Chàng Câm Ở Đầu Thôn - Đông Nhật Ngưu Giác Bao

Chương 16

Tiếng bước chân vang lên từ phòng khách, Đàm Khê Nguyệt vội vàng gấp tờ giấy lại, quay một vòng tại chỗ rồi nhét vào dưới gối. Rõ ràng là anh viết, vậy mà cô lại sợ anh nhìn thấy. Lục Tranh bước vào, ánh mắt lướt từ gương mặt ửng hồng của cô xuống chiếc gối, rồi cuối cùng dừng lại trên người cô. “Cách.” Cửa đóng lại, tim Đàm Khê Nguyệt cũng theo đó thót lên. Cô biết anh đang nhìn mình, muốn đáp lại ánh mắt ấy nhưng vừa ngước mi lên đã vội vàng cụp xuống. Cô kéo chăn lên giường, khẽ nói với không khí: “Em ngủ trước đây, mai em còn phải dậy sớm.” Nói xong, cô nằm xuống, không nhìn anh, cũng chẳng đợi anh trả lời. Cô cuộn mình trong chăn, quay lưng về phía anh. Nhắm mắt lại, tiếng bước chân chậm rãi của anh bên tai càng lúc càng rõ, mỗi bước tiến gần, mi mắt Đàm Khê Nguyệt lại khẽ run. Anh đi đến bên kia giường, vén chăn lên. Mặt giường phía sau lưng cô hơi lún xuống – anh đã lên giường. Chăn buông xuống, Đàm Khê Nguyệt cảm thấy hơi thở mình nhẹ đi, căn phòng cũng trở nên tĩnh lặng hơn. Anh tiến gần về phía cô, Đàm Khê Nguyệt nắm chặt chăn, nhắm mắt thật chặt. Lưng anh áp sát lưng cô, hơi ấm từ hơi thở phả vào gáy. Bên tai có tiếng sột soạt nhẹ, cô không biết anh đang làm gì, hơi thở anh khi gần khi xa, rồi lại gần hơn. Mi mắt Đàm Khê Nguyệt run run, hơi thở anh càng thêm gần kề, cô nắm chặt chăn và bất chợt mở mắt. Cô vừa cử động, môi vô tình chạm vào má anh, rồi lướt qua khóe môi. Ánh mắt cô chìm vào đôi mắt đen láy của anh. Tấm màn trắng từ tay anh buông xuống, biến chiếc giường thành một không gian kín. Môi kề môi, hơi thở đan xen, cả hai đều không cử động, không khí như đông cứng lại. Mi mắt Đàm Khê Nguyệt lại run rẩy, cô định quay đầu đi nhưng Lục Tranh đã giữ lấy cằm cô, môi anh ngậm lấy môi cô, chậm rãi m*t nhẹ. Tiếng nụ hôn êm ái vang lên giữa đôi môi quyện vào nhau, theo bản năng Đàm Khê Nguyệt định nhắm mắt, nhưng nhớ đến lá thư dưới gối, cô lại đứng yên. Cô nhìn anh, và anh cũng nhìn cô. Ánh mắt anh rất sâu, lúc này còn sâu thẳm hơn. Thực ra có nhiều lúc cô không hiểu được anh, nhưng giờ đây, trong đáy mắt anh, cô thấy được sự chuyên chú, và còn có điều gì đó… khác… Đàm Khê Nguyệt lại nhắm mắt. Lục Tranh khẽ cắn môi cô, Đàm Khê Nguyệt nhắm mắt chặt hơn. Anh rời môi cô, thổi nhẹ lên mi mắt, Đàm Khê Nguyệt run rẩy nhưng vẫn không mở mắt. Bàn tay anh len qua khe chăn, định luồn xuống dưới, Đàm Khê Nguyệt vội đè tay anh qua lớp chăn, từ từ mở mắt. Cô liếc nhìn anh rồi nhìn đi chỗ khác, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: “Tối nay không được, một lần cũng không được. Mai em có việc quan trọng, không thể đi muộn được nữa.” Đồng tử Lục Tranh ánh lên nụ cười, anh rút tay ra khỏi chăn, nắm lấy