"Medusa, người này tư chất chỉ là trung bình khá, nhưng tâm tính ổn định lại cố chấp, chiến đấu vừa nhiệt tình vừa điên cuồng. Người như thế, mỗi thời đại đều có rất nhiều, nhưng nàng có thể bộc lộ tài năng, thành công có khả năng trở thành cường giả đỉnh cao… Elmin, thiện lương và nhiệt huyết có thừa, thực tế là quá tuân thủ quy tắc. Người như vậy tuy có thể thành tựu cường giả đỉnh cao, nhưng không cách nào đặt chân lên con đường cứu cực, trở thành vĩ nhân khai sáng thời đại mới."
"Đạo Quân? Người này vẫn thần bí, tư chất mạnh đến đáng sợ, sức chiến đấu khuếch đại đến đáng sợ, nhưng tâm tính đơn giản, vượt trên vạn vật, là loại tính tình nhàn nhã, vừa vặn phù hợp với 'Đạo pháp tự nhiên'. Người này cũng có tiền đồ đáng sợ, thậm chí đây mới là kẻ đáng sợ nhất… Người bình thường tuyệt đối không giữ được tâm tính cầu đạo như vậy."
Nàng nhìn từng câu chuyện và hành vi của nhân vật trong truyện, giống như đang giao đấu với họ, cùng ngồi đàm đạo với họ. Với tính cách của nàng, Caroline đương nhiên kích động khó nhịn nổi.
"Đế Kỳ…"
Caroline xem đến đây, con ngươi co rụt.
"Trên thế giới này sao lại có người như vậy? Sinh ra là Thần thánh, Cửu Chuyển Huyền Công, lập tức học được?"
Nàng bị các cường giả trong từng thời đại làm cho kinh sợ.
Caroline hơi nhắm mắt lại, cười ha hả:
"Những tên thuộc Atula đạo này đúng là quá ngu xuẩn, vì tính chân thực của tiểu thuyết mà còn đưa vào một số nguyên lý, công thức cơ sở…
Ỷ vào việc những người của thế giới khác không có huyết thống không gian Hoang Cổ sao? Huyết thống tế bào của Toàn tộc chúng ta có thể thử nghiệm kết hợp khoa học kỹ thuật sinh vật, dung hợp thiết bị không gian chứa đồ, làm thành một ngụy huyết thống không gian…"
Một ngày, hai ngày, ba ngày quá đi.
Caroline bỗng nhiên mở mắt:
"Có thể bắt đầu thử nghiệm tính toán. Định vị đầu tiên ở đây sao?"
Oành!
Một tiếng vang dễ dàng bung ra.
Oành oành!
"Thứ hai? Thứ ba?"
Caroline cười, trong cơ thể xuất hiện điểm đầu tiên bùng nổ, tiếp theo là điểm thứ hai. Liên tiếp chín điểm nhanh chóng vang lên các nơi trên người.
"Cửu Chuyển Huyền Công đại thành."
Caroline mở mắt ra, thở dài một hơi.
"Tuy rằng Đế Kỳ tiêu tốn một trăm năm, ta chỉ mất một phút, nhưng ta lúc này đã ở cảnh giới cao hơn đối phương là Thiên Đế cấp bảy, đồng thời chủng tộc ta trời sinh có lực tính toán cực kỳ mạnh mẽ… Trên thực tế, ta không bằng đối phương. Tài năng của đối phương quả đáng sợ. Hắn không chỉ có năng lực học tập mạnh, còn có khả năng sửa cũ thành mới, hoàn thiện công pháp đối phương rồi dung hợp…"
Năng lực giải toán đơn thuần không phải chủ yếu, tài năng quan trọng nhất là sáng tạo ra công pháp, hoàn thiện tư duy đỉnh cấp.
"Mẹ ơi!"
Xem tiểu thuyết một chút là học được công pháp trong truyện?
Thượng Quan đần người, yên lặng mắng một tiếng như đám người chơi.
