Chàng Câm Ở Đầu Thôn - Đông Nhật Ngưu Giác Bao

Chương 52

Cuối năm đang đến gần, người ta thường gọi đây là “ải cuối năm”. Nhưng với Lưu Trường Phong, có lẽ gọi là “ải khó khăn” thì đúng hơn. Là một chàng trai độc thân U30, công việc chính của anh những ngày này chỉ có một – đi xem mắt. Trung bình mỗi ngày hai cuộc hẹn, một buổi sáng một buổi chiều. Hôm nay tuy là ngày cuối năm nhưng cũng không ngoại lệ, may mắn là chỉ có một cuộc hẹn vào buổi sáng. Cô gái được giới thiệu hôm nay là một cô giáo dạy tiếng Anh tại trường cấp ba trọng điểm duy nhất trong huyện. Trước khi ra khỏi nhà, ông già của anh đã nghiêm khắc dặn dò rằng lần này phải nghiêm túc, nếu nhà họ Lưu mà cưới được một cô dâu là sinh viên đại học thì mộ tổ tiên cũng sẽ tỏa khói vui mừng. Lưu Trường Phong quả thật cũng nghiêm túc chuẩn bị. Tóc được vuốt keo gọn gàng ra phía sau, đeo sợi dây chuyền vàng to nhất, đồng hồ chọn cái đắt tiền nhất, bên ngoài áo sơ mi còn khoác thêm bộ vest đen – phải biết rằng anh rất ghét mặc vest, mặc vào người thấy khó chịu vô cùng. Nhưng vừa gặp mặt, chỉ qua ánh mắt đầu tiên, Lưu Trường Phong đã biết cuộc xem mắt này thất bại. Ánh mắt cô gái nhìn anh mang đầy vẻ khinh thường không hề che giấu. Cũng phải thôi, anh còn chưa học xong cấp ba, mấy chữ cái tiếng Anh có bao nhiêu cũng không biết, chỉ trông cậy vào nhà có chút tiền, người ta khinh thường cũng là chuyện bình thường. Cả hai đều mang tâm trạng cho xong nhiệm vụ. Lưu Trường Phong gượng nói vài câu, cô gái chẳng thèm đáp lại, anh cũng không tự làm khó mình nữa, tự uống ly trà trước mặt. Chán nản nhìn đồng hồ trên cổ tay, thầm nghĩ cố gắng thêm mười phút nữa rồi tính tiền chuồn thẳng. Hôm nay về anh sẽ nói thẳng với bố mẹ, tuyệt đối không đi xem mắt kiểu này nữa, ai thích thì đi. Thật sự là khổ thân, năm nay anh mới có 25, hơn nữa sinh nhật còn vào tháng Chạp, tính theo tuổi mụ thì mới 23. Một chàng trai trẻ như anh, sao lại không ai thèm để ý nhỉ? Anh Lục của anh ở tuổi này còn chưa gặp được chị dâu đâu. Cho nên chuyện duyên phận này, càng vội vàng càng không được, chỉ có thể chờ đợi thời cơ thích hợp mà thôi. Nhưng không vội cũng không xong. Phùng Viễn và Xuân Linh đã có con gần hai tuổi rồi, Dịch Nhiên và Chu Thúy Thúy sang năm đầu xuân cũng sẽ tổ chức đám cưới. Con cái đâu phải muốn có là có ngay được. Nếu anh lại kết hôn muộn thêm hai năm, rồi vợ chồng lại muốn tận hưởng thế giới hai người thêm hai năm nữa mới sinh con, thì con anh sẽ xếp cuối cùng trong đám anh em, nhìn con nhà ai cũng phải gọi anh gọi chị, như vậy thì tội nghiệp con anh quá. Tuy nhiên, Anh Lục của anh vẫn chưa làm bố. Chị dâu mới tốt nghiệp thạc sĩ được hai ba năm, ngộ nhỡ chị ấy còn muốn học tiến sĩ nữa thì chuyện anh Lục làm bố còn xa lắm. Anh chỉ cần kịp làm bố trước anh Lục là được, nếu có thể khiến con anh Lục phải gọi con anh là anh hay