Chàng Ceo Của Tôi

Chương 250

Suy nghĩ một lát, trong lòng Bùi Danh Chính đã có được đáp án chắc chắn, anh hạ mắt nhìn lướt qua người đàn ông trên mặt đất, lạnh giọng hỏi: “Mày còn biết gì nữa, nói hết mọi thứ ra.”

Người đàn ông kia không nhìn được run rẩy: “Những chuyện khác tôi không biết gì cả...”

“Gọi điện thoại cho cô ta, hẹn cô ta ra ngoài.”

“Tôi không gọi điện thoại được cho cô ta, tôi đã thử qua... Cô ta nói, chỉ có thể là cô ta đơn phương liên hệ tôi, cô ta sẽ không nhận điện thoại của tôi...”

Nghe vậy, Bùi Danh Chính hừ lạnh, không ngờ Chương Tú Tú cũng lo lắng rất chu toàn.

Anh tùy tay nâng cửa kính xe lên, nhìn về phía Triệu Phiên ở bên ngoài, giọng nói lạnh lùng: “Đánh tiếp, đánh đến khi nhận không ra thì thôi.”

Nếu chỉ có Chương Tú Tú đơn phương liên hệ hắn ta, vậy chỉ cần người đàn ông này không báo cáo tình hình gần đây của Đường Nhật Khanh, không qua vài ngày, cô ta sẽ chủ động liên hệ hắn ta.

Đến lúc đó, chỉ cần Chương Tú Tú nhìn thấy mặt mũi bầm tím của người đàn ông này, thì cô ta sẽ hiểu được mọi thứ.

Đây là cảnh cáo nho nhỏ với cô ta, nếu cô ta còn dám có bất kỳ hành động nào khác, thì lần sau sẽ không đơn giản như vậy.

Sau khi đánh vài đòn nặng, người đàn ông mặt mũi bầm dập kia bị ném ở ga ra, Bùi Danh Chính ngồi trên xe, tùy tay ấn gọi một cuộc điện thoại.

Chẳng mấy chốc, bên kia đã nhận.

“Mấy vụ bê bối về Chương Tú Tú mà tôi bảo anh thu thập lúc trước, có thể tuôn ra rồi.”

Ban đầu còn nghĩ Chương Tú Tú chỉ dám làm ra mấy chuyện nhỏ, sẽ không dám xuống tay thật với Đường Nhật Khanh, nhưng bây giờ xem ra, lá gan của cô ta càng lúc càng lớn.

Cô ta giả mang thai lừa gạt Bùi Duy và ông Bùi để bước vào nhà họ Bùi thì cũng thôi đi, nhưng động vào người của anh, anh tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ!

Cho cô ta cơ hội mà cô ta không biết quý trọng, bây giờ cũng không thể trách anh ra tay vô tình.

Sau khi xem phim xong với Giang Vãn Vãn, Đường Nhật Khanh tâm trạng rất tốt, vẫy một chiếc tắc xi rồi trở về biệt thự.

Vừa vào cửa, Đường Nhật Khanh thấy trong phòng khách của biệt thự bật một chiếc đèn nhỏ mờ mờ, thím Trương cũng không ở đó.

Xem ra, thời gian có chút muộn nên thím Trương bọn họ cũng đi nghỉ rồi.

Đường Nhật Khanh thay déo rồi nhẹ chân lên tầng, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra.

Cô rón ra rón rén đi về phía trước trong bóng tối, sợ bật đèn sẽ đánh thức Bùi Danh Chính, đột nhiên, “rầm” một tiếng, cô đá vào một vật cưng cứng nào đó, ngón chân đau xót, đau đến mức chảy nước mắt.

May mà trên giường không thấy có động tĩnh gì, Đường Nhật Khanh nhẹ nhàng thở ra, lại chậm rãi sờ soạng đi về phía trước, đột nhiên, “cạch” một tiếng, đèn phòng ngủ được bật lên.

