Việt
"Thật sự… Có thể sao?" Medusa không thể tưởng tượng được, nhìn người khổng lồ tượng trưng cho "Chân Lý" vĩ đại, vật dẫn cụ thể hóa pháp tắc trước mắt,
"Ngươi đầy đủ công đức."
"Giấc mộng của ngươi, ta đã thấy."
Giọng nói của Thần Sáng Thế đầy lạnh nhạt.
Hắn giống như treo cao trên trời xanh vạn cổ, lạnh lùng vô tình, cảm giác mờ ảo lại thần thánh và thanh khiết, giống như hình chiếu từ thứ nguyên cao hơn.
"Chân lý và đại đạo chưa bao giờ chối từ sinh linh vạn vật trên thế gian. Trong hàng nghìn tỉ tháng năm dài, sinh linh tuy đuổi theo ta giống như ngươi có vô số."
Bóng dáng mơ hồ như ngăn cách với toàn bộ thế giới.
Hình bóng mênh mông vĩ ngạn kia giống như nằm trong dòng chảy thời gian vĩnh hằng nào đó, có cảm giác xa xôi mà vĩnh viễn không thể nào tiếp xúc, tách rời hoàn toàn với thế giới thành hai không gian riêng biệt.
Elmin cũng trợn to mắt.
"Hóa ra là như vậy sao?"
Nàng cười khổ:
"Điều mà chúng ta cho là mạo phạm chẳng qua là quy tắc đáng buồn cười của loài người.
Cái gì là lễ nghi? Đó là sự diễn biến văn minh từ thời đại bộ lạc, thành bang, quốc gia. Giữa kẻ mạnh và kẻ yếu, vợ chồng, anh em, thầy trò, làm ra cái gọi là lễ độ tôn trọng chỉ là giả tạo, không phải cầu chân… Medusa giống như nhân loại bộ lạc man hoang nguyên thủy, nàng truy đuổi Thái Dương và sao trời, đó là mạo phạm sao? Đó mới là chân thực."
Nếu như Thái Dương có trí khôn, nó sẽ từ chối nhân loại đuổi theo nó sao?
Nếu như mưa gió có trí khôn, chúng sẽ từ chối nhân loại cầu khẩn mình sao?
Thiên nhiên xưa nay không hề từ chối nhân loại truy tìm.
Mà bản thân hắn chính là chân lý, bản thân thiên nhiên, sinh ra từ thuở ban đầu của hỗn độn, sáng tạo ra vạn vật, là hình tượng cụ thể hóa của pháp tắc mà vô số kẻ cầu đạo, các sinh linh nguyên thủy nhất khát vọng.
Như vậy xem ra, truy tìm, trong cái nhìn của họ là hành vi mạo phạm, nhưng đó chẳng qua chỉ là ý nghĩ buồn cười trong quan niệm truyền thống của sinh vật cấp thấp.
Ánh mắt Bách Hiểu Sinh sáng quắc, cảm khái:
"Làm hình tượng cụ thể hóa của chân lý chí cao vô thượng trong toàn vũ trụ, hóa thân hình người của chân lý, hắn có thể nói chính là bản thân thế giới, chân lý, vũ trụ… Đương nhiên, hắn sẽ không từ chối sinh linh truy cầu Chân lý, theo đuổi bóng lưng hắn."
Manh Muội run rẩy, cũng hiểu đạo lý trong đó. Bị truyền thống xã hội và thế giới quan hạn chế, mà thứ bọn họ phải đối mặt bây giờ lại là toàn bộ vũ trụ và tự nhiên.
Nội tâm nàng chấn động mà mờ mịt.
"Khoa Phụ đuổi theo Mặt Trời… Đuổi theo bước tiến của Chân lý, hoặc là thần thoại thời đại cổ thực ra chính là lịch sử cổ đại… Khoa Phụ thực sự truy đuổi chân lý, không quan tâm bất kỳ lễ nghi gì cả, nhanh chân chạy về phía trước, điên cuồng giống như Medusa…"
Rầm!