chị, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy vui đến phát cười. Lưu Trường Phong uống trà đến chán, trong đầu suy nghĩ bay bổng tận đâu đâu. Nhìn đồng hồ lại, vừa đúng mười phút trôi qua, anh đặt tách trà xuống, lấy cớ còn có việc để từ biệt cô gái. Nghe vậy, cô ta liền đảo mắt, hừ lạnh một tiếng, xách túi đứng dậy bỏ đi thẳng. Lưu Trường Phong bị đảo mắt cũng không giận, gọi nhân viên thanh toán xong, miệng vẫn huýt sáo vui vẻ rồi ra khỏi quán trà. Anh lắc lắc chìa khóa xe đi về phía xe mình, đối diện có một phụ nữ trẻ đang đi tới, tay dắt một bé gái bụ bẫm. Cô bé rất đáng yêu, trắng trẻo xinh xắn, đi đường còn nhảy nhót vui vẻ, mỗi lần nhảy, hai bím tóc nhỏ trên đầu cũng theo đó bay lên. Lưu Trường Phong nhìn cô bé, không kìm được nở nụ cười. Quả nhiên sinh con gái vẫn tốt hơn, nhìn thằng c* nhà Phùng Viễn kia cứng đầu cứng cổ, cả ngày chỉ biết lăn lộn trong bùn, chẳng khác gì con khỉ con. Chu Hiểu Ngọc đang cúi đầu nói chuyện với Tinh Tinh, vừa ngẩng lên đã thấy một người đàn ông đeo dây chuyền vàng to đang nhìn chằm chằm về phía họ từ xa, trong lòng lập tức nổi lên cảnh giác. Cô còn tưởng là bọn họ lại đuổi theo đến tận trấn trên, vội vàng bế Tinh Tinh lên, ôm chặt vào lòng, muốn chạy nhưng lại sợ dọa đến con bé, đành quay người đi vào cửa hàng bán đồ nguội gần đó. Thần sắc của Chu Hiểu Ngọc thay đổi rõ ràng như vậy, Lưu Trường Phong không thể không nhận ra. Anh sờ sờ tóc mình, không khỏi lẩm bẩm, “Mình trông có đáng sợ đến thế không?” Anh đứng từ xa soi gương, thầm nghĩ có lẽ là do xịt keo tóc nhiều quá. Rồi ngồi xổm xuống, định hỏi ý kiến chú chó nhỏ đang phơi nắng dựa vào bánh xe, nhưng chú chó đang ngủ ngon lành, chẳng thèm để ý đến anh. Tinh Tinh từ vai Chu Hiểu Ngọc ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài. Bé nhìn chằm chằm Lưu Trường Phong một lúc, rồi ôm cổ mẹ, ghé vào tai thì thầm: “Mẹ ơi, đừng sợ, chú kia không phải người xấu đuổi theo chúng ta đâu.” Chú ấy đang chơi với chú chó, người thích chó chắc không phải người xấu. Chu Hiểu Ngọc nghe con gái nói vậy, bỗng cứng người. Cô tưởng mình đã giữ được bình tĩnh và tự nhiên, không ngờ tâm tư của con bé còn nhạy cảm hơn cô tưởng. Mắt cô cay cay, ôm chặt đứa con trong lòng, khẽ nói: “Tinh Tinh, mẹ xin lỗi con.” Ở độ tuổi này đáng lẽ phải là thời điểm vô lo vô nghĩ nhất, không nên phải theo cô mà lo lắng sợ hãi như vậy. Là cô, người làm mẹ này đã có lỗi với con. Tinh Tinh không hiểu: “Mẹ có làm gì sai đâu, sao phải xin lỗi.” Mắt Chu Hiểu Ngọc càng cay. Tinh Tinh áp trán mình lên trán mẹ, nhẹ nhàng cọ cọ, giọng nói ngọt ngào: “Mẹ phải nói, Tinh Tinh à, mẹ yêu con.” Chu Hiểu Ngọc cười trong nước mắt: “Mẹ yêu Tinh Tinh nhất trên đời.” Tinh Tinh dùng đôi bàn tay nhỏ mũm mĩm ôm chặt mẹ: “Tinh Tinh cũng yêu mẹ nhất.” Hai mẹ con thì thầm trò chuyện ở góc cửa hàng, Cố Tuệ Anh đứng bên