Chàng Ceo Của Tôi

Chương 247

Tiêu Nhạc Phi cầm lấy khăn tay, động tác dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt Hồ Nguyệt Như.

“Nếu em nguyện ý, từ nay về sau...”

Tiêu Nhạc Phi vừa mở miệng, còn chưa nói xong, Hồ Nguyệt Như đã quay mặt đi, dùng tay lau khóe mắt: “Tôi đi vệ sinh.”

Nói xong, cô ta đứng dậy, cũng không dám nhìn sắc mặt của Tiêu Nhạc Phi, bước nhanh ra khỏi phòng ăn.

Cô ta có thể đoán được Tiêu Nhạc Phi muốn nói gì, nhưng nhìn vào thân phận của anh, cô không xứng với anh.

Rửa tay xong, Hồ Nguyệt Như ra nhà vệ sinh, còn chưa đi xa, chợt nghe một giọng nói trầm thấp truyền đến từ phía sau: “Hồ Nguyệt Như?”

Nghe được giọng nói quen thuộc, Hồ Nguyệt Như ngẩn người, ngạc nhiên quay người sang.

Quả nhiên, là gương mặt mà cô quen thuộc, Bùi Danh Chính.

Cô ta khẽ mỉm cười, lại có chút khẩn trương: “Tổng giám đốc Bùi.”

Ánh mắt Bùi Danh Chính dừng trên người cô ta một lát: “Tới đây ăn cơm?”

Hồ Nguyệt Như gật đầu, hai tay vô thức nắm chặt vào nhau: “Vâng.”

Trên mặt Bùi Danh Chính không có vẻ dao động gì, lạnh nhạt hỏi: “Ở phòng nào?”

Nghe thấy anh hỏi số phòng, Hồ Nguyệt Như lập tức sợ hãi, còn tưởng Bùi Danh Chính nghi ngờ điều gì, ấp úng nói không ra lời.

Ngày thường lúc ở trong công ty cũng chưa từng thấy qua dáng vẻ này của cô ta, Bùi Danh Chính ngạc nhiên một chút, sau đó mở miệng hỏi: “Sao vậy?”

Hồ Nguyệt Như vòng vo nói: “Tổng giám đốc Bùi, tôi sẽ không chậm trễ công việc của mình... Chờ tôi ăn cơm xong sẽ đi...”

“Tôi không có ý đó.” Bùi Danh Chính tùy tay ném khăn giấy ở trong tay vào trong thùng rác: “Vừa lúc công ty hẹn đối tác ăn cơm ở đây, cô có thể báo số phòng cho tôi, trực tiếp báo vào chi phí công ty là được, nếu cô không muốn cũng không sao.”

Nghe vậy, Hồ Nguyệt Như âm thầm thở phào, mỉm cười với Bùi Danh Chính: “Không sao, không cần đâu.”

“Ừm.” Bùi Danh Chính gật đầu, sau đó nâng bước rời đi.

Nhìn thấy bóng lưng đi xa của anh, Hồ Nguyệt Như lúc này mới thở phào một hơi, nếu để Bùi Danh Chính thấy được cô ta cùng ăn cơm với Tiêu Nhạc Phi, chỉ sợ thân phận của cô ta sẽ bại lộ.

Quay trở lại phòng ăn, suy nghĩ của Hồ Nguyệt Như còn mông lung, trong đầu đều đang suy nghĩ về Bùi Danh Chính.

Dường như nhận ra sự xuất thần của cô, Tiêu Nhạc Phi nâng tay gõ lên bàn, nháy mắt với Hồ Nguyệt Như rồi nói: “Lát nữa em có thời gian không, anh đưa em đến trung tâm mua sắm gần đây, thương hiệu mà em thích gần đây mới ra sản phẩm mới, đều là những mẫu rất đẹp.”

Đôi mắt của Hồ Nguyệt Như sáng ngời, nhưng sau đó lại do dự không nói.

“Yên tâm, anh sẽ không yêu cầu em làm chuyện gì mà em không muốn, những thứ này chỉ là món quà nhỏ anh tặng em để duy trì mối quan hệ hợp tác giữa chúng ta mà thôi.”

Hồ Nguyệt Như có chút động tâm, suy đi nghĩ lại, cuối cùng gật đầu đồng ý.

Cùng lúc đó, tại một gian phòng ăn khác, Bùi Danh Chính nghĩ lại phản ứng khẩn trương của Hồ Nguyệt Như lúc nãy, càng ngày càng cảm thấy kỳ lạ.

Hơn nữa, mức chi tiêu bình quân của những người đến nhà hàng Nhật này không thấp, theo quan sát hàng ngày của anh, Hồ Nguyệt Như không giống người sẽ đến những nơi như thế này mà chi tiêu.

Bùi Danh Chính nhìn Trương Phó bên cạnh, ra hiệu cho cậu ta lại đây.

“Tổng giám đốc Bùi, có phân phó gì?”

“Vừa nãy tôi gặp Hồ Nguyệt Như ở hành lang, cậu đến quầy lễ tân để tra xem cô ta ở trong phòng ăn nào.”

Trương Phó lập tức đáp ứng rồi xoay người bước ra khỏi phòng ăn: “Vâng.”

Hồ Nguyệt Như và Tiêu Nhạc Phi chân trước vừa rời khỏi nhà hàng, ngay sau đó Trương Phó đến quầy lễ tân của nhà hàng: “Có thể giúp tôi tra một phòng ăn hay không...”

Mười phút sau, Trương Phó quay trở lại phòng ăn, thì thầm vào tai Bùi Danh Chính: “Tổng giám đốc Bùi, đã tra rõ rồi, ở phòng ăn số mười hai, nhưng lúc tôi đi thì người cũng đã đi mất rồi, nghe nhân viên phục vụ nói là một nam một nữ.”

Nghe vậy, Bùi Danh Chính gật đầu, không nói gì.

Có lẽ là Hồ Nguyệt Như tìm được một người bạn trai giàu có, đến nơi này chi tiêu cũng không phải không có khả năng, nghĩ như vậy, nguyên nhân mà cô ta khẩn trương cũng cho qua.

Tất cả đã có thể giải thích rõ, Bùi Danh Chính cũng không nghĩ nhiều nữa, lập tức ném chuyện này ra sau đầu.

Hơn một tiếng sau, tâm trạng của Hồ Nguyệt Như rất tốt cầm theo mấy túi mua sắm đi vào sảnh chính của tập đoàn nhà họ Bùi, lúc đi ngang qua khu nghỉ ngơi của sảnh chính, nghe được vài người ở một bên oán giận.

“Rõ ràng cũng đã hẹn xong rồi, bây giờ lại không gặp mặt, nói cái gì mà tổng giám đốc Bùi không ở đây! Tôi nhổ vào!”

“Đúng vậy, đặc biệt đã tới đây đợi lâu như vậy, tốt xấu gì chúng ta cũng là người phụ trách do công ty phái tới, còn phải nghe một thư ký nhỏ nhoi nói đông nói tây!”

“...”

Mấy lời oán giận linh tinh rơi vào trong tai cô ta, cô ta giương mắt lên nhìn mấy người ngồi trên ghế sô pha, nhìn thấy bọn họ mặc bộ com lê đồng phục màu xanh lam, thì đột nhiên hiểu ra.

Hóa ra là người của công ty Trúc Lam.

Công ty Trúc Lam là một công ty kiến trúc nhỏ, ban đầu bởi vì một công ty kiến trúc đối tác gây rắc rối, một tòa nhà bất động sản được xây dựng hơn một nửa được bọn họ tiếp nhận, công ty bọn họ hoàn thành phần công trình còn lại, liền tự xưng tòa nhà bất động sản đó đều là thành quả của bọn họ, hai năm qua, công ty bọn họ nhận được mấy công trình nhỏ, nhân viên bọn họ cũng trở nên kiêu ngạo và tự đại.

Lần này tập đoàn nhà họ Bùi tìm kiếm đối tác muốn cùng nhau lấy được hạng mục công trình của chính phủ, không ít công ty ở Hải Thành đều muốn bắt cành ô-liu này, đều bày tỏ ý định hợp tác với tập đoàn nhà họ Bùi.

Nhưng nhà họ Bùi có những yêu cầu và tiêu chuẩn riêng, cho nên ngay từ ban đầu công ty Trúc Lam không ở trong phạm vi xem xét của Bùi Danh Chính, lúc đầu khi người bên kia gọi điện hẹn thời gian gặp mặt, là Hồ Nguyệt Như nhất thời hồ đồ đồng ý, còn sắp xếp thời gian...

Trưa hôm nay do Đường Nhật Khanh phụ trách, có lẽ cô đã tìm lý do lùi buổi gặp mặt của người phụ trách công ty Trúc Lam với Bùi Danh Chính, mới khiến cho người phụ trách của Trúc Lam tức giận như vậy.

Nghe bọn họ oán giận không ngừng, tâm tư Hồ Nguyệt Như vừa động, khóe miệng lộ ra một nụ cười, bước về phía hai người đàng ông kia: “Các anh đến gặp nói chuyện hợp tác với tổng giám đốc Bùi sao?”

“Đúng vậy! Nhưng thư ký trong văn phòng tổng giám đốc kia lại tìm đủ các loại lý do, nói tổng giám đốc Bùi không ở đây, cũng không biết là thật hay giả!”

“Tổng giám đốc Bùi có ở đây hay không tôi cũng không rõ, nhưng tôi biết nếu đã hẹn trước, các anh có thể đến văn phòng của tổng giám đốc để chờ, nhưng...”

Hồ Nguyệt Như đột nhiên hạ giọng, chớp mắt với bọn họ rồi nhẹ giọng nói: “Nhưng nếu đã hẹn trước mà thư ký liên tục từ chối, có thể bên trong có còn ý khác, các anh có thể lên tầng tìm thư ký Đường Nhật Khanh hỏi thử xem.”

Nói xong, Hồ Nguyệt Như mỉm cười với bọn họ, rồi nâng bước rời đi.

Cô ta dám khẳng định, cô ta nói như vậy, chắc chắn sẽ khiến người phụ trách của công ty Trúc Lam tức giận với Đường Nhật Khanh, người của công ty Trúc Lam có tiếng là khó chơi, chỉ sợ Đường Nhật Khanh chỉ ngồi ở trong văn phòng thôi nhưng phiền toái lại tìm tới cửa.

Không quá mười lăm phút sau, có tiếng ồn ào ở cửa văn phòng tốc giám đốc, Đường Nhật Khanh ngồi ở trong văn phòng sắp xếp lại văn kiện, nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài, không khỏi cau mày.

Cô đứng lên, bước ra khỏi văn phòng, thấy Tiểu Trương và Tiểu Lưu cách đó không xa đang giơ tay ngăn hai người đàn ông lại: “Các anh không thể đi vào!”

“Chúng tôi đã hẹn gặp trước với tổng giám đốc Bùi của các cô, dựa vào cái gì không thể đi vào!”

“Đúng vậy! Thư ký Đường của các người đâu! Kêu cô ta ra đây! Chúng tôi muốn gặp cô ta!”

Đường Nhật Khanh cau chặt mày, lập tức đi tới, nhìn chằm chằm hai người đàn ông kia rồi nói: “Tôi chính là thư ký Đường, có chuyện gì sao?”
Bình Luận (0)
Comment