Một cánh cửa sáng rực rỡ màu trắng hiện ra.
Người khổng lồ vạn trượng tiến vào cửa trước, đứng ở bên kia cánh cửa. Ánh sáng mơ hồ màu trắng bạc lập lòe.
Vị hóa thân của chân lý, thực thể tượng trung cho chân lý nguyên thủy của toàn bộ đa nguyên vũ trụ hỗn độn cất tiếng nói trong suốt và thần thánh:
"Chân lý, và đạo, chưa bao giờ từ chối sinh linh theo đuổi nó."
"Nhưng ngươi luôn phải biết, đó chỉ là ngưỡng cửa trung hòa, phải trả phí thông hành. Cái giá phải trả sắp tới lớn tới mức ngươi khó có thể tưởng tượng được, là cái chết mà ngươi khó có thể tưởng tượng."
"Ngươi, thật sự muốn bước lên trước sao?"
Medusa không hề trả lời, chỉ có sắc mặt kiên định.
Nàng ta không hề do dự đi vào cửa, rồi biến mất sau cánh cửa ánh sáng vĩnh hằng.
Thời khắc này, tất cả Thần linh đều biến sắc, đầy vẻ ước ao, ghen ghét, khát vọng, chờ mong, cuồng nhiệt, thậm chí mắng to ngu xuẩn. Vô số vẻ mặt ngắt quãng như một thước phim.
"Kẻ điên!"
"Quả thực là kẻ điên từ đầu đến chân!"
"Sinh linh trừ truy cầu Chân lý còn có thứ khác. Đó không phải là toàn bộ nhân sinh!"
"Ngươi đi rồi, Ma giới làm sao bây giờ?"
Bọn họ thầm mắng, Ma giới sẽ đại loạn.
Đồng thời, họ cũng không kìm được lòng mà nhìn về phía cánh cửa ánh sáng to lớn…
Đó là cánh cửa tượng trung cho chân lý, là khởi nguyên của thế giới, dòng sông mẹ của vũ trụ, là nơi mà tất cả các tồn tại trong chư thiên vạn giới đều theo đuổi, đều muốn bước vào trong đó…
Hiện tại, Medusa thật sự muốn đi vào nơi khởi nguồn?
Đây là một cơ may to lớn chăng?
Tất cả mọi người chợt nảy sinh một ý nghĩ: Mình cũng muốn bước vào cánh cửa chân lý kia. Chân lý, ảo diệu của vũ trụ mà họ theo đuổi mấy nghìn năm đang ở đó!
Nhưng chỉ một giây sau, suy nghĩ dừng lại.
Bọn họ không dám lên trước, không dám học theo Medusa tiến bước không do dự.
Này rất rõ ràng, có lẽ không chỉ là một cơ may to lớn, mà đó còn là nguy cơ khủng bố.
Cơ may đi tới nơi khởi nguyên, phải trả bằng cái giá to lớn và khủng bố cỡ nào mới có thể đồng giá?
Chỉ có kẻ điên như Medusa mới có thể anh dũng tiến lên.
Họ không thể điên cuồng như vậy được, không thể sáng nghe đạo, chiều chết cũng được.
Đồng thời, công đức của họ… cũng không đủ.
Đi tới là sẽ chết? Liệu có thể đóng nổi phí thông hành qua cánh cửa chân lý?
Tỉ mỉ tính lại xem, tuy rằng Medusa bạo ngược, được xưng là Ma Thần khởi nguyên, nhưng từ đầu tới tận bây giờ dường như đều luôn tạo phúc cho muôn dân thế giới này. Tại vương quốc Babylon thời đại Vu sư cổ xưa, nàng chống lại Tà Thần Cthulhu, thành lập Ma giới, trở thành thủy tổ của hệ thống ma dược. Đó đều là những hành động quy mô lớn tạo phúc cho muôn dân…
Nếu tỉ mỉ tính như vậy…
Trong số sinh linh ở đây, chỉ có Đạo Trường Sinh, Elmin, Địa Mẫu Thanh Đằng mới tích lũy đủ công đức, nhưng muốn họ phải bỏ đi tính mạng nghìn năm? Bỏ đi ràng buộc với thế giới này? Với muôn dân mà mình bảo vệ?