cạnh nghe mà muốn rơi nước mắt. Cố Tuệ Anh đến cửa hàng đồ nguội để mua đậu đỏ và táo tàu. Tối qua con dâu có nhắc một câu thèm bánh trôi nhân đậu, bà liền định mua ít nguyên liệu, trưa nay làm một ít. Bà vừa cân xong đồ định đi thì thấy Chu Hiểu Ngọc bế Tinh Tinh hoảng hốt chạy vào. Cố Tuệ Anh thở dài nhẹ, phụ nữ bọn họ muốn có chỗ đứng trong đời thật không dễ dàng gì. Điều bà hối hận nhất bây giờ chính là việc ngày trước khi Tiểu Nguyệt ly hôn, bà đã ép buộc con gái như vậy. Bà nhìn hai mẹ con họ vẫn đang thì thầm trò chuyện, cũng không muốn qua quấy rầy, lặng lẽ lùi về phía sau đám đông. Chu Hiểu Ngọc đợi đến khi thấy Lưu Trường Phong lái xe đi xa mới nhận ra mình đã quá lo lắng. Cô bế Tinh Tinh ra khỏi cửa hàng. Hôm nay là ngày cuối năm, nhà máy cho nghỉ một ngày. Khê Nguyệt mời cô tối nay đến nhà ăn cơm. Thời gian qua Tinh Tinh được bà Đàm chăm sóc rất nhiều, cô định nhân cơ hội này đến cảm ơn bà Đàm, nên dắt Tinh Tinh ra ngoài mua ít quà, tiện thể dạo quanh trấn. Tuy đây chỉ là một trấn nhỏ, nhưng non xanh nước biếc, phong cảnh đẹp, không khí trong lành, cô và Tinh Tinh đều rất thích nơi này. Nhà máy đã quan tâm đến hoàn cảnh của cô, sắp xếp cho một phòng đơn, bên trong còn có cả bếp nhỏ, rộng rãi hơn cả nơi họ ở trước đây.Cô cũng không biết phải cảm ơn vợ chồng Khê Nguyệt và nhà họ Đàm thế nào, nói là ân nghĩa tái sinh lại cũng không quá. Buổi chiều, Chu Hiểu Ngọc đạp xe đến nhà họ Đàm, hai tay lái treo đầy đồ, ngay cả yên sau cũng chất đầy quà. Tinh Tinh ngồi trên thanh ngang xe đạp, đong đưa đôi chân nhỏ, mắt cong cong kể cho mẹ nghe về bạn mới ở nhà trẻ. Lưu Trường Phong lái xe chậm rãi đi qua bên cạnh họ. Qua gương chiếu hậu, anh nhìn hai mẹ con, thầm nghĩ duyên phận với cô bé thật không tệ, một ngày đã gặp hai lần. Làm trẻ con sướng thật, không lo không nghĩ, chẳng có phiền não gì cả. Thế giới người lớn mới khổ chứ, anh vì cái buổi xem mắt sáng nay mà bị ông già nổi giận đuổi ra khỏi nhà, không cho về ăn cơm tối. Không cho thì thôi, có phải anh không có chỗ đi đâu. Anh đang thèm đồ ăn của bà Đàm làm đây, tiện thể qua đó ăn ké một bữa. Mấy bà đang ngồi dưới chân tường đầu ngõ bẻ hạt dưa. Vừa thấy Chu Hiểu Ngọc đến, mắt các bà đều dán chặt lên người cô. Ở thôn quê vẫn vậy, ngày thường toàn người quen trong làng, đột nhiên có người lạ đến ai cũng thấy mới mẻ. Mới có mấy ngày mà các bà đã dò la được tình hình cơ bản của Chu Hiểu Ngọc, 26 tuổi, người nơi khác đến, ly hôn, có con gái 3 tuổi. Các bà vừa bẻ hạt dưa vừa không ngừng xì xầm to nhỏ, giọng nói nhỏ mà chẳng nhỏ tí nào. “Tội nghiệp quá, đã có con rồi sao còn đi ly hôn, một mình vất vả thế nào nuôi con đây, mình khổ không nói làm gì, con cái cũng khổ theo. Cũng không biết bọn trẻ bây giờ nghĩ gì nữa, dù có vì con cũng phải nhẫn nhịn chứ, chỉ biết nghĩ cho bản thân, chẳng nghĩ gì cho con cái. Đến