Phòng ngủ vốn đang tối đột nhiên sáng lên, Đường Nhật Khanh sửng sốt, quay người nhìn về phía công tắc đèn ở chỗ cửa vào, thấy một bóng người cao lớn đứng ở cửa.

Bùi Danh Chính có chút buồn cười nhìn cô, nhướn mày hỏi: “Lén la lén lút, em định làm gì?”

“Em...” Đường Nhật Khanh ngẩn người: “Anh chưa nghỉ sao?”Đọc nhanh tại Vietwriter.com

“Ừm.” Bùi Danh Chính tiến lên vài bước, cánh tay dài vươn qua kéo cô vào trong ngực, anh cúi đầu, nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm rồi nói: “Chờ em.”

Hai từ vô cùng đơn giản, ấm áp khiến Đường Nhật Khanh bất ngờ không kịp đề phòng, cô vươn tay, ôm lấy cổ Bùi Danh Chính, nghiêng đầu hỏi: “Thật sao?”

“Đương nhiên.” Nhìn phản ứng của người phụ nữ, Bùi Danh Chính nhịn không được cười khẽ, đưa tay lên ấn vào cái đầu nhỏ của cô: “Tối nay chơi rất vui?”

Đường Nhật Khanh gật đầu: “Bộ phim xem rất hay, lần sau chúng ta cùng đi nha?”

Bùi Danh Chính luôn ghét những nơi nhiều người đông đúc, mấy nơi như rạp chiếu phim lại càng không thích, anh ngừng một chút, vẫn gật đầu.

Dường như nhìn ra vẻ mặt của anh có chút khác thường, Đường Nhật Khanh nhịn không được hỏi: “Không thích sao?”

Bùi Danh Chính thành thật trả lời: “Anh chưa từng đến.”

Đường Nhật Khanh ngẩn người: “Thật hay giả vậy?”

Anh là một tổng giám đốc của một công ty lớn lại chưa từng đến rạp chiếu phim?

“Ừm. Muốn xem phim thì trực tiếp trang trí một cái rạp chiếu phim tư nhân trong biệt thự là được, không nhất thiết phải đi ra ngoài, nếu như muốn xem, anh thích hai người ở riêng với nhau hơn, càng tình cảm hơn.”

Nửa câu đầu nghe còn có vẻ đứng đắn, nhưng nửa câu sau lại khiến cho người ta phải suy nghĩ miên man.

Hai má Đường Nhật Khanh nóng lên, trong lúc nhất thời vẻ mặt có chút không tự nhiên.

Nhìn đôi má đỏ của người phụ nữ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, Bùi Danh Chính nhướn mày, nhớ lại câu mà mình vừa nói, nhịn không được mỉm cười, trêu ghẹo nói: “Khanh Khanh, em đang nghĩ gì vậy?”

Vốn mấy lời của anh cũng đã đủ khiến cho người ta đỏ mặt rồi, bây giờ còn cố ý gọi tên cô ám muội như vậy, càng khiến cô đỏ mặt tim đập.

“Em... Em đi tắm trước...”

Đường Nhật Khanh vội đẩy anh ra, xoay người muốn trốn, nhưng Bùi Danh Chính đột nhiên vươn tay, lại kéo cô lại trong lồng ngực rồi ôm cô từ phía sau, thì thầm bên tai cô: “Khanh Khanh, cảm giác em càng ngày càng không trong sáng, có phải ảo giác của anh không?”

Đường Nhật Khanh vừa tức vừa buồn cười, ở bên cạnh anh mưa dầm thấm lâu như vậy, còn có thể trong sáng mới là lạ!

“So với anh, thì em còn kém xa.”

Đường Nhật Khanh nói xong, lại mở tay anh ra lần nữa rồi nhanh chóng chạy vào phòng tắm.

Bùi Danh Chính nhìn bóng lưng nhỏ chạy trối chết của người phụ nữ, nhịn không được mà mỉm cười.

