Chân Tình Người Một Đời Không Quên

Chương 42

Mọi người có lẽ đều không ngờ kết quả sẽ như thế.

Người dẫn chương trình cũng rất lúng túng, xác nhận lại với SS: “Xin hỏi SS, ngài có thể nói lại lần nữa kết quả giám định không?”

“Cái vòng cổ này, là đồ giả.” Cô ta lại lặp lại lần nữa.

Lúc này, các dân mạng xem buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu bình luận không ngừng.

[Chuyên gia này chắc dởm rồi, vòng cổ đắt như vậy sao có thể là hàng giả được?]

[Đúng vậy đó, cái này là do quốc vương Ba Tư tặng cho con gái, sao lại tặng đồ giả chứ? Ba Tư năm đó, hay Iran bây giờ đều là các quốc gia giàu có, không đến nỗi nào cơ mà.]

[Tôi cảm thấy có lẽ SS nói không sai đâu, kim cương cũng có đồ giả mà, chuyện này rất bình thường, mấy người kích động cái gì chứ?]

[SS trước nay chưa từng có sai sót, trong ngành danh tiếng của cô ấy rất lớn, chắc không sai đâu, tôi đứng về phía SS.]

[Có phải có chiêu trò gì không vậy, nếu như là giả, vậy thì cái người tốn 150 ngàn đô chắc tự tử luôn quá? ]

[Rốt cục là thật hay là giả?]

“Được rồi, mời chuyên gia SS hãy đưa ra lý do.” Người dẫn chương trình nói.

SS đưa ra một bản vẽ phóng đại của chiếc vòng cổ, giải thích: “Kim cương và bạc làm nên chiếc vòng này đều là đồ thật. Thế nhưng nó không hề được ra đời từ 700 năm trước. Vua Ba Tư khi đó rất giàu có, mời thợ có tay nghề cao từ triều Minh đến cũng không phải chuyện gì quá khó với ông, nhưng dù cho là thợ tay giỏi cỡ nào thì ở thời điểm đó cũng không thể có kỹ thuật khảm nạm như vậy được, mọi người hãy nhìn xem, chỗ này…”

Giang Lưu cũng nhìn chăm chú, phát hiện chi tiết SS đang phóng to quả thật chỗ khảm nạm kim cương rất nhẵn mịn, hơn nữa còn là hoa văn được điêu khắc nổi.

“Thủ pháp này chỉ mới xuất hiện ở thời đại tư bản, sớm nhất cũng là chuyện tám mươi năm trước. Cho nên, tôi nói tuổi tác của món đồ này là giả chứ không hề nói kim cương là giả. Theo kinh nghiệm của tôi, chiếc vòng cổ kim cương hồng phấn này cũng là một bảo vật hiếm có, được chế tác rất tinh tế, lại còn là kim cương hồng toàn phần bảy ca-ra, rất đáng để sưu tầm.”

Lời giải thích rất thỏa đáng, tất cả mọi người đều đồng tình tán thành với ý kiến của SS.

“Vậy xin mời chuyên gia SS ước định giá trị cuối cùng cho món đồ này ạ.”

Sau mặt nạ màu bạc, tiếng nói trầm khàn chậm rãi vang lên: “Tôi định giá cho món đồ này là 80 triệu.”

Sau khi định giá, chủ nhân của chiếc vòng cổ lộ rõ vẻ thất vọng, bởi vì nếu như là món đồ từ 700 năm trước thì ít nhất cũng có thể bán được vài trăm triệu.

Cuối cùng, chiếc vòng cô kim cương hồng đã được mua bởi một người đến từ Nga. Nhà đài nhận được tám triệu thù lao, còn SS nhận về hơn ba mươi triệu thù lao.

Buổi phát sóng kết thúc hoàn mỹ…

Trong lòng Giang Lưu đột nhiên có một cảm giác rất mơ hồ, anh luôn cảm thấy khí chất của SS rất giống với một người nhưng cụ thể là giống ai, nhất thời anh không nghĩ ra được.

Tại biệt thự riêng của Tạ Đông Dương.

Dì bảo mẫu đến báo: “Thiếu gia, Lương tiểu thư đến, còn đem theo cả hành lý.”

“Cái gì?” Tạ Đông Dương vừa nghe đã nổi giận.

Lại âm hồn bất tán Lương Tiêu Tiêu? Đã nói rõ ràng rồi cơ mà? Hơn nữa phí chia tay trong hai tháng qua cũng không ít, nhà cửa, xe hơi, nữ trang rồi cả đồng hồ đắt tiền.

Cô ta không hiểu mình chỉ là một diễn viên tuyến ba, dù có chăm chỉ làm việc thêm năm năm nữa cũng không thể được nhiều như thế sao?

“Khuyên thế nào cũng không chịu đi, cô ấy bảo là có chuyện quan trọng muốn tìm cậu.”

“Để tôi đi xem.” Tạ Đông Dương dụi điếu thuốc lá trong tay, bực dọc đứng lên.

Lương Tiêu Tiêu mặc một chiếc váy ngắn màu đen, áo cộc tay tua rua màu hồng, xách theo vali đứng đợi trước cửa biệt thự.

“Đông Dương…”

Tạ Đông Dương không lên tiếng chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.

“Đông Dương, em mang thai rồi…” Cô ta nũng nịu nói.
Bình Luận (0)
Comment