khi con lớn lên oán trách thì mới biết hối hận.” Tinh Tinh nghe mấy câu này nửa hiểu nửa không, không hiểu lắm, nhưng cô bé biết họ không nói gì tốt đẹp. Nụ cười trên mặt bé tắt ngấm, nhìn mấy bà già rồi lại nhìn mẹ, ánh mắt đầy ủy khuất. Họ không thể nói mẹ như vậy được, mẹ của bé là người mẹ tốt nhất trên đời. Chu Hiểu Ngọc muốn che tai con lại, không cho bé nghe những lời này, nhưng trên xe đồ đạc quá nhiều, một tay cô không giữ nổi tay lái. Cô đành bước nhanh hơn, cô không thích cãi nhau với người khác, huống chi những người này đều là hàng xóm của nhà họ Đàm, cô càng không thể nói gì. Lưu Trường Phong đỗ xe trước cửa nhà họ Đàm, mở cửa bước xuống, lớn tiếng nói với các bà: “Này các bà ơi, mắt các bà có vấn đề hay sao? Cô bé này theo mẹ có khổ chỗ nào? Được nuôi dạy trắng trẻo mập mạp, gặp ai cũng cười tươi như hoa, ở bên mẹ vui vẻ biết bao. Các bà đừng có lo chuyện bao đồng nữa.” Các bà đều biết Lưu Trường Phong, anh là con nhà họ Lưu giàu có, lại làm việc dưới quyền Lục Tranh. Các bà không dám đụng đến anh, chỉ nhăn mặt không dám nói thêm gì nữa. Chu Hiểu Ngọc ngẩng đầu nhìn Lưu Trường Phong, trong mắt không còn vẻ sợ hãi như buổi sáng nữa, cô mỉm cười biết ơn với anh. Tinh Tinh nhìn Lưu Trường Phong, đôi mắt sáng lên. Cô bé đã nói chú này không phải người xấu mà. Lưu Trường Phong bị hai mẹ con nhìn như vậy, vai cũng phải thẳng lên. Anh ho khan một tiếng rồi nói tiếp: “Vả lại, có con thì sao không thể ly hôn? Nếu người đàn ông cứ đánh đập người ta, hoặc ra ngoài làm chuyện xấu xa, mà còn phải nhẫn nhịn sao? Để con cái lớn lên trong môi trường như vậy, thế mới đúng là khiến con cái phải khổ theo người lớn đấy.” Một trong những người phụ nữ lớn tuổi không thể chịu đựng được nữa khi nghe Lưu Trường Phong nói đúng vào điểm yếu của mình. Bà đã nhẫn nhịn suốt mấy chục năm, cho đến khi ông già ấy qua đời và bọn trẻ đều đã lớn khôn. Đáng lẽ giờ là lúc bà được hưởng phúc, nhưng ngoài việc cô con gái có tính cách nhút nhát, không dám nói to một câu và không quản được chồng, thường xuyên về khóc lóc tâm sự với mẹ, thì bà cũng chẳng còn phiền não gì khác. Bà cũng từng nói với con gái như vậy: “Con không cần quản chồng con ra ngoài trăng hoa, cứ coi như không biết không thấy. Ly hôn thì chắc chắn không thể, ai mà muốn lấy con nữa. Con cứ nhẫn nhịn trước đã, đợi có con rồi chồng con sẽ hồi tâm. Dù không thu phục được trái tim thì con cũng có con cái để nương tựa về sau, sợ gì chứ? Mẹ con ta cả đời này chẳng phải cũng nhẫn nhịn như thế, bây giờ không phải vẫn sống tốt đó sao?” Đây là bài học kinh nghiệm mà người phụ nữ lớn tuổi đúc kết từ cả đời nước mắt của mình, không chấp nhận bất kỳ ai phản bác. Bà hừ một tiếng với Lưu Trường Phong: “Cậu là người trẻ tuổi chưa từng kết hôn biết cái gì. Phụ nữ mà ly hôn thì càng thêm rẻ rúng, tái hôn chắc chắn không bằng lần đầu. Tôi