Đàm Khê Nguyệt múc từng gáo nước một cách cẩn thận dội lên tấm lưng của anh. Những giọt nước trong vắt lăn dọc theo đường cơ bắp săn chắc, phản chiếu ánh cầu vồng làm cô hơi ngẩn ngơ. Lục Tranh đứng dậy, lau nước trên mặt rồi tinh nghịch bắn nước về phía cô gái đang thất thần. Đàm Khê Nguyệt bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man khi những giọt nước lạnh buốt chạm vào người. Tức giận vì anh cứ thích trêu chọc mình, cô giậm chân xuống vũng nước cạn bên cạnh anh. Nước bắn tung tóe lên ống quần xắn cao của anh. Cô cong mi cười đắc ý và khiêu khích. Lục Tranh tiến gần cô một bước. Đây là lần đầu tiên cô dám phóng khoáng như vậy trước mặt anh. Nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của anh, Đàm Khê Nguyệt thu lại nụ cười, lùi người ra xa: “Em qua nhà anh Thời Tự một lát, một chút sẽ về ngay.” Không biết cô nói câu đó cho ai nghe. Đàm Khê Xuyên đang nằm bẹp trên ruộng ngô, thở hổn hển như sắp chết. Lúc nãy, trong lúc ngủ say bị vợ cầm roi đánh thức, rồi còn bị đuổi theo sau lưng, khiến anh phải một mạch bẻ hết cả mẫu ngô mà không dám nghỉ. Giờ thì chỉ muốn nằm đây chết quách cho xong. Nghe em gái nói vậy, anh bỗng bật dậy như người chết đội mồ: “Em qua nhà nó làm gì?” Đàm Khê Nguyệt không thèm ngoái đầu lại: “Có việc cần.” Đàm Khê Xuyên liếc mắt về phía Lục Tranh đang đứng bên giếng. Giờ rượu đã tỉnh, anh còn nhớ những gì mình nói trên bàn tiệc. Nhưng biết giải thích thế nào đây? Mấy chuyện này một khi nghiêm túc giải thích thì càng giống thật, thôi thì cứ mong rằng em rể tương lai đừng nghĩ ngợi nhiều, dù sao cũng chỉ là chuyện say rượu của mấy đứa trẻ con mà thôi. Từ nay về sau thật sự không được uống rượu khi đang vui, Đàm Khê Xuyên thầm hạ quyết tâm. Anh mò trong sọt lấy ra một quả hồng, chưa kịp lau đã cho vào miệng, vừa cắn một miếng đã “phì” một cái nhổ hết ra: “Trời ơi, sao quả hồng này chua thế!” Lục Tranh cài xong nút áo sơ mi, thong thả bước tới, nhặt một quả hồng xanh mướt, ba miếng là ăn hết. Chua thế cơ à? Sao anh thấy vẫn ngon. Đàm Khê Xuyên há hốc mồm, giơ ngón cái lên thán phục: “Em rể giỏi thật, anh ăn được chua ghê!” Lục Tranh ngước mắt nhìn về phía bức tường phủ đầy dây thường xuân, khẽ nhếch môi không để tâm. Đàm Khê Nguyệt chưa vào tận nhà họ Chu, chỉ dừng lại ở sân hỏi Chu Thời Tự vài việc, chưa đầy mười phút đã ra về. Dù hai nhà chỉ cách nhau một bức tường, nhưng giờ đây không còn qua lại thường xuyên như hồi cô còn nhỏ. Chủ yếu là vì mẹ cô, Cố Tuệ Anh, không hợp với mẹ Chu Thời Tự – Lưu Phượng Liên. Hai người nhìn nhau không vừa mắt. Trước kia Lưu Phượng Liên tính cách cũng bình thường, nhưng từ khi con trai đỗ đại học, bà tự cho mình cao hơn người trong thôn một bậc, nói năng cũng kiêu căng ngạo mạn. Cố Tuệ Anh chẳng ưa gì tính cách đó, sau vài lần cãi vã, hai người gặp mặt chỉ còn nói mấy câu xã giao. Cố Tuệ Anh thường bảo, nếu không phải vì Chu Thời Tự còn biết điều, thì dù hai nhà không qua lại cả đời bà cũng chẳng tiếc. Chu Thời Tự hiểu tính mẹ mình, mấy năm nay bà đã đắc tội với