Chàng Câm Ở Đầu Thôn - Đông Nhật Ngưu Giác Bao

Chương 29

Cơn gió tối nay thổi mạnh hơn thường ngày, khiến những cây hồng trong sân vườn rung lên xào xạc. Đàm Khê Nguyệt khép cửa sổ lại, kéo rèm che kín rồi bước về phía giường. Trên giường chỉ trải một tấm chăn mỏng mùa hè. Cô nhìn chăm chú vào dòng chữ màu đỏ thẫm thêu trên chăn, ánh mắt thoáng ngẩn ngơ. Rồi cô cúi người kéo tấm chăn xuống, gỡ vỏ chăn ra, cuộn tròn lại và ném vào giỏ đồ giặt ở góc tường. Cô xếp gọn tấm chăn mỏng và đặt lên ghế sofa – ngày mai nếu trời đẹp, cô sẽ đem tất cả đi giặt. Cô lấy từ tủ ra hai tấm chăn dày và hai vỏ chăn mới. Những chiếc vỏ chăn này tuy không có dòng chữ đỏ thẫm kia nhưng lại có họa tiết uyên ương đùa nước. Vừa thay chăn, cô vừa nghĩ trong đầu rằng lần sau phải mua hai bộ vỏ chăn trơn màu, không cần bất kỳ họa tiết nào cả. Sau khi thay xong vỏ chăn, cô trải một tấm về phía anh, một tấm về phía mình. Chiếc giường đôi rộng rãi, hai tấm chăn tạo thành một khoảng trống ở giữa, ranh giới rõ ràng. Trên tủ đầu giường, những chiếc hộp vẫn còn nguyên seal nằm im lìm ở đó. Cô lấy ra từ túi chiếc vòng cổ và nhẫn, đặt lại vào hộp, xếp chồng cẩn thận rồi cất vào ngăn kéo sâu nhất của tủ đầu giường. Đàm Khê Nguyệt đóng ngăn kéo lại, nằm xuống giường, quay lưng về phía phòng tắm và kéo chăn đắp kín người. Cửa phòng tắm mở ra, tiếng bước chân anh vang lên chậm rãi, đều đặn. Cô nhắm mắt lại, cố gắng điều hòa hơi thở cho đều đặn. Trong bóng tối, cô có thể cảm nhận được anh đang đứng trước giường. Cô đếm những vì sao trong đầu, rồi lại lặp lại hai bài văn tiếng Anh. Đúng lúc cô sắp không thể giả vờ được nữa thì anh bước đi. Đàm Khê Nguyệt nắm góc chăn, khẽ thở phào. Chẳng bao lâu sau, phía bên kia giường lún xuống. Cô vừa mới thả lỏng thì lại căng thẳng, lưng cứng đờ. Nhưng sau khi anh lên giường thì không còn động tĩnh gì nữa. Đợi một lúc, cảm thấy anh có lẽ đã ngủ – anh vốn ngủ rất yên lặng. Cô mở mắt, khẽ cử động tấm lưng đang mỏi, muốn xoay người nhìn anh một cái nhưng rồi lại thôi. Không biết có phải vì nhiệt độ hôm nay xuống thấp hay không mà dù đã đổi chăn dày, cô vẫn cảm thấy tay chân lạnh lẽo. Đắp chăn nãy giờ mà như không hề ấm lên chút nào. Đàm Khê Nguyệt vùi mặt sâu vào chăn, không kìm được thở dài khẽ. Mới xa cách được bao lâu, vậy mà không có vòng tay anh, cô đã thấy không quen. Cô không thể để bản thân tiếp tục phụ thuộc vào anh như thế này được. Người phía sau chậm rãi tiến lại gần, hơi thở Đàm Khê Nguyệt ngưng lại, định nhắm mắt lại nhưng chưa kịp thì đã bị anh ôm cả người lẫn chăn vào lòng. Qua lớp chăn, cô cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh, hơi thở anh phả vào mặt cô, khoảng cách gần đến mức cô không thể trốn đi đâu được. Căn phòng tối đến mức giơ tay không thấy được ngón, nhưng đôi mắt đen của anh lại càng sáng hơn. Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô, sự im lặng thấm đẫm trong bóng tối, che giấu tâm sự của mỗi người. Đàm Khê Nguyệt thò tay ra khỏi chăn, chạm nhẹ vào khóe mắt anh. Khi không cười, cả người anh toát lên vẻ lạnh lùng khó gần, nhưng khi nụ cười lan tỏa từ đáy mắt, lại tạo ra một sự ấm áp quyến luyến khó tả. Rõ ràng là hai thái cực đối lập, vậy mà lại cùng tồn tại trên người anh. Lục Tranh nắm lấy tay cô, xòe ra và viết lên lòng bàn tay: “Hôm nay em sợ phải không?” Đàm Khê Nguyệt lắc đầu, khẽ đáp: “Không có.” Lục Tranh nhìn cô chăm chú, Đàm Khê Nguyệt định tránh đi nhưng rồi lại nhìn thẳng vào mắt anh, muốn anh hiểu rõ rằng cô không nhút nhát đến thế, không dễ bị dọa như vậy đâu. Lúc đó cơ thể cô run lên là vì tức giận. Tuy chưa từng gặp mẹ anh, nhưng cô luôn cảm thấy bà là một người dịu dàng. Mỗi khi nhắc đến bà, cô đều có cảm giác thân thiết tự nhiên, như thể bà là người nhà vậy. Cô chỉ tiếc là lúc đó không mắng được bọn họ thêm vài câu nữa. Lục Tranh từng nét chữ viết lên tay cô: “Xin lỗi em.” Đàm Khê Nguyệt nhìn anh: “Anh xin lỗi gì chứ, có liên quan gì đến anh đâu.” Lục Tranh bóp nhẹ tay cô. Làm sao lại không liên quan? Dù anh chỉ nghe được câu cuối cùng, nhưng cũng đoán được hai người kia đã nói những gì. Nếu không phải vì anh, em đã không phải chịu tức giận như vậy. Đàm Khê Nguyệt đối diện với ánh mắt trầm lặng của anh, bỗng thấy lòng se thắt. Lúc đó ở trước cửa tiệm, sau khi Phùng Viễn và Dịch Nhiên đuổi được gã mập và gã gầy trở lại, bắt họ khai ra chuyện gì đã xảy ra, hai người đó có lẽ vì sợ bị đánh nên chết sống không dám mở miệng. Đàm Khê Nguyệt sợ sự việc sẽ ầm ĩ lên, chỉ nắm chặt tay anh và nói rằng đi đường không cẩn thận va phải nhau, cãi nhau vài câu thôi, không có gì to tát. Chỉ khi đã chắc chắn cô thực sự không sao, anh mới phẩy tay đuổi hai tên kia đi. Lúc ấy cô có thể cảm nhận được ánh mắt kiềm nén đầy hung dữ của anh khi nhìn họ. Người trong thôn chỉ kể về việc hồi nhỏ anh đánh nhau tàn nhẫn thế nào, nhưng nếu gặp phải những kẻ bỉ ổi như hai người đó, nghe những lời tục tĩu ấy, có lẽ chỉ có nắm đấm mới có thể bày tỏ được cơn giận trong lòng anh. Ngay cả cô nghe thấy những lời đó còn không chịu nổi, huống chi là anh. Đàm Khê Nguyệt nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói: “Em thật sự không mệt chút nào đâu, em mắng bọn họ dữ lắm, mắng đến nỗi họ không dám hó hé gì nữa. Trước giờ em cũng không ngờ mình lại biết chửi người ghê gớm đến thế.” Lục Tranh véo nhẹ mũi cô, một cô gái nổi nóng mà chỉ biết lặp đi lặp lại “đồ khốn” “đồ chết tiệt”, làm sao mà mắng được ghê gớm cho được. Đàm Khê Nguyệt hơi nhổm người dậy: “Anh không tin à?” Lục Tranh bật đèn lên, nghiêng đầu nhìn về phía góc tường. Đàm Khê Nguyệt cũng nhìn theo, và dòng chữ “ĐỒ KHỐN X10” to đùng thô kệch mà cô viết trên bảng đen từ sáng sớm đập thẳng vào mắt cô. Đàm Khê Nguyệt đỏ bừng tai, cô đã trải qua một đêm suy nghĩ lung tung về bao nhiêu chuyện đến nỗi quên không lau bảng đen. Cô cố dùng giọng dữ dằn để che giấu sự ngượng ngùng: “Tắt đèn đi.” Khóe môi Lục Tranh cong lên thành nụ cười. Đàm Khê Nguyệt thấy anh cười, người