sống đến ngần này tuổi chưa từng nghe ai ly dị rồi lấy chồng sau mà sống tốt hơn lần đầu.” Cố Tuệ Anh lạnh lùng bước ra khỏi sân, nói một cách đanh thép: “Sao lại không có? Con gái tôi chính là như vậy đấy. Nếu lúc trước nó không ly hôn, không thoát khỏi cái hố phân nhà họ Lâm đó, làm sao gặp được Lục Tranh? Lục Tranh đối xử với con gái tôi thế nào, làm mẹ vợ như tôi rõ nhất. Theo tôi, trên đời này không tìm được người con rể nào tốt hơn cậu ấy đâu.” Người phụ nữ lớn tuổi kia lập tức đỏ mặt tía tai, không thốt nên lời. Bà ta quả thật đã quên mất cô con gái nhà họ Đàm này. Không phải vì trí nhớ kém, chủ yếu là anh chàng câm quá xuất sắc. Ai có thể ngờ một người câm lúc đầu không nói được câu nào, chỉ trong vài năm đã xây dựng được một công ty lớn như vậy. Con trai bà nói công ty đó ở tỉnh còn được xếp hạng cao, phúc lợi đãi ngộ nhân viên đều rất tốt. Trong thị trấn, nhà nào có con làm việc ở công ty đó đều được các bà mối ưu tiên giới thiệu hàng đầu. Nhìn lại nhà họ Lâm, ông già vì phạm tội phải đi tù, còn Lâm Thanh Hòa – chồng cũ của con gái nhà họ Đàm vì trăng hoa bên ngoài mà mất việc ở bệnh viện tốt, các bệnh viện khác cũng không nhận, chỉ có thể tự mở một phòng khám nhỏ. Nghe nói cậu ta còn không được bình thường, là tật xấu từ trong bụng mẹ mang ra. Lúc trước cả nhà họ Lâm hùa nhau bắt nạt con gái nhà họ Đàm, cũng không biết chuyện này thật giả thế nào. Bây giờ nhắc đến con gái nhà họ Đàm, mọi người chỉ biết chồng cô là ông chủ câm của công ty lớn kia, ai còn nhớ cô từng lấy chồng một lần trước đó. Trong sân, Đàm Khê Nguyệt nghe được lời bà nói, chớp chớp mắt. Cô quay đầu nhìn về phía người đang nhóm lửa trước bếp, từ khi cô còn bé, người có thể khiến mẹ cô lên tiếng khen ngợi như vậy chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Dù biết những năm gần đây mẹ càng ngày càng coi trọng anh, nhưng Đàm Khê Nguyệt không ngờ địa vị của anh trong lòng mẹ cô lại cao đến vậy. “Trên đời này không tìm được người con rể nào tốt hơn…” Lời đánh giá này quả thật rất cao, đã tính hết tất cả đàn ông trên đời vào rồi. Lục Tranh nhét củi vào bếp xong, quay lại nhìn cô, hơi nhướng mày như thể hỏi biểu cảm của cô có phải đang không đồng tình với lời mẹ vợ không. Đàm Khê Nguyệt ném nốt miếng quýt cuối cùng vào miệng, ném vỏ quýt về phía anh, sau đó vỗ vỗ tay, chậm rãi đi ra ngoài đón Tiểu Tinh Tinh. Cô không dám có ý kiến gì, không chừng mẹ còn thích anh con rể này hơn cả cô, đứa con gái ruột của bà. Thật ra cũng không đến mức thích hơn con gái ruột, nhưng trong lòng Cố Tuệ Anh, bà đã sớm xem Lục Tranh như con trai ruột. Phải nói rằng Cố Tuệ Anh thực sự chấp nhận Lục Tranh làm con rể từ tận đáy lòng là vào năm Đàm Khê Nguyệt mới vào đại học. Chuyện của Lâm Thanh Hòa, bà chỉ nghe người ta kể lại một hai câu, không biết thật giả thế nào. Bà muốn hỏi con nhưng lại không muốn