tay cô, bóp nhẹ hai cái như một lời hứa – đêm nay sẽ không động đến em. Đàm Khê Nguyệt nhìn nụ cười của anh, trái tim như bị ai bóp nghẹt. Lục Tranh nâng cằm cô, lại hôn xuống, hôn một lúc rồi dừng lại, v**t v* khóe mắt cô, xoa nhẹ vành tai, bóp nhẹ một lúc, ôm mặt cô hôn tiếp. Đàm Khê Nguyệt bị anh làm cho người nóng ran, cô như chiếc đu đứng giữa không trung, không lên được mà cũng không xuống được, trái tim hoang mang rối loạn không thể kiềm chế. “Lục Tranh.” Cô gọi tên anh. Lục Tranh dừng lại, nhìn cô. Anh đè trên người cô, hai người lặng lẽ đối diện. Sau một lúc lâu, Đàm Khê Nguyệt mấp máy môi: “Anh nặng quá.” Tiếng “quá” cô cắn rất nhẹ, kéo dài ra, vốn là than phiền, nhưng khi nói ra lại nghe như đang làm nũng. Cô vội vàng thêm câu: “Anh xuống đi, em thở không nổi rồi.” Lục Tranh bỗng bật cười, vùi mặt vào cổ cô, cười đến vai run lên, khiến Đàm Khê Nguyệt tức giận đấm vào người anh, nhưng người anh chỗ nào cũng rắn, không biết có đau không nhưng tay cô thì đau điếng. Lục Tranh nắm lấy tay cô, đưa lên môi hôn nhẹ, anh ôm eo cô, xoay người để cô nằm trên người anh, tim áp sát tim. Cô gối đầu lên vai anh, anh kéo chăn đắp lên người cô, tay vỗ nhẹ lưng cô. Một cái, lại một cái, theo nhịp tim đập. Hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô, xua tan cái nóng khiến tim cô càng loạn nhịp hơn. Đàm Khê Nguyệt tưởng mình sẽ không ngủ được, nhưng mi mắt dần trĩu nặng, chìm vào giấc mộng ngọt ngào. Đàm Khê Nguyệt đứng dưới nắng, nghĩ về chuyện đêm qua, có chút thất thần. Chu Thúy Thúy đứng đợi đến sốt ruột, tiến đến bên cạnh Đàm Khê Nguyệt, ghé vào tai cô thì thầm: “Chị Khê Nguyệt này, em thấy từ ngày chị cưới, sắc mặt càng ngày càng tốt. Nhìn mặt chị kìa, trắng hồng mịn màng, tươi tắn đến độ như sắp nhỏ nước, nhìn mà em muốn cắn một cái. Anh rể mà thấy thì chắc…” Cô nháy mắt với Đàm Khê Nguyệt, cười hì hì hai tiếng. Đàm Khê Nguyệt nhẹ nhàng đánh vào mu bài tay cô một cái, trách cô nói chuyện không đứng đắn. Chu Thúy Thúy lại cười hì hì đầy ẩn ý. Đàm Khê Nguyệt chuyển chủ đề: “Tóc em lại nhuộm đen lại đêm qua à?” Mái tóc vàng óng hôm qua giờ đã thành đen nhánh, búi gọn gàng phía sau đầu. Chu Thúy Thúy lại ghé sát vào, vén một góc tóc cho Đàm Khê Nguyệt xem, bên trong vẫn còn màu vàng, lớp đen bên ngoài chỉ là tóc giả. Dù nghịch ngợm thế nào cô ấy cũng biết giới hạn. Hôm nay khách hàng rất quan trọng, cô không muốn làm việc ở nhà máy này nữa, nhưng đây là tâm huyết nửa đời người của bác cả. Vào thời điểm then chốt thế này, dù không giúp được gì nhiều, ít nhất cũng đừng gây thêm rắc rối. Bên cạnh, Tiền Thục Phân nhìn hai người thì thầm to nhỏ, mắt ánh lên vẻ oán hận. Không hiểu sao vào dịp quan trọng thế này giám đốc lại gọi con tiện nhân kia đến làm gì. Vậy là hôm qua cô ta tố cáo vô ích rồi sao? Con tiện nhân này sao chẳng bị làm sao cả. Có vẻ giám đốc cũng bị con hồ ly tinh này mê hoặc mất rồi. Đám người vốn yên tĩnh bỗng ồn ào hẳn lên khi ba chiếc xe màu đen liên tiếp rẽ vào từ góc phố. Ngô Minh Khiêm vội vàng chỉnh lại vest, tiến lên vài bước, chuẩn bị đón khách. Chu Thúy Thúy kinh ngạc nói: “Hèn gì giám đốc bảo là khách hàng quan trọng. Xe chạy sang thế, chỉ một chiếc thôi có khi đủ mua cả nhà máy mình rồi.” Tiền Thục Phân ngẩng cao đầu, cằm như muốn chọc thủng trời: “Có gì đâu mà sang, bố vợ em trai tôi cũng lái xe này.” Chu Thúy Thúy cười khẩy: “Có phải cô lái đâu mà vênh váo, nói phét cũng không biết nói cho giống.” Mặt Tiền Thục Phân tối sầm, còn định nói thêm. Ngô Minh Khiêm quay lại trừng mắt nhìn cô ta, Chu Thúy Thúy ngoan ngoãn im lặng. Tiền Thục Phân “hừ” một tiếng với Chu Thúy Thúy rồi lập tức đến đứng bên cạnh Ngô Minh Khiêm, chiếm vị trí quan trọng bên trái giám đốc. Cô ta muốn cho khách hàng biết mình là trợ lý đắc lực của giám đốc, vị trí này rất quan trọng. Chu Thúy Thúy làm mặt quỷ về phía bóng lưng cô ta. Cô không sợ cô ta đâu, đánh nhau không sợ, chửi nhau càng không. Xuân Linh đứng phía sau nhìn Chu Thúy Thúy, không nhịn được bật cười khúc khích. Chu Thúy Thúy quay đầu lại nhìn cô. Cả hai đều là nhân viên mới của xưởng, trước đây chưa từng gặp mặt, hôm nay là lần đầu tiên chạm mặt nhưng chỉ cần liếc qua một cái đã nhận ra đối phương cùng phe với mình. Chu Thúy Thúy chủ động đưa tay ra trước: “Em là Chu Thúy Thúy, trợ lý mới của xưởng trưởng. Ở xưởng này, ghét nhất là Tiền Thục Phân, còn thích nhất là chị Khê Nguyệt.” Xuân Linh cũng vui vẻ bắt tay: “Chị là Xuân Linh, nhân viên tiêu thụ mới. Trùng hợp ghê, tôi cũng giống cô vậy, ghét nhất là mụ phù thủy họ Tiền đó, còn thích nhất là Khê Nguyệt của chúng ta.” Hai người nắm tay nhau qua người Đàm Khê Nguyệt, siết thật chặt để thể hiện tình đồng minh. Đàm Khê Nguyệt vừa buồn cười vừa bất lực, kéo tay cả hai lại, thì thầm: “Thôi đừng náo nữa, khách hàng xuống xe rồi kìa.” Chu Thúy Thúy và Xuân Linh lập tức nhìn về phía trước. Do người đứng chắn tầm nhìn nên họ phải tiến lên vài bước, những người khác cũng theo đó mà tiến lên. Đàm Khê Nguyệt lùi lại nhường đường, đứng sang một bên. Khi mọi người bước vào trong, cô cũng đi theo. Lúc đám đông dừng lại, cô cũng dừng theo, chân mũi chán nản vẽ vời trên mặt đất. Chỉ ba nét đã thành hình một người tí hon, cô ngẩn ngơ nhìn nó. Xuân Linh len qua đám người, đến bên cạnh Đàm Khê Nguyệt: “Làm gì đấy, sao đứng ngẩn ra thế?” Đàm Khê Nguyệt vội vàng xóa hình vẽ bằng chân: “Không có gì đâu. Thế nào, nhìn thấy ông chủ lớn chưa?” Xuân Linh đáp: “Một ông già hơn 60 tuổi, trông cũng bình dân thân thiện lắm, chỉ có đôi mắt là hơi đáng sợ thôi. Giống như ông ấy có thể nhìn thấu tâm tư người khác vậy, mình chẳng dám nhìn thẳng vào mắt ông ấy luôn.” Cô chợt nhớ ra điều gì đó, hào hứng vỗ vai Đàm Khê Nguyệt: “À, sao cậu không đi xem hai người nước ngoài kia? Đây là lần đầu tiên tớ thấy người tóc vàng mắt xanh đấy.” Đàm Khê Nguyệt chưa kịp trả lời thì từ phía trước có người gọi tên cô. Chu Thúy Thúy nhón chân nhìn về phía sau, vội vàng nói: “Chị Khê Nguyệt ơi, xưởng trưởng gọi chị kìa.” Đàm Khê Nguyệt vội vàng bước lên phía trước. Ngô Minh Khiêm đang trong tâm trạng bực bội, lo lắng đến mức đổ mồ hôi. Người phiên dịch ông mời đến không biết bị tiêu chảy từ khi nào, đúng lúc khách đến thì cô ta lại đau bụng. Hai vị khách nước ngoài này lại hỏi đủ thứ chuyện, trong khi ông chủ lớn Phó Minh Viễn từ lúc xuống xe đến giờ chỉ nói vỏn vẹn vài câu. Ngô Minh Khiêm nghiêng người, ghé tai Đàm Khê Nguyệt nói nhỏ: “Tiểu Đàm, cháu giúp đỡ một lúc nhé, phiên dịch chạy vào nhà vệ sinh rồi.” Đàm Khê Nguyệt nhìn vầng trán đẫm mồ hôi của Ngô Minh Khiêm, chỉ biết đáp: “Vâng,cháu sẽ cố gắng hết sức ạ.” Phó Minh Viễn đảo mắt qua, dừng lại trên gương mặt Đàm Khê Nguyệt, rồi nhìn về phía trợ lý phía sau. Người trợ lý khẽ gật đầu. Phó Minh Viễn lại nhìn về phía Đàm Khê Nguyệt. Đàm Khê Nguyệt không thực sự rõ trình độ tiếng Anh của mình đến đâu. Cô học tiếng Anh chủ yếu bằng cách học thuộc lòng, nghe đi nghe lại những cuốn sách và băng ghi âm mà anh Thời Tự đưa cho, từng câu từng bài. Hôm nay là lần đầu tiên cô thực sự đối thoại với người nước ngoài. Khi Ngô Minh Khiêm yêu cầu cô dịch câu đầu tiên, cô còn ngập ngừng một lúc. Thấy cô không lên tiếng, ông lại toát mồ hôi. Tiền Thục Phân lẩm bẩm: “Nếu không biết thì nói sớm đi, đứng đó làm gì cho ra vẻ.” Ngô Minh Khiêm liếc nhìn Tiền Thục Phân, nén giận nói qua kẽ răng: “Im mồm.” Đàm Khê Nguyệt sắp xếp lại câu chữ trong đầu, nhìn về phía hai vị khách nước ngoài, tự nhiên và thoải mái dịch lại lời của Ngô Minh Khiêm. Giọng cô vốn dĩ trong trẻo dịu dàng, vừa cất lời đã khiến hai vị khách nước ngoài ngạc nhiên thích thú, khen ngợi phát âm của cô rất chuẩn. Mặc dù Ngô Minh Khiêm không hiểu họ nói gì, nhưng nhìn biểu cảm của hai vị khách cũng biết họ đang khen ngợi, ông thấy nhẹ nhõm hẳn, mồ hôi cũng vơi bớt. Tiền Thục Phân khịt mũi khinh thường, nghĩ bụng chẳng qua chỉ biết vài câu tiếng nước ngoài, có gì ghê gớm. Càng về sau Đàm Khê Nguyệt dịch càng trôi chảy hơn, dù vẫn còn đôi chút vấp váp. Nhiều từ chuyên ngành cô không biết, may mà người phiên dịch đã uống thuốc xong và không còn phải chạy vào nhà vệ sinh nữa. Khi phiên dịch viên quay lại, Đàm Khê Nguyệt lùi về phía sau nhưng không đi xa quá. Cô đứng cách một hai người, theo sau phiên dịch viên, muốn nghe và học cách người ta dịch. Phó Minh Viễn liếc nhìn Đàm Khê Nguyệt, hỏi Ngô Minh Khiêm: “Ngô tổng, vị vừa rồi là…?” Ngô Minh Khiêm vội đáp: “Thưa Phó tổng, đó là kế toán của xưởng chúng tôi, Tiểu Đàm – Đàm Khê Nguyệt. Cô ấy là sinh viên xuất sắc, giỏi tiếng Anh. Xưởng chúng tôi đã phải bỏ ra không ít công sức mới mời được cô ấy về.” Phó Minh Viễn gật đầu: “Quả thật không tồi.” Ngô Minh Khiêm mỉm cười rạng rỡ. Bên cạnh, Tiền Thục Phân lại khịt mũi một tiếng, định nói gì đó nhưng bị ánh mắt như viên đạn của Ngô Minh Khiêm bắn về phía mình, đành phải im lặng. Trợ lý của Phó Minh Viễn cầm điện thoại di động đến báo có cuộc gọi. Phó Minh Viễn gật đầu với Ngô Minh Khiêm rồi đi sang chỗ khác nghe điện thoại. Ngô Minh Khiêm không muốn tỏ ra mình thiếu hiểu biết, nhưng mắt vẫn không nhịn được liếc nhìn cái thứ được gọi là “điện thoại” trong truyền thuyết kia vài lần. Thật kỳ lạ, cái thứ không có dây mà vẫn có thể gọi điện được. Ông nhanh chóng thu hồi ánh mắt tò mò, sắc mặt chuyển sang nghiêm nghị, nhìn Tiền Thục Phân đang cứ mon men lên phía trước với vẻ mặt hầm hầm. Cuối cùng ông cũng hiểu tại sao xưởng mình sắp phá sản – toàn giữ mấy người thiếu não như thế này. Ông hạ giọng răn đe: “Cô có biết hôm nay là trường hợp gì không? Tốt nhất là cô nên cất cái tâm địa nhỏ nhen đó đi. Hôm nay mà cô làm hỏng chuyện của tôi, ngày mai cô cuốn gói khỏi đây luôn.” Tiền Thục Phân bị mắng đến ngẩn người, mặt mũi đỏ tía tím bầm, biến đủ màu như cái chảo cháy. Chu Thúy Thúy phải cố hết sức mới nhịn được không bật cười. Đáng đời! Khách hàng chỉ đi một vòng khảo sát trong ngoài nhà máy rồi về luôn, thậm chí không ở lại ăn cơm tối. Còn chưa đầy nửa tiếng nữa là đến giờ tan ca, Ngô Minh Khiêm tuyên bố ai không có việc gì quan trọng cần làm ngay thì có thể về nhà sớm, khiến mọi người reo hò vui vẻ. Ngô Minh Khiêm đi đến bên cạnh Đàm Khê Nguyệt, không tiếc lời khen ngợi: “Tiểu Đàm, hôm nay cháu làm tốt lắm. Nếu không có cháu thì chắc hỏng bét rồi.” Đàm Khê Nguyệt không dám nhận công lao lớn như vậy: “Cháu chỉ cố gắng hết sức thôi ạ, miễn sao không gây thêm rắc rối cho nhà máy là được.” Ngô Minh Khiêm càng thêm ấn tượng với cách ứng xử khiêm tốn, biết tiến biết lui của cô. Ông nhìn thấy tờ giấy trong tay cô, dịu giọng hỏi: “Cháu cầm gì đấy?” Đàm Khê Nguyệt đưa cho ông xem: “Chị phiên dịch có chuẩn bị một số từ vựng chuyên ngành của nghành sản xuất mình, cháu mượn để học ạ.” Ngô Minh Khiêm mỉm cười gật đầu. Quả nhiên thời gian không chỉ cho ông mái tóc bạc và nếp nhăn, mà còn cho ông cái nhìn sắc sảo về người. Ông hiểu rằng quyết định tuyển cô vào, bất chấp áp lực từ nhà họ Lâm, là một quyết định đúng đắn nhất. Có khi ông đã vô tình mời được một ngôi sao may mắn về xưởng. Tâm trạng Ngô Minh Khiêm tốt đến mức ngay cả mái tóc vàng chói của Chu Thúy Thúy cũng không còn chói mắt nữa. Sáng nay Đàm Khê Nguyệt được Lục Tranh đưa đến nên không mang xe. Chu Thúy Thúy chở cô và Xuân Linh đến cửa tiệm sửa xe. Suốt đường đi, Chu Thúy Thúy cứ bàn tán về Tiền Thục Phân. Chỉ cần nhớ lại gương mặt đổi đủ màu của Tiền Thục Phân lúc nãy, cô ấy lại muốn ngửa mặt cười lớn. Cô còn tiếc là không có máy ảnh, nếu không đã chụp lại khoảnh khắc đó để thỉnh thoảng lấy ra ngắm nghía. Dịch Nhiên đang đi bộ về từ chợ, chạm mặt Chu Thúy Thúy. Cả hai đều sững người. Xuân Linh nhìn Dịch Nhiên rồi lại nhìn Chu Thúy Thúy, không ngờ ở thị trấn nhỏ này lại có người thứ hai dám nhuộm tóc màu sặc sỡ như vậy. Đúng là những người can đảm, gặp được nhau cũng không dễ. Phùng Viễn đang sửa xe với vai trần, thấy Đàm Khê Nguyệt liền gọi vọng vào trong: “Anh ơi, chị dâu đến này, còn có cả bạn chị dâu nữa.” Xuân Linh nhìn theo tiếng gọi, ánh mắt cô từ gương mặt trắng trẻo lấm lem dầu nhớt của Phùng Viễn, từ từ dời xuống cơ bụng của anh ta, không khỏi nhướn mày. Phùng Viễn bị ánh mắt đánh giá đó làm cho đỏ mặt, vội vàng chụp lấy áo mặc vào. Lục Tranh bước ra từ trong phòng với thân hình cao lớn, làn da ngăm đen khỏe khoắn. Xuân Linh và Chu Thúy Thúy đều sáng mắt lên. Người đàn ông này với vóc dáng cao ráo, gương mặt lạnh lùng nhưng toát lên vẻ phóng khoáng không kiềm chế được, kiểu đàn ông như vậy đứng ở đâu cũng thu hút mọi ánh nhìn. Xuân Linh khẽ huých vai Đàm Khê Nguyệt, trong khi Chu Thúy Thúy không kìm được sự háo hức, hỏi thẳng: “Chị Khê Nguyệt ơi, anh này là ai vậy? Giới thiệu cho tụi em đi!” Lục Tranh bước đến bên cạnh Đàm Khê Nguyệt. Cô liếc nhìn anh, và anh cũng đang nhìn cô. “Anh ấy…” – cô vừa mở miệng đã ngập ngừng, rồi sửa lại: “Lục Tranh.” Không phải “anh ấy” gì cả, chỉ đơn giản là một cái tên, như thể giữa anh và cô chẳng có mối quan hệ gì. Lục Tranh thu hồi ánh mắt khỏi gương mặt cô. Đàm Khê Nguyệt dừng lại một giây rồi giới thiệu với Lục Tranh: “Đây là đồng nghiệp của em, Xuân Linh và Chu Thúy Thúy.” Lục Tranh gật đầu chào hai người. Theo phản xạ, Đàm Khê Nguyệt liếc nhìn anh. Không để ý đến cái nhìn của cô, anh tháo găng tay dính dầu mỡ và đỡ lấy túi xách lớn từ tay cô. Khi ngón tay hai người chạm nhau, Đàm Khê Nguyệt muốn chạm vào ngón trỏ của anh nhưng Lục Tranh đã vuốt nhẹ mu bài tay cô rồi rút tay về. Đàm Khê Nguyệt nắm lấy khoảng không, lòng chợt thấy trống trải. Trước mặt Tiền Thục Phân, cô có thể tự nhiên gọi anh là người đàn ông của mình. Nhưng trước mặt bạn bè, cô lại lúng túng. Có lẽ vì trong khoảnh khắc đó, cô chợt nhận ra rằng dù là gì đi nữa… họ cũng chỉ có một năm bên nhau. Lục Tranh đưa túi cho Phùng Viễn rồi với tay nắm lấy tay cô, kéo cô từ lề đường vào trong, để cô đứng ở phía trong còn anh đứng phía ngoài, gần đường xe cộ qua lại. Khê Nguyệt bóp nhẹ vào hổ khẩu tay anh, ra hiệu cho anh buông ra. Nhưng Lục Tranh càng nắm chặt tay cô hơn, không cho cô cử động. Ở nơi người khác không thấy, họ âm thầm giằng co, lần này không ai nhìn ai. Chu Thúy Thúy nhìn hai người đứng cạnh nhau thấy thật đẹp đôi, cô nói với Lục Tranh: “Anh rể à, anh với chị Khê Nguyệt của em xứng đôi thật đấy, đúng là trời sinh một cặp.” Lục Tranh mỉm cười với Chu Thúy Thúy rồi nhìn về phía Dịch Nhiên. Hiểu ý anh Lục, Dịch Nhiên lên tiếng: “Chị dâu à, tối nay bọn em định nướng BBQ ở sân sau, mấy chị đồng nghiệp có muốn ở lại không? Anh Lục nướng BBQ ngon nhất đấy. Vừa hay nho trong vườn cũng chín rồi, rất ngọt, các chị có thể mang về cho người nhà nếm thử.” Đàm Khê Nguyệt nhìn về phía Chu Thúy Thúy và Xuân Linh. Chu Thúy Thúy giơ tay thật cao: “Tính em một người! Dù sao em cũng đã nói với nhà là tối nay công ty có tiệc, về muộn.” Xuân Linh liếc nhìn Phùng Viễn đầy ẩn ý: “Tính luôn tôi nữa.” Phùng Viễn bị ánh mắt của Xuân Linh làm cho sợ hãi, cả buổi tối cứ tránh cô ấy xa xa. Chu Thúy Thúy và Dịch Nhiên hào hứng thảo luận về cách chăm sóc tóc, còn hẹn lần sau cùng đi nhuộm tóc màu xanh. Đàm Khê Nguyệt ngồi trước quạt điện, thỉnh thoảng trò chuyện với Xuân Linh. Xuân Linh kể về một chuyện hồi nhỏ của mình, Đàm Khê Nguyệt không nhịn được, cong mắt cười. Ánh mắt cô vô tình chạm phải người đang đứng nướng BBQ dưới gốc cây. Lục Tranh liền quay đi, cầm lon bia trên bàn ngửa cổ uống một ngụm. Dưới ánh đèn mờ ảo, độ cau của anh như được phủ một lớp ánh sáng, chuyển động mạnh mẽ. Đàm Khê Nguyệt thấy tai mình nóng lên, thầm trách anh một chút, nhặt một quả nho trong đĩa, xoay xoay trong tay. Xuân Linh vỗ tay đứng dậy: “Ôi, tớ đi vệ sinh một chút.” Đàm Khê Nguyệt cũng đứng lên theo: “Tớ đi cùng cậu nhé.” Xuân Linh trêu cô: “Không cần đâu, mau đi chơi với chồng cậu đi. Đi vệ sinh chỉ là cái cớ thôi, tớ muốn đi tìm em trai Phùng Viễn chơi.” Đàm Khê Nguyệt hơi ngốc: “À…” Xuân Linh buồn cười véo má cô, ghé vào tai nói nhỏ: “Cậu mà để chồng cậu thấy bộ dạng này, chắc chắn anh ấy sẽ muốn ‘bắt nạt’ cậu cho xem.” Đàm Khê Nguyệt đỏ mặt, đẩy tay Xuân Linh ra, mặc kệ cô ấy. Xuân Linh lảo đảo đi về phía nhà vệ sinh. Đàm Khê Nguyệt ngồi lại ghế, quả nho trong tay gần như bị bóp nát. Cuối cùng cô đứng dậy, chậm rãi di chuyển đến dưới tán cây, rồi lại dịch đến bên cạnh anh. Hai người cách nhau khoảng một vai, một người cúi đầu thờ ơ chải nướng BBQ, người kia không biết làm gì, đành lật qua lật lại xiên nướng chơi. Cô lật sang bên này, anh lại lật sang bên kia. Anh vẫn không nhìn cô, cô cũng không nói gì. Mùi BBQ tỏa khắp sân, nhưng không khí xung quanh hai người có phần ngưng trệ. Đàm Khê Nguyệt lật mỏi tay, liền cầm lon bia uống dở của anh lên. Lục Tranh nghiêng đầu nhìn, nhưng Đàm Khê Nguyệt không muốn nhìn anh, cô nâng lon bia lên miệng, uống một ngụm. Thực ra cô không dị ứng rượu bia, chỉ là không có sức uống nhiều, nên ở bên ngoài cô thường không uống. Có lẽ vì đứng gần lò nướng quá nóng, vừa uống ngụm bia lạnh thấy khá ngon, Đàm Khê Nguyệt uống thêm ngụm nữa. Cô uống hơi nhanh, bia chảy ra theo cằm. Không tìm thấy khăn giấy, cô đành lấy mu bài tay lau qua loa. Ánh mắt Lục Tranh dần trầm xuống, anh buông cây cọ trong tay, tháo găng tay ra rồi giật lấy lon bia trên tay cô. Anh vòng tay ôm eo Đàm Khê Nguyệt, kéo cô về phía sau thân cây. Thân cây to lớn che khuất bóng hai người, tán lá rậm rạp che đi ánh đèn, họ ở trong một góc tối tăm, nếu người khác không đến gần sẽ không thể nhìn thấy. Đàm Khê Nguyệt tựa lưng vào thân cây, lấy mu bài tay lau miệng lần nữa, lạnh lùng nhìn anh: “Làm gì vậy? Anh không phải không muốn để ý đến em sao?” Lục Tranh nhìn cô chăm chú hồi lâu, ánh mắt sâu thẳm, cảm xúc khó đoán. Từ xa vọng lại tiếng Phùng Viễn say rượu than khóc: “Khi mẹ em bị bệnh, họ hàng nhà em đều tránh xa. Chính anh Lục đã trả toàn bộ tiền thuốc men, cứu mạng mẹ em. Cả đời này em sống là người của anh Lục, chết là ma của anh Lục, chừng nào chưa trả hết nợ anh Lục, em sẽ không nghĩ đến chuyện tìm vợ.” Gần đó, Dịch Nhiên và Chu Thúy Thúy ngửi thấy mùi thịt nướng, đứng dậy đi về phía này. Đàm Khê Nguyệt vốn còn bình tĩnh, nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cô liền căng thẳng: “Anh buông em ra, có người tới kìa.” Lục Tranh khẽ cười, có người đến càng tốt, nếu không cô sẽ không biết thế nào là sợ. Anh từ tốn viết lên cánh tay trắng nõn của cô: “Em xem anh là gì?” Đàm Khê Nguyệt cắn môi không đáp. Lục Tranh không vội, anh dùng ngón tay cậy môi cô ra, chạm vào đầu lưỡi cô. Hôm nay thế nào anh cũng phải cạy ra một câu trả lời từ miệng cô. Dịch Nhiên đã chạy đến trước lò nướng: “Ủa, anh Lục với chị dâu đâu rồi?” Chu Thúy Thúy xuỵt anh ta một tiếng: “Anh có ngốc không? Hai người biến mất cùng lúc thì còn có thể đi đâu được nữa.” Giữa họ chỉ cách một lò nướng và một thân cây, Đàm Khê Nguyệt gấp gáp đẩy anh một cái. Nếu họ cứ không ra ngoài, với cái đầu rỗng của Chu Thúy Thúy hôm nay, không biết sẽ nghĩ ra cái gì. Lục Tranh chọc vào cánh tay cô hai cái, cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh. Đàm Khê Nguyệt bực bội, trong mắt lại lóe lên nụ cười, đôi môi đỏ chậm rãi mở ra, cô thì thầm: “Anh là của em —“ Âm cuối kéo dài, cô tiến sát vào anh, ghé vào tai anh, môi chạm vào vành tai, nói một câu, ngừng một chút. “Anh Lục?” “Anh Tranh?” “Hay là… anh Lục Tranh?” Cô khẽ sờ vào cái cổ đang cuộn trào của anh, nhìn vào mắt anh: “Anh thích cách gọi nào?”

Bình Luận (0)
Comment