lại ủ rũ xuống, nằm lại lên người anh. Lục Tranh v**t v* vành tai đỏ ửng của cô, khi nhẹ nhàng khi mạnh mẽ, khiến trái tim Đàm Khê Nguyệt cũng theo đó mà chợt nhẹ chợt nặng. Cô gác cằm lên vai anh, liếc nhìn anh, lầm bầm: “Mắng anh với mắng bọn họ làm sao giống nhau được chứ?” Lục Tranh sững người. Đàm Khê Nguyệt kéo chăn trùm kín đầu, định lăn người ra khỏi vòng tay anh, nhưng Lục Tranh ôm cô quá chặt khiến cô không thể cựa quậy. Thôi thì cứ nằm yên vậy, dù sao người bị đè cũng là anh, nếu anh không thấy mệt thì cô cứ coi anh là tấm nệm êm ái vậy. Chẳng được bao lâu, lớp chăn kín mít bỗng hé ra một khe nhỏ, rồi khe hở càng lúc càng rộng. Dù Đàm Khê Nguyệt có cố chống cự thế nào đi nữa thì bức tường chăn cô dựng lên cũng bị Lục Tranh phá vỡ. Bên ngoài chăn ánh đèn vẫn sáng, nhưng bên trong tối om. Đàm Khê Nguyệt áp sát vào Lục Tranh, hơi thở hai người hòa quyện vào nhau. Đàm Khê Nguyệt định lùi lại nhưng Lục Tranh đã giữ chặt eo cô. Cô vung chân đạp anh, anh liền dùng chân kẹp lấy cô. Cô định cắn vai anh nhưng chợt nhớ đến những giây phút mồ hôi hòa tan đêm qua, ánh mắt chợt lóe lên rồi thôi không cắn nữa. Đàm Khê Nguyệt chỉ còn biết trợn mắt nhìn Lục Tranh đầy giận dữ. Vì thở gấp nên ngực cô phập phồng, cọ nhẹ vào tim anh, tạo nên những rung động vô hình. Đôi mắt trong veo của cô ánh lên sự tức giận, nắm đấm nhỏ đấm vào người anh: “Buông em ra.” Lục Tranh nghe lời buông Đàm Khê Nguyệt ra. Đàm Khê Nguyệt lùi dần về sau, nhưng hai người vẫn còn trong cùng một chăn, chân cô vẫn còn vướng víu g*** h** ch*n Lục Tranh. Cô muốn rút chân về nhưng lại tiếc nuối hơi ấm từ làn da anh. Nhiệt độ từ đùi anh lan tỏa qua gan bàn chân cô, khiến không gian trong chăn trở nên ấm áp và lười biếng. Đàm Khê Nguyệt chợt nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt tối sầm. Dù có tiếc nuối thì cũng không được, họ không thể bên nhau lâu dài, thậm chí Lục Tranh chưa chắc đã có thể ở bên cô qua mùa đông này. Vừa định rút chân về thì Lục Tranh đã kẹp chặt lấy, dù cô có cố gắng thế nào cũng không nhúc nhích được. Ánh mắt hai người lại một lần nữa chạm nhau trong im lặng. Đàm Khê Nguyệt tức đến muốn thổ huyết còn Lục Tranh thì vẫn bình thản như núi Thái Sơn. Anh đúng là coi cô như một con mèo ngốc để trêu đùa. Đàm Khê Nguyệt lại muốn cắn Lục Tranh. Lục Tranh xoa đầu Đàm Khê Nguyệt – mái tóc đang dựng đứng lên vì giận, rồi bóp nhẹ khuôn mặt đang phồng lên như cá nóc của cô. Anh nắm lấy tay cô và viết: “Sao em lại trải hai cái chăn?” Đàm Khê Nguyệt khựng lại, im lặng một lúc rồi tiến gần Lục Tranh hơn. Cô bắt chước anh, xoa lung tung mái tóc anh, véo má anh, rồi ngón tay từ từ di chuyển xuống dưới, khẽ v**t v* quanh cổ họng anh, khi nhẹ khi nặng, hoàn toàn theo ý cô. Hơi thở Lục Tranh dần trở nên nặng nề, chân anh nới lỏng, cúi người định hôn Đàm Khê Nguyệt. Đàm Khê Nguyệt rút chân ra chặn anh lại, mỉm cười dịu dàng và nói nhỏ: “Vì em ghét ngủ với anh, không muốn ngủ chung với anh.”

Bình Luận (0)
Comment