Một bên khác.
Thành Thánh Quang Dandis.
Ô ô ô ô!
Hơi nước xe lửa tạo thành từng đợt khói trắng.
Trong từng mảnh ruộng lúa vàng óng, ngẫu nhiên sẽ có một đám bù nhìn.
Bên cạnh đường tàu là một nông thôn nhỏ, bên cạnh ruộng lúa có giáo đường nhỏ, một người thầy mặt đầy tàn nhang đang hướng dẫn học sinh đọc sách trong trời đông tuyết lạnh.
Nơi cao hơn có một thiếu niên đang ngồi đọc sách, cả người ăn mặc áo bào màu trắng, ngồi ở trên nóc nhà, chậm rãi đóng sách lại, chậm rãi mở mắt ra, “Nơi nơi đọc sách, nơi nơi chu du, Thần Trí Tuệ Mercurius... mai danh ẩn tích, ẩn chứa trí tuệ vô hạn, nhưng thật ra lại phù hợp với hương hỏa chúng sinh hơn.”
Bên phía Messiah cũng không dám trực tiếp thức tỉnh,
“Không nghĩ tới mấy năm nay không thấy, bang phái cơ bắp “Đáng yêu” đã càng ngày càng khắc khổ nỗ lực, hơn nữa, còn chơi càng kích thích, quen biết thêm bang phái biến thái kia.”
Thật là đáng sợ.
Cho dù roi da của ma nữ mị ma có tác dụng luyện chế thân thể, nhưng tưởng tượng lại thì không có ai có thể buông ra được.
Thần thiếp không làm được.
Tưởng tượng đến cảnh đám thiếu nữ kia vui vẻ chơi đùa với roi da mị ma, liền cảm thấy hình ảnh này quả thực đẹp đến mức không dám nhìn thẳng.
Người chơi Phan Tuyết Tiên này chu du khắp nơi, đã đạt được ước nguyện ở thế giới khác, tìm được một đám bạn cùng chung chí hướng, cùng nhau rèn luyện thân thể.
Đây đại khái chính là thưởng thức lẫn nhau đi.
“Nhưng mà, tên Lý Sinh Khương này, vừa mới tiến vào đã đi... điều tra chân tướng của Hermes.” Mí mắt Hứa Chỉ run rẩy, thật là không có người nào chịu an phận cả.
Bản thân mình quá khó khăn mà.
Bên phía Messiah không dám thức tỉnh, bên Hermes thì lại bị tìm tới.
Hắn đóng sách lại, nhìn về ánh sáng thần thánh trên bầu trời, tồn tại khủng bố đã buông xuống, “Quên đi, nếu mới đi vào đã tặng một phần đại lệ nguyên chất, gom đủ tài nguyên khổng lồ như vậy... Nếu không nghĩ ra thì cứ đi ra ngoài đi.”
“Ầm vang!”
Mây mù trên không trung quay cuồng.
Một tiếng vang lớn cùng với tiếng rít mênh mông mà cổ xưa phảng phất như đến từ Thái Cổ Hồng Hoang.
“Đó là cái gì?”
Toàn bộ lão sư và học sinh trong giáo đường đều ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy được một màn mà cả đời đều khó có thể quên được!
Một vị thần cường đại thế gian buông xuống, dừng tại không trung hoang vắng, cả người được bao phủ trong ánh sáng lộng lẫy.
Mấy học sinh trực tiếp ngây người.
“Thầy Peter, đây đây đây đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy!!” Một nữ giáo viên mập mạp, mặt đầy tàn nhang bỗng nhiên phản ứng lại, giọng nói có chút run rẩy.
Nàng nhìn giáo viên Peter dạy thể dục, đang dạy học sinh rèn luyện thân thể.
Người thanh niên áo bào màu trắng với cuốn sách trên tay, tự xưng là tín đồ của Thánh Chức du tẩu trên mặt đất. Mấy ngày trước chủ động tới dạy dỗ mấy đứa trẻ nông thôn nghèo khó, dạy dỗ được mấy ngày liền rời đi, tiếp tục chu du đại địa, ai biết bỗng nhiên lại…
Thật sự tới đây.
Hứa Chỉ không trả lời.
Hắn ngửa đầu nhìn lại, lúc đối mặt chân chính, cảm thấy nội tâm ít nhiều cũng có chút hoảng, dù sao cũng là toàn bộ thần của Lục giới tụ tập lại, số lượng quá khổng lồ.
Hơn nữa, lúc này Hermes đã không thể trốn hay lảng tránh gì nữa.
Chỉ có thể ứng đối.
Dưới loại tình huống này, hắn là tất nhiên là không thể đi!
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía các vị thần trên trời đang lướt mây mà đến, đám mây bị nhuộm thành một mảnh vàng rực, ráng đỏ diễm lệ, xa hoa lộng lẫy, giống như là tiên cảnh mộng ảo vậy.
“Lý Sinh Khương thật sự muốn gióng trống khua chiêng dẫn người tới làm ta! Lúc trước, ta còn khen hắn chế tạo được giống loài mới đáng sợ, thế nhưng có thể ‘ đọc hiểu ’ được nội tâm của ta, cuối cùng cũng nghiên cứu ra cánh cửa luyện kim, tìm kiếm trọng tâm. Không ngờ báo ứng và tác dụng phụ lại tới nhanh như vậy.”