Toàn tộc, thế giới tùy tiện xuất hiện một Thần Quan đều uy mãnh như vậy sao?
Thượng Quan run rẩy.
Lúc này, Caroline xem xong toàn bộ báo chí, vẻ tiếc nuối nhìn Thượng Quan:
"Còn có thứ khác không?"
Thượng Quan suy nghĩ một chút, do dự nói:
"Còn có thứ khác, chỉ có điều đều là đồ của Atula đạo. Bình thường ta dùng để tiêu khiển."
"Lấy tới xem một chút." Caroline chăm chú nhìn.
Thượng Quan xột xoạt lôi ra một đống sách, [Đệ tử đừng náo, sư phụ cao lãnh không chơi nổi], [Thứ nữ xuyên việt: Cực phẩm tiểu độc y]… Đương nhiên còn có quyển nàng thích nhất: [Cô vợ xấu xí dễ thương mơ hồ: Diêm Vương bệ hạ, xin tự trọng].
"???"
Mặt Caroline lập tức đen xì.
Từ những cái tên này đã biết không phải sách vở chính thống.
Caroline nhớ tới những tên Atula đạo xốc nổi kia, sắc mặt lạnh xuống. Ấn tượng của nàng về họ càng lệch thêm. Nàng luôn ghét hạng người vô căn cứ, tâm địa gian xảo.
Mà trước mắt, nàng cũng bí mật quan sát Mạnh Bà này một lượt. Thẩm mỹ quan có vẻ không bình thường, có lẽ bị những quyển sách này ảnh hưởng.
Nàng nhất thời mất hứng, vừa định xoay người đi, lại do dự một chút. Dù sao cơn nghiện đọc sách vừa rồi còn chưa tiêu tan, bởi vì có thể thu hoạch quá nhiều tri thức trong đó, đủ để sánh với tích lũy nghìn năm của nàng.
Vài lần do dự, nàng chợt thấy trong sách có một quyển tên là [Cha yêu như nước], lòng bỗng có chút xúc động. Nàng nhớ tới Thần linh siêu cổ đại, nhớ tới lúc mình thất lễ, lòng dạ ấm áp như tiền bối.
"So với những quyển sách xốc nổi kia, quyển này có vẻ bình thường hơn chút." Nàng lạnh lùng nhíu mày, tiện tay lấy đi quyển này rồi phất tay áo rời đi.
"Không nghĩ tới, trên thực tế thật là có Đế Kỳ?"
Trong quán canh, Mạnh bà nhìn vị Thần quan kia rời đi mà khó tin nổi: "Loại sinh vật này thật quá đáng sợ! Thật sự có quái vật chỉ cần liếc mắt nhìn một ít manh mối là có thể học được chiêu thức của đối phương sao?"
Nàng cảm thấy thật sợ hãi.
Những Thần quan giữ gìn trật tự thế giới này là con của Toàn Thần, mỗi người đều mạnh như vậy sao? Vậy thì Toàn Thần sẽ mạnh đễn mức độ nào?
Có điều, vị Thần quan thứ mười này đặt trong số các Thần quan cũng là hạng người tài năng xuất chúng chứ?
Thượng Quan suy nghĩ một chút, sắc mặt dịu lành thu dọn đồ ăn.
Nàng chợt nhớ quyển sách bị lấy đi, hồi tưởng lại nội dung bên trong mà mặt đỏ tía tai. Dù nàng đã xem quá nhiều kịch bản kiểu bá đạo tổng giám đốc, mặt vẫn đỏ rực lên, vẻ mặt hưng phấn khó nhịn. "Tại sao lại chọn quyển này trong mấy trăm quyển? Là kỳ tích? Hay là, đây chính là vận mệnh."
"Ta chỉ có thể giúp ngươi tới đây."
…
…
Hứa Chỉ cất bước trong vũ trụ, đi dạo nhàn nhã thích thú khắp từng hành tinh một.
Hắn căn bản không biết Caroline hiện đang núp trong chỗ tối đọc những quyển sách kỳ quái gì đó, lật xem những quyển tới từ đám người chơi như "Cha yêu như nước"…
Đi một vòng, hắn bắt đầu chỉnh lý tri thức tới từ ba phân thân của mình. Mỗi phân thân đều nỗ lực học tập trong sa bàn giúp phương diện trí tuệ của hắn tăng nhanh như gió.
Ào ào ào!
Vô tận tri thức tràn vào trong đầu.
Tin tức nhiều như biển gột rửa bản thân hắn, giống như những chồng văn tự dày đặc xếp lên nhau.
Hắn rất thích cảm giác này, có lẽ là nguyên nhân mà nhiều người lại thích học tập như vậy.
Tri thức nhận được luôn làm người ta thỏa mãn, đặc biệt dưới tình huống không làm mà hưởng.
Hứa Chỉ nghĩ, hàm lượng tri thức của mình hiện tại đã mạnh hơn Thần linh nhiều rồi chứ? Nền tảng của cường giả chính là sự tích lũy tri thức, nền tảng của mình đã vững chãi lắm rồi.
"Có điều, gien thiên phú Vĩnh sinh trước kia đúng là một vấn đề."
Hứa Chỉ nghĩ: "Thiên phú gien này thuộc về thiên phú gien của người Trái Đất, có lẽ rất nhiều cường giả Trùng tộc đều muốn hợp nhất với loại gien như vậy… Nói nó mạnh thì cũng mạnh, mà nói vô bổ cũng thật vô bổ."
Vĩnh sinh?
Ngại chết không đủ nhanh hay sao?
Thiếu sót quá lớn.
Đồng thời, thiên phú Vĩnh sinh không chỉ có như thế. Phượng Hoàng người ta có Dục hỏa trùng sinh cũng là Vĩnh sinh, nhưng còn có thể trở nên mạnh mẽ hơn sau khi phục sinh. Đó mới quả thực là Tiểu Cường đánh mãi không chết.
"Cùng là làm suy yếu tính tuần hoàn, nhưng người ta rõ ràng tốt hơn nhiều." Hứa Chỉ cười, có điều hắn cũng không định hợp nhất với gien Phượng Hoàng.
Tuy rằng nàng đã giải quyết vấn đề thần hồn, bởi vì khuyết điểm bên phía nàng cũng rất khủng bố.
Dục hỏa trùng sinh của nàng thực ra có hai loại hình thái tử vong.
Loại thứ nhất là chết vì bị tổn thương, sau đó dùng Niết bàn dục hỏa để chữa thương. Loại hồi sinh này khá nhanh. Thời kỳ tráng niên bị thương sẽ hồi sinh lại thời kỳ tráng niên. Hình thức hồi sinh này bình thường cần thời gian khá ngắn.
Thậm chỉ nếu xảy ra các tình huống ngoài ý muốn cũng đều có thể tiến vào trạng thái như thế.
Loại thứ hai chính là tuổi thọ suy kiệt mà chết.
Khi cơ thể già yếu, Phượng Hoàng già đi, sinh mệnh tới điểm kết thúc, chỉ có thể triệt để Niết bàn sống lại, biến thành một quả trứng, trở về thời kỳ tân sinh, trùng tu cảnh giới, lại trưởng thành một lần nữa.
Đây mới thực sự là thời kỳ suy yếu của Dục hỏa trùng sinh.
Mà tu vi hoàn toàn mất sạch, biến thành một đứa con nít tu luyện lại cảnh giới sao?
Chẳng phải cần thời gian dài đằng đẵng?
Quãng thời gian này tương đối bằng với thời kỳ ngủ say. Chỉ có điều, một bên là ngủ, căn bản không hề phản kháng. Một bên là thức tỉnh, cũng không thể phản kháng. Thời kỳ suy yếu này cần có người hộ đạo.
Trên bản chất là như thế.
Mà Hứa Chỉ là một tên lười biếng nhàn nhã. Ngươi bảo hắn ngủ một giấc ngon lành là qua thời kỳ suy yếu, bây giờ lại đòi hắn phải khổ cực tu luyện lại sao? Ăn no rửng mỡ?
Trái Đất không có gì nguy hiểm, với hắn, cũng chỉ là việc mỗi ngày ngủ đúng giờ mà thôi.
Vì vậy, trước giờ hắn vẫn điều chỉnh chu kỳ ngủ là "Mỗi ngày ngủ say một nửa".
Mà những người khác thì sao?
Medusa không dám như vậy.
Nàng có chu kỳ suy yếu càng dài hơn, ngủ say trăm năm, thức tỉnh trăm năm. Mỗi ngày nàng đều ngủ say một chút như Hứa Chỉ có nghĩa là thời gian bị ngắt quãng, nhược điểm tăng vọt sao?
Cường giả đánh nhau rất có khả năng cả ngày không xong, chẳng lẽ đang đánh lại nằm vật xuống ngủ?
Còn không bằng tập trung toàn bộ vào một thời gian suy yếu để Elmin bảo vệ mình.
Vì vấn đề Caroline, Hứa Chỉ đúng là đã nghĩ đến rất nhiều thứ.
"Vĩnh sinh… Vạn vật trên thế giới dường như đều có sự cân bằng từ đâu đó. Bất kỳ sự vĩnh sinh nào dường như đều tự mang thời kỳ suy yếu. Vĩnh sinh tưởng như tốt đẹp, trên thực tế là càng chết nhanh hơn mà thôi!"
Người hộ đạo?
Thật không dễ tìm được người như thế.
"Dù sao bản thân tính mạng của Thần linh vào thời khắc suy yếu vốn không thể tự nổ. Sau khi giết chết ngươi, dựa vào thi thể thậm chí có thể đọc được ký ức. Trí tuệ, sức mạnh, toàn năng, tri thức mà ngươi tích lũy vô số năm đều sẽ được thu lấy, tương đương với nhận được truyền thừa hoàn chỉnh từ ngươi. Vậy thì ai có thể chống lại?"
Hứa Chỉ không ngừng suy nghĩ.
Cái gọi là Vĩnh sinh vốn là một loại tử vong. Rất nhiều cường giả không phải chết già tự nhiên mà đều bị giết trên đường trưởng thành.
"Có điều, vừa nhắc tới Phượng Hoàng, chắc là nàng sắp chết già, kết thúc vòng tuần hoàn đời này rồi chứ?" Hứa Chỉ chợt nhớ ra điều gì.
Hiện nay, trong toàn bộ các sa bàn, người có tuổi thọ già nhất là Medusa, thứ hai là Phượng Hoàng, thứ ba là Elmin…
Medusa không nói, Elmin còn phải đối mặt với vận mệnh già lão, tiến vào giấc ngủ say, vậy Phượng Hoàng còn già lão hơn nữa tất nhiên sẽ sắp tới đại nạn tám nghìn năm tuổi thọ chứ?
"Phượng Hoàng vẫn ẩn cư đạm bạc, rời đi sau thời đại Cổ Thần. Trong thời của nàng, nàng không có ai quen thuộc, về căn bản đều không xuất hiện, ngay cả ta cũng sắp quên mất nàng."
"Tám nghìn năm… Trong lúc không hay biết, tuổi thọ của một vị Thần đã gần cạn, ba tháng thật sự đã sắp qua."
"Phượng Hoàng hầu như là nguyên lão cùng thời kỳ đầu với ta… Thời gian trôi qua thực sự như bóng ngựa lướt qua cửa, chớp mắt là qua."
Hứa Chỉ cảm khái, mắt như nhìn thấy một Phượng Hoàng ở nơi nào đó. Thần linh siêu cổ đại không có đại nạn, mà Phượng Hoàng lại sắp tới điểm cuối, quả thực là một chuyện khẩn cấp đột ngột.
"Không có ai hộ đạo, vậy thì để ta hộ đạo giúp ngươi".
…