làm con bé buồn. Nếu nhà họ Lâm biết điều một chút thì chuyện này có lẽ cũng đã qua, nhưng họ không biết dừng lại, còn muốn được đằng chân lân đằng đầu. Mẹ Lâm Thanh Hòa là Tần Mẫn Chi còn đi tìm người mai mối cho con trai. Nhà gái muốn biết vì sao Lâm Thanh Hòa lại ly hôn lần trước, Tần Mẫn Chi nói với bà mối rằng con dâu cũ của bà không đứng đắn, dan díu với đàn ông khác nên mới bị bắt quả tang, vì thế mới ly hôn. Nhà gái liền đi khắp nơi kể lại chuyện này. Dù nhà gái ở huyện bên cạnh, cách khá xa, nhưng tin đồn cuối cùng vẫn đến tai Cố Tuệ Anh. Bà không vội, đợi đến ngày Lâm Thanh Hòa đính hôn, bà mặc bộ quần áo đẹp nhất, xách theo chiếc túi xách mới mà con gái mua cho, thẳng tiến đến hiện trường đính hôn. Bà không nói với ai cả. Đàm Khê Xuyên tính tình vẫn còn nóng nảy, bà sợ anh trong cơn tức giận sẽ làm ra chuyện gì đó. Càng không thể nói với Lục Tranh, dù đàn ông có độ lượng đến đâu cũng sẽ để tâm đến chuyện vợ mình có đời trước. Nếu bà đem chuyện này ra nói, có khi lại gây hiểm khích giữa hai vợ chồng họ. Bà đi một mình càng không có gì phải e ngại. Nếu không phá được buổi đính hôn này của bọn họ thì nửa đời người của bà cũng coi như sống uổng. Kết quả khi Cố Tuệ Anh đến nơi, hiện trường đã loạn cả lên. Lâm Thanh Hòa bị một đám người vây đánh trên mặt đất, Tần Mẫn Chi thì đang giằng co với mấy người phụ nữ. Bà nghe những người đến xem náo nhiệt kể lại rằng, một người phụ nữ được Lâm Thanh Hòa nuôi bên ngoài đã đến tận nơi, nói anh ta vốn bất lực, ba anh ta đang ngồi tù và mẹ anh ta đều biết chuyện này. Không chỉ lừa cô ta mà cả nhà họ còn định lừa một cô gái trẻ khác vào nhà. Nhà gái thấy vẻ mặt hoảng loạn của Tần Mẫn Chi thì biết ngay chuyện này là thật, lập tức lật bàn tại chỗ. Cố Tuệ Anh vừa nghe xong suýt nổ tung. Bà chen lên phía trước, cũng đá Lâm Thanh Hòa vài cái, rồi tạt một ly trà nóng lên đầu Tần Mẫn Chi, còn nhổ một bãi nước bọt vào mặt, mắng họ là loài súc sinh không bằng cả heo chó. Bà run rẩy bước ra khỏi khách sạn, vẫn thấy chưa hả giận, quay người định trở vào đá Lâm Thanh Hòa thêm vài cái nữa thì bị người ta kéo tay lại. Quay đầu nhìn lại thì thấy đó là Phùng Viễn, cấp dưới của con rể mình. Lúc này Cố Tuệ Anh mới biết người phụ nữ kia là do Lục Tranh tìm đến để phá đám nhà họ Lâm. Càng nghĩ càng thấy Lục Tranh xử lý chuyện này thật tuyệt vời. Chỉ một động tác nhẹ nhàng đã xé toạc lớp vỏ bọc bên ngoài của nhà họ Lâm. Bà muốn xem từ nay về sau họ còn dám đi rêu rao những chuyện bậy bạ gì nữa không. Tối hôm đó Lục Tranh đặc biệt đến nói chuyện với bà rất lâu, cuối cùng còn dặn đừng cho Tiểu Nguyệt biết chuyện này. Con bé tâm tư nặng nề, không nên để nó phải khổ tâm vì những chuyện này nữa. Chính từ giây phút đó, Cố Tuệ Anh mới thực sự hiểu được con rể mình là người như thế nào. Nếu không phải tình cờ có mặt tại hiện trường, chắc chắn anh cũng sẽ không nhắc đến chuyện này với bà, tự mình âm thầm giải quyết mọi việc mà không để ai biết. Tính tình điềm đạm, có tu dưỡng, làm việc dứt khoát nhưng tinh tế, luôn che chở cho Tiểu Nguyệt trong mọi chuyện, biết đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ. Nếu thế này mà không phải là người con rể tốt nhất trên đời thì là gì nữa? Lời bà nói không sai chút nào. Buổi tối dọn dẹp xong, Đàm Khê Nguyệt chui vào chăn ấm, Lục Tranh tắt hết đèn trong sân và phòng ngoài, chỉ để lại đèn đầu giường rồi cũng lên giường. Anh duỗi tay ra, Đàm Khê Nguyệt tự động áp sát vào, dựa vào lòng anh. Lục Tranh kẹp chân cô g*** h** ch*n mình, khẽ vuốt mái tóc mềm mại của cô. Đàm Khê Nguyệt cọ cọ vào vai anh, tìm một tư thế thoải mái rồi lẩm bẩm: “Mẹ bây giờ thích anh quá, áo len đan cho anh ba cái liền, em mới có hai cái.” Lục Tranh cúi đầu nhìn cô: “Em ghen à?” “Sao không ghen cho được? Mẹ gọi anh là con rể tốt nhất trên đời, chưa bao giờ khen em như vậy.” Đàm Khê Nguyệt đáp. Lục Tranh buồn cười véo véo mũi cô đang nhăn lại, nói nhỏ: “Đó là vì em thích anh đến phát điên, mẹ mới thích anh thôi. Nếu em không thích anh, chắc mẹ cũng chẳng thèm liếc anh một cái.” Đàm Khê Nguyệt lập tức phản đối: “Em đâu có thích anh đến mức đó, anh đừng có tự đề cao bản thân.” Nói xong cô định dịch người xuống khỏi người anh. Từ đêm cô nói anh là bảo bảo của cô, anh cứ hay trêu chọc cô bằng những lời như thế. Anh đâu phải con rể tốt nhất trên đời, mà là người chồng hư nhất còn gì. Lục Tranh ôm chặt eo cô, không cho cô đi. Đàm Khê Nguyệt chống vai anh, cựa quậy định thoát ra khỏi vòng tay anh. Lục Tranh càng ôm chặt hơn, ghé sát tai cô nói bằng giọng khàn đặc: “Đừng cọ nữa.” Đàm Khê Nguyệt cứng người, rồi ngoan ngoãn nằm yên trong lòng anh, không dám động đậy nữa. Hơi thở nóng ấm của anh phả vào tai cô, khiến cô cũng cảm thấy khó chịu. Đàm Khê Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Có muốn em giúp anh không?” Lục Tranh ánh mắt trầm xuống, giọng càng khàn hơn: “Giúp thế nào?” Đàm Khê Nguyệt đấm nhẹ anh một cái, anh cố tình hỏi vậy chứ còn có thể giúp thế nào nữa. Khóe môi Lục Tranh từ từ nhếch lên, anh nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, bóp nhẹ: “Thôi, em sẽ mệt.” Đàm Khê Nguyệt nghĩ cũng đúng, không chỉ mệt thôi đâu. Nếu thật sự giúp anh, không biết ngày mai tay có còn cử động được không. Dù sao anh cũng không thể động vào cô được, Đàm Khê Nguyệt lại thêm can đảm, gãi gãi lòng bàn tay anh, có chút hư hỏng: “Vậy ít nhất anh cũng phải nhịn thêm một năm nữa.” Cũng không cần nhịn lâu như vậy, Lục Tranh nâng cằm cô lên, cắn lên đôi môi đang nhếch lên của cô. Đàm Khê Nguyệt không tránh. Nụ hôn ngọt ngào càng lúc càng sâu, ngay trước khi mất kiểm soát, Lục Tranh kịp dừng lại, chỉ còn nhẹ nhàng mổ vào khóe môi cô, lúc thì hôn lên tai cô, lúc lại hôn lên mắt cô. Đàm