Chờ qua đoạn thời gian này, giải quyết xong dự án công trình trong tay, anh sẽ cùng cô bàn về chuyện lớn trong đời người.

Sáng sớm hôm sau mở một cuộc họp cấp cao, Đường Nhật Khanh trở lại văn phòng sửa sang lại biên bản cuộc họp rồi gửi qua hòm thư của Bùi Danh Chính, làm xong hết mấy việc này, cô mới cầm lấy lịch trình đi đến văn phòng nhắc nhở Bùi Danh Chính những lịch trình sắp tới.

“Tổng giám đốc Bùi, nửa giờ sau chúng ta còn mở một cuộc họp khác, là cuộc đàm phán cuối cùng với đối tác bất động sản Lâm Dụ.”

“Được, anh biết rồi.”

Bất động sản Lâm Dụ đúng là công ty của Lục Nghiêu, đàn anh đại học của Đường Nhật Khanh, tập đoàn nhà họ Lục phát triển rất tốt tại Lân Thành, bất động sản Lâm Dụ là một công ty con do công ty nhà anh mở ra để mở rộng nghiệp vụ tại Hải Thành, có chỗ dựa vững chắc ở phía sau, năng lực của bất động sản Lâm Dụ cũng không thể khinh thường.

Bùi Danh Chính nói: “Chuyện hợp tác giữa công ty chúng ta và bất động sản Lâm Dụ gần như đã quyết định, bây giờ chỉ còn một số chi tiết cần hoàn thiện, đến lúc đấu thầu dự án công trình của doanh nghiệp nhà nước, bên ta sẽ và người của Lâm Dụ sẽ cùng nhau hoàn thành kế hoạch, tham dự đấu thầu, nhưng, hiện tại có một vấn đề...”

Đường Nhật Khanh thuận miệng hỏi: “Vấn đề gì?”

“Bên ta cần chỉ định một người phụ trách liên hệ với bên kia, hoàn thành tất cả các phương diện của việc kết nối và trao đổi, nhưng lại không thể đại diện lập trường cho cả công ty, vì em cũng biết, sự hợp tác giữa chúng ta cũng không có nghĩa là sẽ trúng thầu dự án doanh nghiệp nhà nước, hơn nữa bên phía Bùi Duy cũng rất nhạy cảm, nên ứng cử viên rất khó chọn ra.”

Đường Nhật Khanh hiểu rõ, lần này Bùi Danh Chính và Bùi Duy phân biệt tìm kiếm đối tác riêng, cũng không phải lấy danh nghĩa của công ty, mà là lấy danh nghĩa cá nhân của bọn họ, nên chuyện lần này không giống với công việc trước đó.

Đường Nhật Khanh do dự một chút, tự mình đề cử nói: “Hay là để em đi, thứ nhất em là thư ký của anh, có thể đại diện cho anh, thứ hai em có quen với đàn anh Lục, việc trao đổi với nhau cũng thuận tiện hơn.”

Bùi Danh Chính do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được, giao cho những người khác anh cũng không yên tâm, vậy giao cho em đi.”

“Được.” Đường Nhật Khanh mỉm cười gật đầu.

Đi ra khỏi văn phòng, Đường Nhật Khanh chợt nghe thấy Tiểu Trương và Tiểu Lưu đang ở trước quầy ghé vào một chỗ thì thầm to nhỏ gì đó.

“Ai biết được, dù sao tôi cảm thấy bức ảnh này không giống đã qua chỉnh sửa...”

“Tôi cũng biết không giống, hơn nữa nhiều tấm như vậy, cũng không thể chỉnh sửa từng tấm đi, vốn tôi còn cảm thấy Chương Tú Tú khá xinh, bây giờ lại tuôn ra việc này, thật sự quá thất vọng!”

Đường Nhật Khanh hơi cau mày, tiến lên hỏi: “Hai người đang nói về chuyện gì vậy?”
Bình Luận (0)
Comment