gần hết người trong thôn. Mỗi lần về nhà, anh đều cố gắng hàn gắn quan hệ với hàng xóm láng giềng, nhưng vì thời gian ở nhà không nhiều, vừa mới làm cho quan hệ tốt lên thì đến lần sau về, mẹ anh lại gây chuyện. Mỗi khi nghe những lời như vậy từ miệng mẹ, anh đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Vì thế, việc anh chưa nói ra tâm ý với Tiểu Nguyệt có lẽ cũng không phải chuyện xấu. Bởi anh không thể cho cô hạnh phúc, hơn nữa nếu một phút bồng bột mà phá vỡ tấm giấy mỏng giữa hai người, vạn nhất cô không có ý với anh, với tính cách của cô, chắc chắn sẽ giữ khoảng cách và không còn gọi anh một tiếng “anh Thời Tự” thân thiết như bây giờ nữa. Đàm Khê Nguyệt chặn Chu Thời Tự ở cổng: “Anh Thời Tự, anh về đi, không cần tiễn em.” Chu Thời Tự vẫn bước theo cô: “Em nhớ kỹ số điện thoại của anh nhé.Công ty em không phải có điện thoại sao, sau này có gì cần hỏi thì cứ gọi cho anh.” Đàm Khê Nguyệt vừa ngẩng cằm lên chưa kịp gật đầu, ánh mắt đã dừng lại ở một điểm không xa. Lục Tranh đang tựa vào xe, áo sơ mi chỉ cài có mỗi một nút giữa, cổ áo rộng mở, gió thổi qua khiến vạt áo phất phơ, thoáng lộ ra vòng eo săn chắc. Anh nghiêng người ngậm điếu thuốc chưa châm, nghe tiếng nói chuyện của họ, khẽ nhướng mi nhìn lên, chạm phải ánh mắt của Đàm Khê Nguyệt. Anh nhướng mày cười với cô, vẻ lạnh lùng pha lẫn chút bất cần đời. Trông anh… vừa hư hỏng vừa chọc người khác tức. Chu Thời Tự biết Lục Tranh, thậm chí còn có ấn tượng rất sâu về anh. Trước đây anh từng thấy Lục Tranh đánh nhau, một mình chọi với bảy tám người mà trong mắt không có chút sợ hãi. Ban đầu khi nghe nói Tiểu Nguyệt sẽ tái hôn với anh, Chu Thời Tự còn tưởng mẹ mình nói mê. Anh không thể tưởng tượng nổi hình ảnh hai người đứng cạnh nhau sẽ như thế nào. Giờ anh mới biết mình đã sai. Dù hai người không đứng cạnh nhau nhưng khí chất lại vô cùng hợp nhau – một cương một nhu, ánh mắt đan xen không còn chỗ cho người thứ ba chen vào. Đàm Khê Nguyệt thu hồi ánh mắt từ xa, nói với Chu Thời Tự: “Em về đây, anh Thời Tự.” Giọng Chu Thời Tự thoáng chút khó khăn: “Ừ.” Đàm Khê Nguyệt bước về phía cổng nhà mình, ban đầu còn chậm rãi, càng đi càng nhanh, cuối cùng thậm chí chạy hẳn lên. Trong mắt người ngoài nhìn vào, như thể cô đang không chút do dự chạy về phía anh. Đàm Khê Nguyệt dừng trước mặt Lục Tranh, hơi thở chưa kịp ổn định, đã vội túm lấy áo sơ mi của anh. Lục Tranh khẽ nhướng mày, như đang nói “Em chắc chứ, ở ngoài này đấy”. Đàm Khê Nguyệt chỉ muốn đạp anh một cái. Lúc nãy dội nước sau lưng anh, cô không để ý nhìn phía trước, dưới cái áo sơ mi rộng mở kia, trên vai và cổ anh có hai vết răng rõ ràng… Chắc là do cô cắn tối qua, đêm qua quá hỗn loạn, nếu không phải giờ nhìn thấy, cô còn chẳng nhớ ra. Cũng không biết anh trai và chị dâu có thấy không nữa. Đầu ngón tay Đàm Khê Nguyệt run run, vội vàng cài nút áo cho anh, chân lén lén dẫm mạnh lên giày anh. Cô không tin anh không biết những vết răng trên người mình. Lục Tranh đặt tay lên vai cô, dùng lòng bàn tay lau đi giọt mồ hôi trên chóp mũi