Chàng Bác Sĩ Xuyên Không Về Thời Trung Cổ

Chương 14


-Bạch Tử Khiêm: “Mẫu thân đại nhân người đừng giận Khanh nhi nữa mà.” Năng nỉ làm mặt vô tội.

“Thật sự cuối tháng này cùng người đi thăm tỷ tỷ.

Khanh nhi không nuốt lời nữa.

Gia đình ta cùng đi.

Nha nha mẫu thân.” Xoa bóp vai cho bà.
-Bạch Gia Khang: “Mẫu thân người đừng giận đệ ấy nữa, từ sáng giờ đệ ấy lãi nhãi hoài Khang nhi nhức cả đầu rồi.

Phụ thân mà về là đập đệ ấy một trận vì tội làm mẫu thân giận đấy.”
-Bạch Tử Khiêm: Làm mắt long lanh sắp khóc “Đúng rồi đó mẫu thân đại nhân người mà còn giận là Khanh nhi tháng sau, không ba tháng sau không lết ra được khỏi gường luôn cho người coi.”
-Ngọc Tiêu Vân: Mặt có chút hờn dỗi nhưng cũng vui vẻ nói “ Ta sẽ chuẩn bị một số thứ vì hôm ấy là ngày trăng rằm sẽ đông người đến bái lạy.

Khanh nhi cũng phải chuẩn bị, không được thất hẹn”
-Bạch Tử Khiêm: Anh cười cười “Khanh nhi không dám, tất cả theo sự sắp xếp của người.”
Được biết tỷ tỷ Bạch Tiêu Dao của Anh đang tu đạo tại Chùa Pháp Liên là một trong những ngôi chùa lớn và nổi tiếng nhất kinh thành do Thiền Sư Phát Quang Liễu Đạt làm trụ trì.

Ông được Thái Thượng Hoàng Phong hiệu Quốc Sư và ban kim bảo cho chùa vì tài năng và đức độ phán đoán như thần trước kia còn giúp Thái Thượng Hoàng trong việc bình định đất nước, mở rộng bờ cõi.

Và đến nay Đương Kim Hoàng Thượng vẫn rất trọng dụng ngài.
-Bạch Tử Khiêm: “WOW ở đây đúng lớn luôn, ôi mà sau đông dữ.


Tưởng ít thôi giờ không chen chân lọt luôn đó mẫu thân.”
-Bạch Gia Khang: Nhíu mài “Đệ lại dùng từ ngữ đâu ra thế.

Trả ra làm sao.”
-Bạch Tử Khiêm: “Thì huynh mặc kệ đệ đi, quan tâm làm gì.” Nhìn xung quanh “Hử… Đúng duyên ghê.”
-Bạch Gia Khang: “Đệ nói gì, duyên gì?”
-Bạch Tử Khiêm: Anh rằng giọng “Không có gì thưa nhị ca.”
Vừa lúc đó có một vị hòa thượng quen mặt đến trước mặt ba người họ và chỉ dẫn đường đến phía sau sân chùa nơi tỷ tỷ đang ở đó.

Anh nhìn khắp nơi đúng là nơi được triều đình phong tặng có khác tất cả điều khang trang.
-Ngọc Tiêu Vân: Nhìn vào bóng lưng của một tăng ni “Dao nhi, mẫu thân cùng đệ đệ đến thăm con.”
-Bạch Tiêu Dao: Nữ nhân trên người mặc một bộ y phụ xám của tăng ni quay người nhìn họ “Mẫu thân, nhị đệ có cả tam đệ đến nữa à.” Nhẹ nhàng cười.
-Bạch Gia Khang: Đến trước mặt đại tỷ chào hỏi “Tỷ vẫn an khang chứ.”
-Bạch Tiêu Dao: “Ở đây rất tốt.

Mọi người vẫn khoẻ.” Nhìn về phía Anh đang nhìn chằm vào mình.
-Bạch Tử Khiêm: Chấp tay cuối đầu “Đại tỷ, Gia Khanh đến thăm tỷ.”
-Bạch Tiêu Dao: Mỉm cười nhìn Anh “Đúng như lời mẫu thân đệ có vẻ trông rất khác trước kia.

Mong đệ giữ vững tâm không sa ngã.”
-Bạch Tử Khiêm: “Đa tạ tỷ.”
Sau một lúc trò chuyện thì Bạch Gia Khang cũng mẫu thân đi bái láy, anh từ chối và ở lại trò chuyện thêm cùng tỷ tỷ mới gặp này.

Vị tỷ tỷ này có tính tình nhẹ nhàng, từ tốn.

Chốn cửa phật làm người ta thanh trần thoát tục.
-Bạch Tử Khiêm: Cả hai cùng ngồi trên một phiến đá, phía trên là tán cây lớn của Bồ đề đại thụ “Đệ mất đi kí ức mong tỷ cảm thông.

Đây là một số món ăn chay đệ tự làm tỷ giúp đệ chia mọi người ăn lấy thảo.” Anh nhìn tỷ vẻ mặt ôn nhu.
-Bạch Tiêu Dao: “Đệ trở về từ hoàng tuyền, ta cảm nhận đệ xa lại với mọi thứ kể cả thân xác này.” Nhận lấy
-Bạch Tử Khiêm: Nhìn tỷ mình, anh trố mắt bất ngờ giọng nói hơi run “Tỷ…tỷ nói vậy là có ý gì…đệ…đệ không hiểu lắm.”
-Bạch Tiêu Dao: “Ta không rõ, ta chỉ nói ra cảm nhận.