Khê Nguyệt biết anh đang khó chịu, thật ra hai người ngủ hai chăn riêng sẽ tốt hơn, nhưng anh không chịu. Cô áp vào cổ anh, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của anh: “Tiểu Tinh Tinh thật đáng yêu.” Trước đây cô cảm thấy sinh con trai hay con gái đều tốt, nhưng mỗi lần nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh, cô lại nghĩ, nếu đứa bé trong bụng cũng là một bé gái thì tốt biết mấy. Rồi cô lại nghĩ đến chuyện khác: “Anh có thấy Lưu Trường Phong có vẻ thích chị Hiểu Ngọc không? Lúc ăn cơm mắt anh ta cứ liếc về phía chị Hiểu Ngọc hoài.” Lục Tranh không hài lòng, cắn nhẹ vào khóe môi cô: “Em không việc gì cứ nhìn anh ta làm gì?” Đàm Khê Nguyệt cũng cắn lại, lẩm bẩm: “Em đâu có cứ nhìn anh ta.” Cô chỉ cảm thấy Lưu Trường Phong hôm nay hơi khác thường. Một người thường ngày nói nhiều như vậy mà trên bàn ăn lại chẳng nói mấy câu, mỗi lần mở miệng mặt còn đỏ lên, không biết anh ta đỏ mặt vì cái gì. Lục Tranh nhận ra cô đang thất thần, cắn môi cô mạnh hơn một chút. Đàm Khê Nguyệt kéo suy nghĩ về lại người trước mặt, chỉ vào mũi anh, khẽ hỏi: “Anh thích em ở điểm nào vậy?” Có vẻ cô chưa bao giờ hỏi anh câu này, đột nhiên thấy tò mò. Lục Tranh nắm lấy ngón tay đang chỉ của cô, trả lời: “Thích tất cả.” Thật là một câu trả lời qua loa, Đàm Khê Nguyệt xoay người, nhìn về phía anh, đổi cách hỏi: “Vậy anh thích nhất điểm nào của em?” Nhưng khi cô vừa xoay người, đầu gối vô tình chạm vào một nơi nào đó. Gân xanh trên cổ Lục Tranh căng lên, rên lên một tiếng, nhìn cô với ánh mắt như muốn nuốt chửng. Đàm Khê Nguyệt biết mình gây họa, vội nhắm mắt giả vờ ngủ: “Anh không muốn nói thì thôi, em buồn ngủ quá, ngủ đây.” Lục Tranh cũng không vạch trần cô, chỉ ôm cô chặt hơn, từ từ điều hòa hơi thở, lòng bàn tay đặt lên lưng cô, vỗ nhẹ. Dạo này Đàm Khê Nguyệt rất dễ ngủ, vừa nói muốn ngủ là chỉ trong chốc lát đã thiếp đi, ngay cả cô cũng thấy kỳ diệu. Khi tỉnh dậy, bên kia giường đã không còn ai. Cô biết tối qua anh chắc lại đi tắm nước lạnh, nên mới để cô chiếm hết chăn mà ngủ. Nếu không thì dù thể lực anh có tốt đến mấy, chẳng mấy ngày cũng sẽ bị cảm. Trong lúc còn mơ màng, cô vươn tay định sờ con chó đen nhỏ, nhưng lại chạm phải thứ khác – một mảnh giấy. Đàm Khê Nguyệt giật mình, đã đoán được đó là gì. Cô bật đèn trước, rồi mới cầm mảnh giấy lên. [Bức thư tình thứ ba gửi miu miu] [Anh thích nhất đôi mắt của miu miu. Khi cười rạng rỡ như ánh trăng. Khi khóc, tim anh sẽ đau. Mỗi lần nhìn về phía anh, đều khiến anh muốn cố gắng trở thành một người tốt hơn. Hy vọng bảo bảo của chúng ta sẽ có đôi mắt giống mẹ.] Đàm Khê Nguyệt nhìn chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng đặt lá thư lên bụng, kéo chăn trùm kín đầu. Phải làm sao bây giờ, bảo bảo ơi. Có vẻ như con sắp có một người ba ba rất biết nói những lời ngọt ngào rồi.

Bình Luận (0)
Comment