

“Con muốn trở thành cường giả, bảo hộ người con yêu thương!”

“Con cũng muốn cứu vớt thế giới! Con muốn trở thành cường giả, được nhân dân kính yêu, trở thành biểu tượng của thời đại, bảo hộ các thương sinh!”

...

Lão nhân vui vẻ cười rộ lên, “Rất tốt, các con, đây đều là những mộng tưởng không tồi. Thiên nhân chúng ta đúng là bởi vì các con mới có tương lai, ta tin tưởng có các con thì thời đại sẽ tràn ngập ánh mặt trời và kỳ tích.”

Lão nhân bỗng nhiên gọi thiếu niên quái gở vẫn luôn nhìn về phía ngoài cửa sổ, “Hình Sanh, mộng tưởng của con là gì?”

“Mộng tưởng? Trẻ con mới nói về mộng tưởng, người lớn nói hiện thực. Ta nói ta muốn hiện thực, ta không thích giao lưu, không hòa hợp với mọi người, càng không thích tràn ngập ánh mặt trời như lời người ta nói. Ta thích một đám quái gở tránh ở một góc âm u, thu nhỏ lại một chút, khiến cho tất cả mọi người không nhìn thấy ta, không tìm ta nói chuyện phiếm.”

“Đúng là một tên âm u.”

“Luôn làm ra vẻ người lớn, bộ dáng thành thực.”

“Mắt cá chết của hắn thật đáng sợ.”

“Luôn là một bộ lười biếng, gọi là chủ nghĩa tiết kiệm năng lượng, bất hòa với chúng ta, quá âm u, ta muốn cứu vớt tên quái gở như vậy!”

....

Lão sư ở trên cao chậm rãi viết xuống hai chữ “Mộng tưởng”, “Mộng tưởng rất thú vị, khó trách lại trở thành chấp niệm thiên phú của con, thu nhỏ, trở nên càng nhỏ bé. Nhưng ta hy vọng con vẫn là ánh mặt trời, đời người luôn tràn ngập ánh sáng tương lai.”

...

Phòng học trong trí nhớ của thiếu niên dần trở nên mơ hồ, trôi dần theo năm tháng. Bạn cùng lứa tuổi ngây ngô năm đó cũng đã lớn lên, các góc cạnh của bọn họ cũng đã bị mài mòn theo năm tháng, “Cứu vớt thế giới?” “Trở thành vĩ nhân?” “Nhìn về tương lai?” Đủ loại mộng tưởng vĩ đại của bọn họ đều trở nên xa không thể với tới, bị hiện thực tàn nhẫn xé nát.

Hắn vẫn còn nhớ rõ, sau nhiều năm gặp lại thì trên gương mặt bọn họ đều là dấu vết tang thương của năm tháng, đã không còn ý chí của tuổi trẻ. Thời gian để lại tại khóe mắt của bọn họ đầy nếp nhăn, sau một hồi say rượu, cả đám bạn học đều gào khóc lớn.

“Chúng ta đã từng có mộng tưởng, nhưng đều không thực hiện được.”

“Cứu vớt thế giới? Trở thành Thiên Đế? Trở thành biểu tượng thống trị thời đại? Quá buồn cười đi, thế giới Thiên nhân vĩ đại như này mà cần những con người tầm thường như chúng ta đi cứu vớt, thì đó mới là kỳ tích không thể tưởng tượng được.”

“Lại nói tiếp, mọi người đều không thực hiện được mộng tưởng của mình. Mộng tưởng của Hình Sanh, ngươi là người duy nhất trong nhóm chúng ta thực hiện được.”

Mọi người quay đầu nhìn lại, khi đó hắn vẫn đang cuộn mình ở trong góc như cũ, giống như trong suốt, vẫn quái gở như trước, muốn thu nhỏ bản thân mình lại.

Bỗng nhiên có người nói,

“Hắn đã từng nói qua, đó không phải mộng tưởng, mà là hiện thực.”

Trong khoảnh khắc đó, tĩnh mịch không một tiếng động.

...

...

Hắn nhìn đám người đang cổ vũ mình, giống hệt như lúc trước.

Hắn từ nhỏ đã biết, hiện thực và mộng tưởng là hai xu thế.

Thời điểm người sắp chết, luôn sẽ nhớ tới một số thứ kỳ quái.

“Chúng ta đã thua.” Hắn bỗng nhiên lẩm bẩm.

Cho dù là một người sống vô cùng hiện thực, nhưng hắn cũng không dám nói cho bọn họ biết hiện thực này, chỉ có thể kéo dài, chỉ có thể nỗ lực hành động, tiếp tục mạnh mẽ thu nhỏ hình thể Vân Đế lại.

Bởi vì điên cuồng dùng sức mà một tảng lớn máu tươi chảy ra từ gương mặt Hình Đế, sử dụng lực lượng quá tải khiến cho hắn đến gần với cái chết hơn. Cả người hắn nứt toạc, vốn dĩ duy trì hình thể của hơn 60 Thiên Đế đã là cực hạn, giờ thêm cả Vân Đế, cho dù hắn là một Thiên Đế đỉnh phong thì cũng gần như là không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ này.

Chúng ta đã thua.

Không có khả năng chiến thắng đế tôn...

Hắn muốn nói như vậy, lại nghẹn ngào, lại cảm thấy nói không nên lời.