cô, rồi vén những sợi tóc rơi của cô ra sau tai. Anh ngước mắt nhìn người bạn học cũ kia, môi cong lên lười biếng, nụ cười ngăn lại ở đáy mắt lạnh băng. Đàm Khê Nguyệt cài nút áo cho anh đến tận cúc trên cùng mới thấy yên tâm. Lục Tranh đặt tay lên mu bài tay cô, định nắm lấy, nhưng Đàm Khê Nguyệt lạnh lùng hất tay anh ra, quay người vào sân. Nụ cười đông cứng trong đáy mắt Lục Tranh lại len lỏi vào tim. Cô giận dỗi thẹn thùng như vậy lại mang đến cho anh một cảm giác đau đớn khác. Theo phong tục nhà họ, không giữ con gái ở lại ăn cơm tối, phải để vợ chồng son về nhà họ trước khi trời tối. Dù Đàm Khê Xuyên có muốn uống rượu với em rể thêm lần nữa cũng không được. Thẩm Nhã Bình chỉ vào mấy túi trên bàn, dặn dò Đàm Khê Nguyệt từng cái: “Mẹ mới ra ngoài, đem thịt heo các em mang đến nhờ người làm lạp xưởng, gói cho các em ít cái. Các em đi làm bận rộn, về nhà chỉ cần xào lên là ăn được. Đây là gạo nếp với bột mì, còn có ít quả hồng nữa.” Đàm Khê Nguyệt nói: “Chị à, chúng em không cần mang mấy thứ này đâu, để nhà mình ăn là được.” Thẩm Nhã Bình vỗ tay cô: “Nhà có nhiều mà, có đáng bao nhiêu tiền đâu, các em khỏi phải đi mua.” Chị nhướng cằm về phía trong buồng, hạ giọng: “Tất cả đều do mẹ thu xếp cho các em đấy, em dám không mang về à?” Đàm Khê Nguyệt liếc nhìn vào buồng trong, nhẹ nhàng bước vào, nói với Cố Tuệ Anh đang cắm cúi may vá: “Mẹ, con về đây, thứ bảy tuần sau con lại về.” Cố Tuệ Anh không ngẩng đầu lên: “Muốn về thì về, không về cũng được.” Đàm Khê Nguyệt cười nói: “Con nhất định sẽ về.” Cố Tuệ Anh khịt mũi, không lạnh không nhạt hừ một tiếng. Xe từ từ rời khỏi ngôi nhà quen thuộc, hoàng hôn bị bỏ lại phía sau. Đàm Khê Nguyệt tựa vào cửa sổ xe, vẫy tay với Đàm Khê Xuyên và Thẩm Nhã Bình, bảo họ mau vào nhà đi, nhưng cho đến khi xe quẹo cua, họ vẫn đứng ở cổng. Cô nhìn gương chiếu hậu trống rỗng, trong lòng hơi khó chịu, nhưng nhanh chóng dập tắt cảm giác đó. Lục Tranh nắm lấy tay cô, lần này Đàm Khê Nguyệt không giằng ra nữa, nhưng vẫn không muốn để ý đến anh. Cô nghiêng đầu tựa vào ghế, giả vờ ngủ. Xe anh lái rất êm, gió chiều như lông vũ mềm mại v**t v* gương mặt, Đàm Khê Nguyệt trong cơn mơ màng dần thiếp đi. Đến khi tỉnh lại, họ đã về đến nhà, trong xe tràn ngập mùi bơ thơm nức, khiến dạ dày cô cũng phải động đậy vài cái. Lục Tranh lấy từ ghế sau một túi giấy đưa cho cô, đây hẳn là nguồn gốc của mùi thơm đó. Đàm Khê Nguyệt nhận túi, không nhìn anh, đẩy cửa xuống xe. Cô đặt túi lên tủ bếp, đi sang phòng giặt, nhìn tấm ga giường đã ngâm từ sáng sớm, những vết tích trên đó đã được giặt sạch. Cô nhấc ga giường từ trong chậu lên, vắt bớt nước, cho vào máy giặt, cài đặt chế độ xong xuôi, rồi đi vào phòng ngủ lấy đồ tắm, vào phòng tắm. Lục Tranh bỏ gạo và bột mẹ vợ cho vào từng hũ riêng, cho lạp xưởng vào tủ lạnh, rửa hồng sạch rồi bày vào đĩa đựng trái cây. Anh kéo hai bộ quần áo từ dây phơi xuống, đi đến cửa phòng tắm. Đàm Khê Nguyệt nghe tiếng bước chân ngoài cửa, hơi thở chậm dần. Cô nhớ ra mình chưa khóa cửa, anh chỉ cần đẩy là có thể vào thẳng. Cả hai bên đều im lặng, chỉ cách nhau một cánh cửa mỏng, chỉ còn tiếng nước tí tách rơi. Lục Tranh giơ tay định gõ cửa, dừng một nhịp, rồi lại thôi, xoay người rời đi. Đàm Khê Nguyệt tựa lưng vào tường gạch men, uể oải vò nát những tia nước rơi, hàng mi dày cụp xuống, giấu những tâm sự không thể hòa tan trong đáy mắt. Cô ở trong phòng tắm rất lâu, đến khi tóc đã khô một nửa mới bước ra. Mùi cơm bay ra từ nhà bếp, ga giường và vỏ gối đã giặt sạch được trải phẳng phiu trên dây phơi. Đàm Khê Nguyệt chậm rãi bước đến cửa bếp, không vào trong, chỉ dừng lại ở ngưỡng cửa. Lục Tranh nhìn thấy cô, không nhanh không chậm tiến đến, dừng lại trước mặt cô. Ánh mắt hai người gặp nhau, con ngươi phản chiếu bóng hình đối phương. Anh đã tắm xong, mái tóc đen còn hơi ẩm xõa xuống trán một cách bừa bộn, khiến người ta muốn vò nát chúng thêm. Cô nghĩ vậy, tay cũng làm theo ý nghĩ. Anh như đọc được ý định trong lòng cô, hơi cúi người, áp đầu vào bàn tay cô. Đàm Khê Nguyệt bừa bãi xoa đầu anh vài cái, xoa hết cả cơn giận với anh, rồi dùng ngón tay chải chuốt, tỉ mỉ vuốt tóc anh cho gọn gàng. Lục Tranh nhìn cô, ánh mắt dần thay đổi. Đàm Khê Nguyệt khựng lại, quay sang bàn ăn: “Cơm xong chưa, em đói chết mất.” Khóe mắt đen láy của Lục Tranh thoáng nét cười nhạt. Cơm chưa xong, còn phải đợi một lát, anh lấy bánh kem bơ từ túi giấy đưa cho cô, bảo cô ăn tạm. Đàm Khê Nguyệt không khách sáo với anh, làm việc nãy giờ, cô đúng là đói thật. Cô múc một muỗng nhỏ, nghĩ ngợi một chút rồi đưa đến miệng anh trước, dù sao cũng là tiền anh mua, anh phải được ăn miếng đầu tiên. Lục Tranh đẩy muỗng trả lại cho cô. Anh không ăn thì cô ăn vậy. Đàm Khê Nguyệt ngậm muỗng vào miệng, mắt không tự chủ híp lại, thỉnh thoảng cô lại rất thèm những món ngọt ngấy kiểu này. Lục Tranh đưa tay lau vết bơ ở khóe môi cô, dưới ánh mắt của cô, anh từ từ đưa ngón trỏ dính bơ lên môi, chậm rãi l**m sạch bơ trên tay. Cuối cùng, còn một chút bơ đọng lại trên môi anh. Đôi môi mỏng ửng hồng trên làn da trắng, như đóa hoa trà trắng tinh khôi nở ra vẻ đẹp mê hoặc. Dù biết rõ đây là sự quyến rũ tr*n tr**, vẫn không kìm được muốn tiến lại gần. Đàm Khê Nguyệt làm bộ như không có chuyện gì, cúi đầu tiếp tục ăn bánh kem. Chỉ có cô mới biết, tim cô đang đập nhanh dần, từng nhịp từng nhịp vang vọng bên màng nhĩ, muốn phớt lờ cũng không được. Khóe mắt Lục Tranh hiện lên tia tinh nghịch, ngón tay anh áp lên mạch đập của cô, mắt đen không rời khỏi cô. Đàm Khê Nguyệt giả ngây ngô: “Sao thế, anh biết bắt mạch à?” Lục Tranh chạm vào trái tim cô, không để cô giả vờ ngốc nghếch. Đàm Khê Nguyệt nhất quyết không thừa nhận. Lục Tranh trực tiếp nắm lấy trái tim cô, ác ý mà từ từ ép xuống. Đàm Khê Nguyệt kiềm nén tiếng thở dài suýt thoát ra, ngẩng đầu nhìn anh. Sau một hồi im lặng, cô đặt bánh kem xuống bàn, nhón chân đưa bờ vai mềm mại tựa vào vai anh, nhẹ nhàng l**m lấy vết bơ trên môi anh. Hạ gót chân xuống, cô mỉm cười dịu dàng với anh. Lòng bàn tay áp lên trái tim anh. Cô muốn xem, tim ai đập nhanh hơn.