Nhưng nếu có trụ trì người có thể lý giải nó.”
-Bạch Tử Khiêm: “Ngài ấy đâu? Ngài ấy… thần thông đến thế nào?”
-Bạch Tiêu Dao: Tỷ nhìn vào mắt anh cười “Trụ trì đã đi diện kiến thánh thượng khoảng hai ngày trước.

Và ngài ấy…có thể là…nhìn thấu hồng trần.” Anh cùng tỷ tỷ trò chuyện và anh cũng biết thêm nhiều thứ hữu ích.

Có lẽ tất cả điều được sắp xếp do ý trời.


Và Anh hứa sẽ đến đây thường xuyên, có thể có duyên thỉnh giáo vị trụ trì đức độ người người kính trọng này.
Mặt trời cũng ngã xế chiều.

Anh cùng mẫu thân và nhị ca, cáo từ mà hồi phủ.

Trước đây mẫu thân sẽ cùng ở lại với tỷ tỷ có thể là một tuần trăng mới về, nhưng giờ có Anh và nhị ca đông người lại là điều bất tiện.

Trên đường về anh được biết.
-Bạch Tử Khiêm: “Đúng là có duyên hai người đã gặp mẫu thân và Quận Chúa rồi có mẫu thân và tẩu tẩu tương lai.”
-Bạch Gia Khang: Mặt đỏ lên “Cái tên này ăn nói hàm hồ.” Cú vô đầu anh một cái rõ kêu.
-Bạch Tử Khiêm: “huhu mẫu thân người xem nhị ca động thủ với Khanh nhi.”
-Ngọc Tiêu Vân: Mặt cười cười “Là do Khanh nhi trêu chọc nhị ca.

Đáng trừng phạt.” Anh bĩu môi
-Bạch Tử Khiêm: Nhìn mặt Gia Khang “Nè nhìn huynh lạ lạ.

Bị gì vậy.”
-Ngọc Tiêu Vân: Bà cười cười “Là đã hứa hẹn đến ngày thực hiện hôn ước của nhị ca con và Liễu tiểu thư.”
-Bạch Tử Khiêm: Mắt mở hết cỡ “ CÁI GÌ.

Hahaha, chỉ một chuyến đi chùa mà rước được nương tử hahaha.

Đúng là linh ứng hahaha.” Anh cười đến lộn ruột làm cho mẫu thân cũng mỉm cười còn người kia thì đỏ hết cả mặt.
Đúng như đã định, Phủ Tướng Quân đã đến Phủ Thái Uý ngỏ lời cầu thân cho đôi trẻ.

Vì hiện tại biên ải không có chiến sự nên Tướng Quân Nguyên Soái điều sử lý chính sự tại triều cùng các thần tử mà vua trọng dụng.

Nên việc Gia Khang và Thanh Di thành hôn cũng là một việc đã định trước đó khi Phó tướng Gia Khang ta hồi kinh kì này.
Kinh thành hôm nay lại nhôn nhịp vì là một ngày trọng đại của Phủ Tướng Quân và Phủ Thái Uý.


Vì là ngày thành hôn sau hai tháng cầu thân trước đó.

Tất cả quan khách điều có chức có quyền trong triều.

Và được cả Hoàng Đế viết chỉ ban hôn và tặng nhiều vật phẩm chúc mừng quý giá.
Anh hôm nay đã cố tránh xa cái nơi đông đúc nhộn nhịp này, anh không muốn tiếp rượu vì anh không biết uống, rượu ở đây vừa cay vừa đắng chẳng ngon mà tửu lượng lại cao vô cùng, là bác sĩ nên biết thân mà tránh xa.

Sau khi dự lễ xong là trốn tại biệt viện của mình ngắm cá thưởng trà ăn bánh.
-Liễu Tuấn “Bên kia.” Chỉ về hướng Anh đang ngồi ở hiên đình xung quanh là lòng đền thấp sáng.
-Triệu Quốc Khải: Nhếch mép “Bên ngoài huyên náo, Bạch đệ lại một mình một cõi.” Đi về phía anh.
-Bạch Tử Khiêm: Lia mắt nhìn về hai người họ “ Xin thứ lỗi hai người là ai?”
-Triệu Quốc Khải: Hai người họ tự nhiên ngồi đối diện Anh “Đúng như lời đồn Bạch đệ đã mất toàn bộ kí ức.

Chúng ta đây là huynh đệ thân thiết của đệ mà cũng không nhận ra.”
-Bạch Tử Khiêm: Nhíu mài “Thân thiết đến thế thì khi ta gặp nạn, bình phục, đến nay đã hơn một năm vậy đã là huynh đệ thân đến nổi không đến thăm dù chỉ một lần.” Nhướng mài.

/Hứ… ta sống hơn nữa đời người rồi đấy còn là một bác sĩ.

Bộ mặt này có thể qua mặt được sao, ta khinh./
-Liễu Tuấn: Cười giả lả “Chỉ là do một số việc quan trọng nên ta và Triệu huynh không đến thăm đệ được.”
-Bạch Tử Khiêm: Thở dài “Haizzz… Vậy là có thân dữ chưa?”
-Liễu Tuấn: “Đệ nói gì ta đây không thể hiều?”
-Bạch Tử Khiêm: “Thân mà không sắp xếp được công việc và thời gian, hơn một năm chẳng là ít.” Nhìn hai người họ định nói gì thì anh nói tiếp “Thôi coi như thân tôi cũng cho qua, giờ giới thiệu lại đi, và mục đích đến đây làm gì.”

Bình Luận (0)
Comment