Trên người hắn đang mang trọng lượng của toàn bộ thế giới, hơn 60 Thiên Đế, Vân Trung Quân, Vân Đế, toàn bộ người đều tập trung ở trên người hắn.

“Các ngươi hẳn là biết, thế giới của người trưởng thành lấy đâu ra mộng tưởng?”

“Trẻ con mới nói mộng tưởng, thứ người trưởng thành nói chính là hiện thực.”

Đôi mắt Hình Đế chứa một tia cười đầy trào phúng, hắn chuẩn bị thẳng thắn mở miệng.

“Hình Đế, cố gắng lên!” “Ngươi còn kém một chút!” Giọng nói xung quanh vẫn không dứt bên tai.

Hắn chung quy lại vẫn trầm mặc, há to miệng,

“Mộng tưởng gì đó quá buồn cười, nhưng mà, đã không thể lui về phía sau nữa, ta chỉ là... không muốn chết mà thôi.”

Hắn vẫn đang áp bức tiềm lực mỗi một chỗ trên thân hình, dần thu nhỏ lại, phảng phất như đang điên cuồng áp súc hình thể, khiến cho vật chất thiêu đốt vỡ nát, một lần nữa hung hăng va chạm với nhau, đi về phía tử vong. Hắn không hề phát hiện rằng có một cỗ hơi thở khổng lồ khó có thể nói rõ chậm rãi bốc lên từ trên người chính mình.

Đầu óc hắn vẫn đang nghĩ lung tung.

“Ta, chỉ là bỗng nhiên muốn trở về, ở dưới ánh nắng buổi chiều tươi đẹp kia cùng với bọn họ, uống một chén mà thôi...”

“Ta, chỉ là muốn nói với bọn họ.... nói một câu, cũng chỉ muốn nói một câu...” Hắn siết chặt hai quyền, gần như là cuồng loạn khóc lên,

“Ta muốn sống trở về... nói với bọn họ... Mộng tưởng muốn cứu vớt thế giới của các ngươi, ta đã thay các ngươi thực hiện!”

Oanh!

Hắn cuồng loạn, phảng phất như chỗ sâu nhất của linh hồn đang rống giận.

Linh hồn như đang bay lượn.

Thiên phú trong nháy mắt đã đột phá hạn mức cao nhất.

Thân hình nở rộ ánh sáng nhiều màu như lưu li, một loại cảm giác tự do thoải mái không hề cố kỵ trào ra từ sâu trong nội tâm.

“Ta đây là?” Hắn trợn mắt.

Thân hình Vân Đế bỗng nhiên thu nhỏ lại bằng một hạt đậu nành, tinh xảo tinh tế, cùng với nồng độ áp súc chất lượng cao khiến cho không gian xung quanh hắn cũng mơ hồ sụp xuống, phảng phất như biến thành một ngôi sao Bạch Oải.

“Có thể!”

“Chúng ta có thể thắng!”

“Đã thành công sao!”

“Ha ha ha, con đường thành tiên đã đứt, hôm nay chúng ta sẽ nối lại nó!”

Vô số Thiên Đế đều điên cuồng kêu to, khóc lóc, kích động đến run rẩy.

“Đúng vậy.” Hình Đế đem những lời muốn nói ban nãy vứt đi, ngược lại càng thêm tự tin, ủng hộ mọi người, nói, “Mọi người không cần sợ hãi, không cần phải… với ta mà nói, chuyện này đơn giản thôi, giờ đây ta có mười phần nắm chắc! Tiếp theo chúng ta sẽ thắng!”

Ha ha ha ha ha!

“Tốt! Tốt! Hay cho Hình Đế ngươi có thể phá vỡ cực hạn!... Thánh Nhân... Ngoại trừ ta và Vân Trung Quân, ngươi là người thứ ba....” Trong lòng Vân Đế cũng vui sướng tràn trề, cười ha hả.

“Giết!”

Giây tiếp theo, hắn trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc chui vào trong màng tai, màng tai cũng nhanh chóng khép lại.

“Cuối cùng cũng tiến vào trong đại não.” Hắn vô cùng phấn chấn.

Vừa rồi hắn cũng rất tuyệt vọng, hắn biết nội tình của Hình Đế, căn bản không làm được...

Nhưng hắn vẫn thử, bởi vì không thể nói cho mọi người rằng chúng ta đã thua, khiến cho bọn họ tuyệt vọng, không thể chờ đợi tại chỗ được, nhất định phải làm chút gì đó ...

Hơn nữa, hắn chỉ có thể chờ mong Hình Đế có thể sáng tạo kỳ tích.

Hắn đi nhanh về phía trước, khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng, mang theo ý chí chiến đấu kinh người.

Khóe miệng giương lên một tia ý cười, thầm cảm khái,

“Hình Đế, ngươi nên biết rằng không phải ai sinh ra cũng đã là vương giả, hiểu được sự đáng sợ của sợ hãi, tuyệt vọng, còn có thể vượt qua nó, chinh phục nó, hơn nữa còn có thể che giấu sợ hãi, ủng hộ đồng bạn xung quanh. Đây mới chính là vương giả.”

Mới vừa rồi hắn sao có thể không sợ hãi và lo sợ, nhưng hắn chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài, bởi vì làm vua của mọi người, không được phép lui lại phía sau.

-----

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment