Chàng Câm Ở Đầu Thôn - Đông Nhật Ngưu Giác Bao

Chương 18

Đây là lần đầu tiên Đàm Khê Nguyệt biết mình là kiểu người say xỉn là mất trí nhớ hoàn toàn. Cô chỉ nhớ mang máng anh cõng mình vững chãi trên lưng, còn những chuyện sau đó như họ về nhà mất mấy tiếng, cô tắm rửa thế nào, hay tại sao trên cằm anh lại xuất hiện một vết bầm sau một đêm – tất cả đều không còn chút ấn tượng nào. Cô nhấp một ngụm cháo ấm, ánh mắt lại liếc nhìn mặt anh, chỉ vào cằm anh và rụt rè hỏi: “Sao lại bị vậy?” Lục Tranh chỉ lạnh lùng nhìn cô. Linh tính mách bảo Đàm Khê Nguyệt rằng thủ phạm chính là mình. Cô căng thẳng nói: “Em say quá nên không nhớ gì về tối qua cả.” Sợ bị cho là người có rượu phẩm kém, làm những chuyện không thể đối mặt, cô đơn giản đẩy sạch tất cả và nhấn mạnh thêm: “Thật sự không nhớ gì hết.” Lục Tranh khẽ cười lạnh, đút miếng trứng gà đã bóc vỏ vào miệng cô. Anh thầm nghĩ cô thật giỏi tìm đường thoát thân, chỉ một câu không nhớ gì là muốn đuổi anh đi luôn. Đàm Khê Nguyệt định đón lấy miếng trứng từ tay anh nhưng anh không cho. Cô đành phải cắn một miếng ngay từ tay anh, ăn hết phần lòng trắng, để lộ lòng đỏ bên trong. Anh rút tay về, gắp phần lòng đỏ cho vào bát mình rồi đưa phần lòng trắng còn lại đến bên miệng cô. Đàm Khê Nguyệt khựng lại – anh biết cô không thích ăn lòng đỏ trứng. Cô há miệng ăn phần lòng trắng, liếc nhìn anh với chút áy náy trong lòng và khẽ hỏi: “Có đau không?” Lục Tranh rút hai tờ giấy lau tay rồi đứng dậy, vòng qua bàn ăn đến bên cạnh cô. Đàm Khê Nguyệt không hiểu ý định của anh, ngẩng đầu lên nhìn: “Anh định làm gì vậy?” Chợt nghĩ anh có thể muốn trả đũa, sợ anh lại búng trán mình, cô vội vàng lấy tay che trán, gấp giọng: “Nếu tại em thì em xin lỗi được không?” Chưa kịp nói hết câu, cằm cô đã bị anh nâng lên. Lục Tranh cúi xuống hôn lên môi cô, nhẹ nhàng c*n m*t. Đàm Khê Nguyệt vừa tỉnh ngủ, đầu óc vẫn còn mơ màng, từ từ nhắm mắt lại. Lục Tranh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh, bỗng tăng lực cắn vào môi dưới của cô. Cô giật mình vì đau, suýt rơi nước mắt, đá vào chân anh một cái. Đúng là giống chó thật! Lục Tranh nghe tiếng rên nhỏ thoát ra từ môi cô, cơn bực trong lòng mới dịu đi đôi chút. Anh thở nhẹ, ôm lấy mặt cô, hôn tỉ mỉ hơn. Đàm Khê Nguyệt định đẩy anh ra, đặt tay lên vai anh nhưng không sao dùng được sức, ngược lại còn vòng tay ôm cổ anh. Nếu không phải có tiếng gió thổi động rèm cửa, Đàm Khê Nguyệt cũng không nhận ra mình đã chìm sâu vào nụ hôn đến thế nào. Cô đổ lỗi cho cồn trong người chưa tiêu hết, hoặc có lẽ vì nắng sớm quá đẹp nên mới để anh hôn đến choáng váng thế này. Nhưng giờ cô đã hoàn toàn tỉnh táo. Đàm Khê Nguyệt cố gắng đạp xe về phía trước, thầm thề trong lòng từ nay về sau không bao giờ để mình chạm vào một giọt rượu nào nữa. Sở dĩ cô phải đạp xe vất vả như vậy là vì phía sau còn chở một con… à không, một người. Lục Tranh xoa chân, ngồi thoải mái trên yên sau xe đạp, thảnh thơi ngắm nắng sớm ven đường, còn tiện tay hái một bông hoa dại cài lên tóc cô. Tối qua không chạy xe máy về, trong nhà chỉ còn một chiếc xe đạp. Vừa ra đến cổng, anh viết lên bảng đen rằng tối qua mệt quá, sáng nay đành phiền cô chở anh lên thị trấn. Tối qua anh cõng cô cả quãng đường về nhà, không mệt mới là lạ, nên cô làm tài xế thế này cũng không oan. Con đường cô đang đạp là cũng chính là đường họ đi tối qua. Đường này đến thị trấn hơi vòng, người trong thôn ít ai đi, nên trừ họ ra không còn ai khác. Dưới ánh bình minh, Đàm Khê Nguyệt càng đạp càng chậm. Cô không muốn chịu thua anh, cố gắng tiếp tục đạp. Đúng lúc cô kiệt sức, bỗng phía sau truyền đến một lực đẩy. Chân cô chưa kịp đạp xuống, xe đạp đã lướt về phía trước. Lục Tranh thật sự không thể nhìn cô bò như con ốc sên được nữa. Anh duỗi chân dài chạm đất, thỉnh thoảng dùng chân đẩy xe. Chỉ cần anh đẩy nhẹ một cái, Đàm Khê Nguyệt không cần phải dùng sức gì, xe đạp cũng có thể đi được một quãng xa. Cô thực sự mệt không chịu nổi, đơn giản không còn cố đạp pedal nữa, gác thẳng hai chân lên thanh ngang của xe, chỉ lo giữ tay lái là đủ. Lục Tranh bật cười vì bực. Cô không chỉ giỏi giả ngốc mà còn rất biết cách lười. Anh thổi vào những sợi tóc xù xù sau gáy cô. Đàm Khê Nguyệt ngứa không chịu nổi, quay người trừng mắt nhìn anh. Bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách gần trong gang tấc. Cảnh này sao quen thuộc đến lạ, chỉ có điều lúc đó là anh ở trước, cô ở sau. Gió nhẹ thoảng qua mặt, cảnh tượng đêm qua cùng những lời cô đã nói bỗng ùa về trong đầu. Đàm Khê Nguyệt đỏ mặt, định quay đầu nhìn về phía trước. Nhưng Lục Tranh không cho cô cơ hội trốn tránh, anh giữ chặt cằm cô, lòng bàn tay ấn lên khóe môi cô. Đã nhớ ra rồi thì tốt, lời đã nói ra, dù sao cô cũng phải chịu trách nhiệm. Tuy lời là từ miệng cô nói ra, nhưng chỉ là mấy câu say rượu. Dù là anh viết hay cô nói, Đàm Khê Nguyệt cũng không định coi đó là thật, nên chẳng có chuyện ai phải chịu trách nhiệm cả. Hôm nay vừa bước chân vào văn phòng, Đàm Khê Nguyệt đã bận đến chân không chạm đất. Xưởng trưởng giao cho cô một công việc mới – dạy tiếng Anh cho nhóm nhân viên kinh doanh trong xưởng, mỗi tuần ba tiết. Lương sẽ tăng gấp đôi so với mức cũ, thưởng quý cũng tăng gấp đôi. Dù không phải công việc thoải mái, nhưng Đàm Khê Nguyệt hầu như không do dự đã nhận lời. Lý do đơn giản: cô đang thiếu tiền. Công việc thường ngày của cô không nhiều, hoàn toàn có thể sắp xếp thời gian dạy tiếng Anh. Còn việc ôn tập bài vở, cô có thể dời sang buổi tối. Qua Xuân Linh, Đàm Khê Nguyệt biết được rằng các nhân viên kinh doanh đã nghe phong thanh xưởng trưởng có ý định phát triển mảng ngoại thương, nên họ khá hăng hái học tiếng Anh. Như vậy sẽ dễ dàng hơn việc bắt họ học theo mệnh lệnh của xưởng trưởng. Xưởng trưởng bảo Xuân Linh phối hợp với cô trong việc này. Sáng nay hai người họp nhanh, trước tiên Đàm Khê Nguyệt sẽ ra một bài kiểm tra để nắm được trình độ cơ bản của mọi người, sau đó mới lên kế hoạch giảng dạy cụ thể. Chiều đến, Đàm Khê Nguyệt vội vã đến ngân hàng. Hôm nay người làm thủ tục đông, đến khi cô xong việc cũng gần giờ tan làm. Cô vội vàng quay về, đi ngang qua hiệu thuốc thì dừng bước, do dự một lát rồi quay vào. Cô hỏi nhân viên thuốc bôi cho vết bầm ở cằm, mua một hộp. Lúc tính tiền, thấy mật ong bày trên quầy, cô tiện tay lấy thêm một lọ, thanh toán luôn. Vừa ra khỏi hiệu thuốc, thấy người đứng ở cửa, trong mắt cô nở nụ cười: “Anh Thời Tự, trùng hợp quá, anh cũng đến mua thuốc ạ?” Chu Thời Tự cười hiền hòa: “Không phải tình cờ đâu, anh thấy em vào tiệm thuốc nên đứng đây chờ. Vừa nãy anh đến công ty tìm em, đồng nghiệp bảo em qua ngân hàng có việc, nên anh đi theo đến đây.” Đàm Khê Nguyệt nghiêm túc hỏi: “Anh tìm em có việc gấp à?” Chu Thời Tự đưa túi trong tay cho cô: “Đây là mấy cuốn sách anh đã nói với em lần trước. Anh vừa đi huyện, tiện đường mua luôn để em khỏi phải đi một chuyến.” Đàm Khê Nguyệt khá bất ngờ. Lần trước cô hỏi anh về một số tài liệu tham khảo, anh đã lập cho cô một danh sách. Cô định cuối tuần này đi huyện công tác tiện thể ghé hiệu sách mua. Cô nhận túi sách, rồi lấy ví tiền ra, lịch sự nói: “Anh Thời Tự, phiền anh quá. Em tự đi mua được mà. Tổng cộng bao nhiêu tiền để em trả anh?” Chu Thời Tự đẩy tay cô ra, bảo cô cất ví đi: “Không cần đâu, có mấy đồng. Với lại hồi nhỏ mỗi lần anh mua sách cho em, chú Thanh đều cho anh thêm tiền, giờ không biết những đồng tiền thừa đó mua được bao nhiêu cuốn sách nữa.” Đàm Khê Nguyệt không chịu, việc nào ra việc đó, tiền này cô nhất định phải trả. Cô đại khái biết giá mấy cuốn sách này, lấy từ ví ra tờ một trăm nghìn, chắc là đủ, nhét thẳng vào tay Chu Thời Tự. Ở tầng hai quán trà đối diện, Lục Tranh ngồi tựa ghế sofa lười biếng, miệng ngậm điếu thuốc, thờ ơ nhìn cặp nam nữ bên kia đường. Đàm Khê Nguyệt cảm nhận được ánh mắt từ đối diện liền ngước lên nhìn, nhưng Lục Tranh đã thu hồi ánh mắt không để lại dấu vết, tiếp tục nghe Quý Thần nói chuyện hậu cần công ty. Quý Tiểu Cảnh đi vệ sinh về, thấy Lục Tranh đang hút thuốc, cô bé chạy đến giật điếu thuốc khỏi miệng anh, ném vào gạt tàn, lớn tiếng: “Anh Lục Tranh, bác sĩ không phải bảo anh không được hút thuốc sao? Sao anh còn hút? Anh có nghe lời người ta nói không vậy?” Lục Tranh nhíu mày, đáy mắt lộ vẻ không kiên nhẫn lạnh lùng. Quý Thần nhận ra Lục Tranh không vui, hạ giọng nhắc nhở Quý Tiểu Cảnh: “Sao em vô phép thế? Qua một bên chơi đi, người lớn đang nói chuyện quan trọng, không có phần em chen vào.” Quý Tiểu Cảnh giậm chân: “Em mười tám tuổi rồi, em cũng là người lớn. Anh Lục Tranh, em là người lớn đúng không?” Lục Tranh mặc kệ cô bé, rút từ hộp ra một điếu thuốc khác, châm lửa, qua làn khói mờ lại nhìn sang bên kia đường. Nhưng nơi đó đã không còn bóng người. Đàm Khê Nguyệt trở lại công ty, sắp xếp xong công việc, khóa những tài liệu quan trọng và con dấu vào két sắt, kiểm tra lại cửa sổ một lượt rồi xách túi và túi sách tan làm. Lục Tranh dựa xe đợi trước cổng xưởng, thấy cô ra liền dụi tắt thuốc, bước tới liếc cô một cái rồi giơ tay đỡ đồ. Đàm Khê Nguyệt định né tránh tay anh, cuối cùng chỉ đưa cái túi xách, túi sách hơi nặng, cô tự xách được. Nhưng Lục Tranh trực tiếp cầm luôn cả hai. Anh muốn xách thì xách, Đàm Khê Nguyệt cũng không tranh, còn mừng vì đỡ nặng. Hai người lên xe, Đàm Khê Nguyệt vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Mình ghé tiệm tạp hóa một chút được không? Em muốn mua ít đồ.” Lục Tranh gật đầu, xoay vô lăng về hướng tiệm tạp hóa. Trong xe hơi im lặng, thoạt nhìn không khác gì ngày thường. Tiệm tạp hóa rất gần, chưa đầy năm phút đã tới. Đàm Khê Nguyệt cởi dây an toàn: “Anh đợi em một lát, em ra ngay.” Cô vừa định mở cửa xuống xe, cổ tay bị nắm lại. Đàm Khê Nguyệt quay người nhìn anh. Lục Tranh xòe lòng bàn tay cô ra, viết: “Cô ấy chỉ là em gái của bạn thôi.” Lúc đó dù ánh mắt hai người không gặp nhau, nhưng cô biết anh đã thấy cô, anh cũng biết cô đã thấy anh. Dù cô có để ý hay không, anh vẫn muốn giải thích điều cần giải thích. Đàm Khê Nguyệt cười nhẹ không sao: “Anh có bao nhiêu em gái tốt là chuyện của anh, không cần giải thích với em.” Lục Tranh khựng lại, cũng cười, viết: “Vậy anh có thể hỏi em có bao nhiêu anh trai tốt không?” Đàm Khê Nguyệt cũng không úp mở gì với anh, thẳng thắn đáp: “Hiện tại chỉ có mỗi anh.” Cô nghiêng đầu nhìn anh, nói thêm: “Nhưng sau này thì chưa biết được.”

Bình Luận (0)
Comment