Đợt này thực sự muốn mệnh của mình mà.
Đi ra lăn lộn chính là chuyện sớm muộn.
Hắn mạnh mẽ bình phục tâm trạng một chút, trong đầu điên cuồng chuyển động, suy tư, “Lúc này, phải cho bọn họ cơ duyên đi ra ngoài, nhưng nên đi như thế nào đây? Nến là làm sao mới hợp lý?”
Đôi mắt hắn rũ xuống, bỗng nhiên bình tĩnh lại,
“Ta biết bọn họ muốn cái gì, vì thế ta sẽ cho bọn họ mộng tưởng? Chờ mong? Quyết tâm? An ủi?”
Hắn thấy chúng thần này, xét cho cùng cũng chỉ là một đám người mê mang, một đám người không vững đạo tâm. Hứa Chỉ luôn cảm thấy đạo tâm của bọn họ đang lắc lư.
Giống như Medusa, Đế Kỳ, Caroline lúc trước vậy.
Bao nhiêu thời đại?
Bao nhiêu thế giới?
Hắn tự nhận là một đường đi tới, từ vương quốc Babylon bắt đầu an ủi Medusa, cho đến hôm nay, đã ngựa quen đường cũ.
Có lẽ có thể đánh một cách khác.
Như là một ông chủ đang an ủi công nhân mê mang, đây mới là bản chức của công việc. Tuy trước mắt không có ý nghĩa trực tiếp như này, nhưng cũng cùng loại, hắn cũng vẫn luôn làm rất tốt, tự nhận “Canh gà” là môn bắt buộc của Thần Sáng Thế. Nếu không sao bọn họ có thể cố gắng thành lập nên các con đường thời đại cho mình được?
Tuy rằng, một thời gian trước, không rõ vì sao Caroline lại mê mang, đạo tâm không ổn. Một số yêu cầu của nàng có chút đả kích tới sự tự tin của Hứa Chỉ.
Nhưng trước mắt, nhòm người này lại…
Hắn cười rộ lên, khuôn mặt bỗng nhiên trở nên bình tĩnh.
“Ầm vang!”
Sấm sét ầm ầm, ánh sáng đan chéo trên mặt đất.
Toàn đường tàu kéo dài về phương xa, hai bên là ruộng lúa mờ nhạt, khắp hư không đều lập tức yên lặng.
Tất cả học sinh đều nghẹn họng nhìn trân trối, người giáo viên kia cũng chỉ biết trừng mắt nhìn. Trong chớp mắt mà bọn họ buông xuống hoàn toàn, mọi người chỉ cảm thấy hai chân bủn rủn, ngay cả ý định chạy cũng không có.
Một vị thần chậm rãi buông xuống, cúi đầu nhìn lại, vẫn chưa để ý tới những phàm nhân này.
Trong năm tháng dài lâu, cho dù những phàm nhân này có bước vào con đường tu hành, thọ mệnh cũng chỉ có mấy trăm, đối với bọn họ mà nói đây chỉ là công phu bế quan và ngủ say mà thôi.
Chư thần liếc nhau, tiến lên, vẻ mặt nghiêm túc, đồng thanh nói, “Hermes bệ hạ, chúng tôi tới để yết kiến.”
Nữ giáp viên mập mạp xụi lơ trên mặt đất.
Đầu óc của đám học sinh trực tiếp cảm thấy trống rỗng.
Trời ạ!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thần Quang Minh trong truyền thuyết, Thần Trí Tuệ Hermes…
“Ta biết các ngươi đến đây làm gì.”
Hứa Chỉ mở miệng, thân hình đứng thẳng tắp tại chỗ, đóng sách lại, vẻ mặt bình tĩnh, nói:
“Các ngươi đến đây là muốn tìm kiếm cách đột phá cấp chín, muốn nhìn thấy chân tướng của thế giới cổ đại, muốn rời khỏi mảnh thế giới này. Đây là ba câu mà các ngươi muốn hỏi.”
Nghe Hermes nói như vậy, một số vị thần lộ ra một chút kinh ngạc, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Tại sao ở xa tận cuối chân trời lại biết được bọn họ muốn đến đây làm gì?
Bọn họ lập tức càng thêm chắc chắn, là đã chuẩn bị từ mấy trăm năm trước, thậm chí là hơn một ngàn năm trước kia, chính là đang đợi bọn họ đến để hỏi về vấn đề bản chất.
Chỉ là, bọn họ vẫn luôn là gỗ mục không thể khắc.
“Đã đợi chúng ta từ trước sao!”
“Chúng ta vẫn luôn quanh quẩn trong sương mù! Nếu như Đại Đế cổ xưa không nghiên cứu ra cánh cửa luyện kim rồi trở về, thì chúng ta căn bản không có tư cách biết rằng có thể mở được chìa khóa không!”
Trong lòng chúng thần không ngừng kinh hoàng, cũng cảm thấy hổ thẹn không thôi.
Nhưng ai biết được, Hermes lại lạnh lùng hỏi một câu: “Các ngươi muốn gì từ chuyến đi này?”