"Còn nữa, vừa rồi cái gì bị lấy đi?"
"Không phải Đạo Quân đã ngã xuống rồi sao?"
"Chẳng lẽ là đi khắp dòng sông thời gian trong quá khứ, hồi tưởng quá khứ, nắm lấy thần hồn tử vong của Đạo Quân? Để Đạo Quân chết già được phục sinh?"
Thời khắc này, tất cả Thần linh đều điên cuồng suy tưởng, lúc đó có nụ hoa vây quanh, không thể thấy rõ.
Đạo Quân tử vong, cảnh tượng trời đất quá quỷ dị.
Có pháp tắc cổ xưa, không biết tên giáng lâm.
Bách Hiểu Sinh nhíu mày:
"Đây không phải điều quan trọng nhất. Các ngươi có phát hiện không, 'Hắn' đột phá không gian Thần linh mới lấy đi."
"Đó không phải điều bình thường sao?" Có Thần linh đáp.
Sự tồn tại thần bí nắm giữ lực lượng to lớn, đó chỉ là chuyện dễ như ăn cháo thôi.
Hồ Nhân Nông cũng chợt phát hiện. Tâm tư của y cũng rất kín đáo:
"Không, từ đầu tới đuôi đều chỉ là lực lượng cấp bậc Thiên Đế thôi, không vượt qua lực lượng Thiên Đế!"
Trong nháy mắt, mọi Thần linh đều cảm thấy khó mà tin nổi.
Chỉ một vị Thiên Đế mà phá tan không gian Thần linh?
Bọn họ hồi tưởng lại, rồi mới chợt nhận ra. Tại sao vị tồn tạo pháp tắc đại đạo thần bí kia lại chỉ dùng lực lượng Thiên Đế? Mà chỉ vẻn vẹn là Thiên Đế lại có thể phá tan không gian Thần linh?
"Động tác trong chớp mắt kia quá đẹp, giống như vô hạn tiếp cận 'Đạo' ra tay, hoàn mỹ giống như món đồ sứ tinh tế nhất." Bách Hiểu Sinh nỗ lực nhớ lại.
Hắn biết rõ, đó là một cơ may. Khả năng vận dụng lực lượng hoàn mỹ đến khinh khủng, lấy nhỏ phá lớn, nếu có thể học được, chỉ sợ cùng cảnh giới không ai có thể so sánh.
"Cảnh giới Thiên Đế?"
Elmin nhíu mày, thầm nói:
"Dường như ta hơi hiểu ra. Ở thời đại Sumer cổ xưa nhất, phân thân không có tu vi của Thần Sáng Thế giáng lâm. Phân thân giáng lâm thời đại Vu sư là cấp bốn… Hiện tại phân thân giáng lâm chính là Thiên Đế cấp bảy… Đây là một quy luật. Cấp bậc phân thân của Thần Sáng Thế bị cấp độ thế giới ảnh hưởng."
Cấp bậc thế giới càng cao, phân thân giáng lâm càng mạnh.
Thời đại Sumer là thời đại nguyên thủy có cấp bậc thấp nhất, cho nên là thấp nhất.
Mà hiện giờ thế giới siêu phàm này đã mạnh mẽ đến mức độ cần một phân thân Thiên Đế giáng lâm. Có lẽ, tương lai xa xôi, thế giới này lại nâng cao một tầng, sẽ là phân thân cấp bậc Thần linh giáng lâm.
"Rất tốt."
Hứa Chỉ tự nhiên không quan tâm tới bọn họ. Hắn vô cùng bình thản, chỉ nhanh chóng cất bước rời đi, giống như như tản bộ dưới hầm nhà mình.
Hắn cũng chỉ là một Thiên Đế, chuyện cần làm thực sự đơn giản: Nỗ lực phá tan không gian Thần Linh, lấy đi trứng Phượng Hoàng. Đám người kia nghĩ như vậy, hắn lại phải làm thế nào?
Chỉnh lý suy nghĩ?
Suy đoán tính toán?
Đó là chuyện của họ. Hứa Chỉ đã công đức viên mãn.
Đối với Hứa Chỉ, đó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Lúc này, ở phía xa xa.
Theo từng bước chân đi xa của Hứa Chỉ, thời gian của các Thần linh dần hồi phục.
Đối với họ, cảnh tượng kỳ dị trong trời đất đã biến mất.
Chỉ có thể dùng từ "Chấn động" để hình dung hình ảnh họ thấy ngày hôm nay. Đạo Quân ngã xuống khiến họ không còn là ếch ngồi đáy giếng, mà biết được thế giới mới.
Họ tập trung nhìn theo người khổng lồ vạn trượng rời đi, ánh mắt còn sợ hãi.
Dù dòng thời gian quanh mình khôi phục, cũng không ai dám làm càn.