Manh Muội nhìn cánh cửa chân lý, chợt nhớ tới cánh cửa chân lý trong 'Cang giả kim thuật sư'. Trong bộ truyện đó cũng có một cánh cửa tượng trưng cho chân lý, thế giới, là hóa thân nguồn gốc của sức mạnh. Sinh linh muốn thu được chân lý phải trả phí thông hành, trao đổi đồng giá…
Mấy người này cũng do dự.
Họ không thể làm như Medusa, thậm chí tư chất tu luyện ban đầu của họ còn vượt xa Medusa, nhưng họ đều có ràng buộc và lo lắng riêng. Họ không thể tàn nhẫn, cô độc, thẳng bước một mạch như Medusa.
"Người một đời này không chỉ có giấc mơ, còn có tình thân, tình bạn, quê hương, rất nhiều thứ."
"Mà cuộc đời Medusa chỉ có mộng tưởng."
"Từ đầu tới cuối, nàng đều là một kẻ cầu đạo thuần túy nhất."
…
Tất cả mọi người đều cười khổ. Medusa tư chất kém xa họ, chỉ là ở mức độ trung thượng. Nàng có thể tới được ngày nay quả thực là kẻ điên đáng sợ, là một trong những kẻ kiên định truy tìm chân lý nhất từ thời đại Vu sư thượng cổ…
Bọn họ triệt để bội phục rồi!
Uỳnh!
Cửa lớn mãnh liệt đóng lại.
"Đạo Quân và Medusa đều biến mất rồi."
"Có lẽ, hai người này vốn cùng một loại, đều là kẻ truy cầu chân lý và đại đạo thuần túy."
"Nhưng cũng đại biểu cho hai cực đoan cầu đạo giả. Một kẻ xuất thế, quyết đoán mãnh liệt, tranh thủ tất cả, cướp đoạt tất cả… Một kẻ lánh đời, lãnh đạm tự nhiên, không tranh thiên hạ, thản nhiên tiềm tu."
"Chúng ta kém xa bọn họ."
"Tâm cầu đạo của chúng ta sớm đã bị phàm trần phủ bụi, loang lổ rỉ sét nhuộm đen đỏ."
Chúng Thần xì xào.
Tình cảnh hôm nay là bước ngoặt lớn nhất trong đời họ.
Lực xung kích mang tới cho họ thực khủng bố, đủ để đổi mới nhân sinh của họ, giống như ếch ngồi đáy giếng, ngồi thiền mấy năm mê man dưới lòng đất, vô chi mà lại đắc chí, cảm thấy bùn đất chính là toàn bộ thế giới. Lúc này, một khi đột phá bùn đất đen kịt, trước mắt nhìn thấy là giữa hè mỹ lệ!
Hai vị cầu đạo giả thuần túy rời đi. Sự kiên định truy cầu bước tiến Chân lý của họ cũng khiến những người khác nghĩ lại rất nhiều. Bao năm nay họ lãng phí rất nhiều thời gian đáng cười, tranh giành đoạt lợi, hoang phế tu hành.
"… Kẻ một lòng cầu đạo, đạo tất quấn thân."
Elmin bỗng nhiên cảm khái, không nhịn được nở nụ cười chúc phúc, cũng không ngừng ước ao.
Nàng nhớ tới câu nói trước đó, dường như quán triệt trước sau. Câu nói đó thể hiện vô cùng nhuần nguyễn ở hai người đó.
"Thế giới là cân bằng, vạn vật sinh ra rồi chết đi, tồn tại từ trong cõi sa xa thăm thẳm. Được bao nhiêu, thì phải trả giá bấy nhiêu…"