Chàng Bad Boy Của Tôi

Chương 2

Tối hôm đó, tôi ăn cơm xong liền đi về phòng của mình để sắp xếp sách vở, tầm 1 tháng nữa tôi sẽ đi học trở lại rồi, về phía trường học kia nói tôi sẽ phải chờ khoảng mấy ngày để xét duyệt học lực của tôi, một ngôi trường danh giá có tên - Q.A school.

Lúc đó đã 10 giờ tôi quyết định tắt đèn đi ngủ thì nghe thấy tiếng gọi của mẹ tôi "Mày không định vứt rác hả, chuyện gì cũng đến tay tao, ra mà vứt đi"

Tôi thở dài, tôi đã quen với cuộc sống như thế này, quen với người mẹ như thế này rồi. Tôi cầm bịch rác ấn thang máy xuống tầng 1 để vứt, khu chung cư tôi sống có người thu rác nhưng nhà tôi không đăng kí, mẹ tôi bảo vứt có tí rác mà thu tiền lên tôi sẽ là người hằng ngày gom rác vứt đi. Ngoài đường đêm trời khá lạnh, tôi run lên một cái vứt bịch rác vào thùng rác lúc định bước vào thì nghe thấy tiếng chửi rủa cùng tiếng đánh đập.

Nơi phát ra tiếng là ở một góc nhỏ khu nhà giàu bên kia, tôi bước chân thật nhẹ trốn vào trong bụi cây lén nhìn. Hóa ra là anh lái mô tô sáng nay, mới nhìn thấy sáng nay đã biết không phải loại người tốt đẹp gì rồi. Anh ta đang cầm cây nện vào người tên kia, hình như anh ta bị vây bắt thì phải, xung quanh tầm năm người đang muốn tiến đến đánh anh ta.

Tôi chẳng muốn dính líu gì đến họ đâu lên định quay về nhưng cuối cùng thì vận không thể nhắm mắt làm ngơ được, tôi chạy ra phòng bảo vệ và gọi bác.

"Bác ơi, bên kia có đánh nhau kìa"

Bác nghe thấy vậy thì vội cầm theo cái cây và đi theo tôi, đến nơi tôi trốn vào một góc để bác sử lí.



"Này mấy thằng ranh con, tí tuổi đầu mà đánh nhau hả, biết đây là đâu không?" Bác vừa lên tiếng thì mấy tên kia chạy mất dép hết. Tôi lúc đó mới dám bước ra nhìn anh kia.

Bác bảo vệ hỏi "Cậu kia, có ổn không?"

"Tôi không sao" Nói rồi mắt của anh ta liếc về phía tôi khiến tôi rùng nhẹ mình một cái, tôi mím môi nhìn anh ta khẽ nói nhỏ "Không sao...thiệt chứ?"

"Ừ" Nói rồi anh ta lau vết máu và ngồi lên chiếc xe mô tô của mình phóng đi, tính ra cũng đẹp trai phết nhưng mà tôi không thích mấy người hư hỏng thế này đâu. Tôi còn thấy cậu ta bắn rất nhiều khuyên trêи tai nữa, thật sợ, đã thể ở cổ còn xăm dòng chữ nhỏ dọc theo cổ không biết là gì nữa.

Bác bảo vệ thấy tôi vẫn đứng nhìn khẽ nhắc "Muộn rồi, cháu cũng về đi"

"Dạ" Tôi gật đầu cúi chào bác.
Bình Luận (0)
Comment