Nếu lỗ mãng tiếp xúc, rồi làm tức giận sự tồn tại hiện tượng pháp tắc không biết kia, có lẽ sẽ giống như người bình thường tiếp xúc với lôi điện, hoặc dùng thuyền nhỏ đi tới chỗ biển gầm. Tiếp cận tự nhiên, cảm nhận sự tráng lệ mênh mông của đất trời, cũng chính là lúc tử vong.
Bỗng nhiên…
Tình huống ngoài ý muốn phát sinh.
Medusa trước đó vẫn yên lặng bỗng khom lưng, tạo thế lấy đà chuẩn bị chạy.
Vèo!
"Khởi nguyên là nơi nào? Mang ta đi cùng!"
Một giây sau, đuôi rắn của nàng hóa thành hai chân dài, đạp lên núi non sông suối.
Đùng đùng đùng!
Mặt đất chấn động kịch liệt. Medusa điên cuồng đuổi theo người khổng lồ vạn trượng, vung hai tay nhào tới.
"…"
Hứa Chỉ hơi khựng lại, suýt té ngã.
Mặt hắn lập tức đen xì. Sao bỗng nhiên lại loạn lên, có để ta vui vẻ rời đi hay không? Nàng này muốn trèo lên ta à!
"Nàng ta không muốn sống nữa!"
"Ma Thần khởi nguyên, không biết tự lượng sức mình, vậy mà lại muốn đuổi theo…"
Toàn bộ Thần linh phía sau cũng kinh ngạc đến ngây người.
Bao gồm cả Elmin, mọi người đều không ngăn cản. Elmin không ngờ Medusa lần này điên cuồng như vậy.
Mấy người Manh Muội, Lôi Đế cũng kinh ngạc.
Hiện tại, ngay cả Manh Muội cũng không dám làm loạn.
Bình thường, nàng ta nói toàn lời to gan, đáng xấu hổ, nhưng chân chính đến thời điểm như thế này lại chỉ có thể lặng lẽ co mình trong chúng yêu, lúng ta lúng túng, liên tục tự an ủi mình, còn có lần sau…
Đặc điểm của nàng ta chính là nhát.
Nàng ta nghiến răng ken két: "Medusa làm sao dám tàn nhẫn như vậy? Nàng ta vĩnh sinh, chẳng phải càng nên tiếc mạng hơn bất kỳ ai mới đúng chứ? Đó là Thần Sáng Thế chí cao! Là Chí cao duy nhất! Cho dù chỉ là một phân thân giáng lâm cũng không thể mạo phạm. Nàng ta làm sao dám!?"
Manh Muội thầm gào thét trong lòng, nhận thức về tính điên cuồng của Medusa có sự đổi mới.
Nhưng Manh Muôi căn bản không biết được một chuyện: Ở thời đại Babylon phá diệt, Medusa có sinh mệnh vĩnh cửu vốn đã có hành động như vậy. Khi đó Elmin cũng không dám làm bừa, chỉ có Medusa dám xông lên, thậm chí còn muốn quyết đấu, ôm lòng quyết tử.
"Đây chính là niềm tin truy cầu chân lý của nàng ta? Medusa tới mức độ này quả thực đủ tàn nhẫn, đủ quyết đoán, còn dám cược mạng, quả thực không phải ngẫu nhiên." Manh Muội gắt gao nhìn bóng lưng Medusa đuổi theo người khổng lồ, đạp trên núi non sông suối đuổi theo. Manh Muội nhớ lại đám người Babylon truy đuổi chân lý ở thời đại xưa trên Trái Đất.
Manh Muội cũng giống như nhìn thấy thời đại thần thoại cổ xưa, bóng lưng Medusa chính đang dần trùng điệp với một vị khác cũng đang truy đuổi chân lý, chính là người khổng lồ không ngừng cất bước.
Người khổng lồ kia đuổi theo Mặt Trời nóng rực, đuổi theo trên mặt đất đến khi chết khát.
Cũng không biết tự lượng sức mình.
Cũng không nghĩ tới bản thân mình.
Ngươi không muốn sống nữa sao?
Manh Muội nhìn theo Medusa, dường như thấy được người khổng lồ truy cầu chân lý thưở xưa, lẩm bẩm:
"Khoa Phụ không tự lượng sức, muốn đuổi theo Mặt Trời. Lúc đuổi tới thung lũng, Khoa Phụ khát mệt, uống nước Hoàng Hà, Vị Hà. Nước sông Hoàng, sông Vị vẫn không đủ, cho nên Khoa Phụ đi đến đầm lớn phía Bắc uống nước… Chưa kịp tới nơi, Khoa Phụ đã khát mà chết!"
"Nàng hiện tại cũng vậy…"
Manh Muội không nhịn được kêu to, da gà nổi toàn thân, mắt nhìn theo nữ khổng lồ đang điên cuồng chạy trên mặt đất.
"Khoa Phụ đuổi theo Mặt Trời, không đúng, là Medusa đuổi theo Mặt Trời."