Chàng Ceo Của Tôi

Chương 344

Lục Nghiêu cong môi, khẽ nói: "Cũng không nói gì, cứ uống nước đi đã, chuẩn bị một chút rồi anh đưa em về."

Nghe Lục Nghiêu nói vậy, mặc dù Đường Nhật Khanh nửa tin nửa ngờ nhưng rốt cuộc cũng không nói thêm gì nữa, cô lập tức rời giường vào phòng tắm rửa mặt.

Sau khi sửa sang lại xong, họ không chần chừ quá lâu, Đường Nhật Khanh theo Lục Nghiêu cùng ra thang máy, xuống dưới lầu trả phòng.

Lúc đến quầy lễ tân, Đường Nhật Khanh cảm giác hai nhân viên lễ tân nhìn họ bằng một ánh mắt khá là ái muội, lúc này cô mới bất tri bất giác nhận ra rằng.

Trông cô cao gầy xinh xắn, đứng chung với Lục Nghiêu lại càng đẹp mắt hơn, khó trách những nhân viên này nhìn họ thêm vài lần như vậy.

Đường Nhật Khanh bị nhìn đến mức không được tự nhiên, cô đành chuyển mắt đi, yên lặng đứng chờ trước quầy lễ tân để làm thủ tục trả phòng.

Lúc nhân viên đang đăng ký, Lục Nghiêu quay đầu nhìn về phía Đường Nhật Khanh, hỏi: "Lát nữa em muốn ăn gì?"

Đường Nhật Khanh mất tập trung nên thuận miệng đáp: "Sao cũng được."

Đúng lúc đó, môt bóng người cao lớn bước ra từ thang máy, ánh mắt nhìn thẳng, đang đi về phía cửa chính.

Lúc gần đi đến cửa, Bùi Danh Chính bỗng như nhận ra gì đó, anh lơ đãng đưa mắt sang nhìn quầy lễ tân, rồi một giây sau, tầm mắt anh dừng trên bóng lưng của người phụ nữ đó, anh đột ngột dừng lại.

Bóng lưng đó anh vô cùng quen thuộc, sao có thể không nhận ra kia chứ.

Bước chân anh dừng lại, lúc tầm mắt lướt qua người đàn ông bên cạnh, Bùi Danh Chính cảm giác lửa giận hừng hực trong lòng mình, giống như thể đạn pháo hỏa lực, không cách nào ngăn cản nổi.

Tứ chi như bị cơn giận này khống chế, anh không quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa, cũng không dừng lại được, trong giây phút tức giận điên người đó, anh chỉ muốn xé xác người đàn ông trước mặt ra.

Khi đến gần bọn họ, Bùi Danh Chính còn nghe Lục Nghiêu đang nói: "Anh biết có một cửa hàng bán đồ ăn sáng kiểu Quảng trên đường này, để anh dẫn em đi ăn thử."

"Ừm." Đường Nhật Khanh thuận miệng đáp, dường như cô cũng nhận ra có gì là lạ, cô chợt quay đầu lại, lúc nhìn thấy Bùi Danh Chính đang đến gần chỗ họ, vẻ mặt cô vô cùng kinh ngạc.

"Bùi..."

Cô không thể gọi được tên anh một cách hoàn chỉnh, người đàn ông phía sau đã xoay người Lục Nghiêu lại, vung nắm đấm đấm mạnh một cái.

"Bốp" một tiếng vang lên, cả người Đường Nhật Khanh cứng đờ, đến khi cô phản ứng lại được định tiến lên ngăn cản thì Lục Nghiêu đã bất ngờ nhận mấy đấm giữa lúc không kịp đề phòng.

Nhân viên của khách sạn cũng bàng hoàng, mấy bảo vệ vội vàng chạy tới kéo hai người họ ra, khi đó trên mặt Lục Nghiêu đầy máu, còn trên mặt Bùi Danh Chính cũng chẳng lành.

Nhìn sắc mặt Bùi Danh Chính vẫn lạnh lùng như trước, bất cứ lúc nào anh cũng có thể thoát khỏi tay bảo vệ để tiếp tục đánh người, Đường Nhật Khanh mới tiến lên giải thích: "Bùi Danh Chính, bọn em không phải... không phải như anh nghĩ đâu!"

Đáy mắt Bùi Danh Chính như thể hầm băng: "Không phải như thế thì là thế nào?"

Anh hỏi lại với giọng nói lạnh như băng, chứng tỏ anh hoàn toàn không hề tin lời cô.

Cũng đúng, sáng sớm một nam một nữ đi ra khỏi khách sạn thì có thể làm gì, người trưởng thành không cần nói cũng biết.

Trong giây phút đó, Đường Nhật Khanh cũng hiểu, sau khi cô ở cùng Lục Nghiêu một đêm, dù cô có mọc một trăm cái miệng cũng không giải thích được.

Nhân viên khách sạn đã gọi xe cứu thương, không bao lâu sau, còi hiệu vang lên ngoài cửa lớn, ngay sau đó nhân viên bảo vệ đỡ Lục Nghiêu lên trên xe cứu thương.

Lúc Đường Nhật Khanh đứng trước cửa lớn, không biết là nên theo sau hay nên ở lại, cô liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh mặt lạnh như sương, Đường Nhật Khanh lấy hết dũng khí, cố gắng kéo tay anh: "Em sẽ giải thích với anh mà, giờ đến bệnh viện xử lý vết thương đã."

Còn chưa nói hết, Bùi Danh Chính đã hất tay cô ra, sắc mặt lạnh băng hỏi ngược lại: "Đường Nhật Khanh, cô lấy thân phận gì để nói với tôi như thế? Bạn gái tôi? Hay là bạn gái của Lục Nghiêu?"

Đường Nhật Khanh cứng đờ tại chỗ, tất cả âm thanh đều nghẹn lại nơi cổ họng, không thể phát ra được nửa chữ.

Cô không ngờ... Bùi Danh Chính lại nói như thế.

Người đàn ông nọ xoay người lại, trên mu bàn tay vẫn còn vết máu, không biết là của ai, bóng lưng anh rời đi, dứt khoát.

Đường Nhật Khanh đứng đờ tại chỗ, cô nhìn bóng lưng người đàn ông, trong lòng đau đớn không chịu nổi.

Sao đến cả cơ hội giải thích anh cũng không chịu cho cô?

Mũi cay xè, thấy cửa xe cứu thương chuẩn bị đóng lại, cô hít một hơi dài, bước nhanh về phía trước rồi lên thẳng xe.

Dù nói thế nào đi nữa, lần này Lục Nghiêu bị thương cũng là bởi vì cô, cô không thể bỏ mặc anh ấy được.

Theo xe cứu thương đi đến bệnh viện, Đường Nhật Khanh bận rộn đi cùng Lục Nghiêu xử lý và băng bó vết thương, chạy qua chạy lại không biết bao nhiêu chỗ.

Hơn một giờ sau, rốt cuộc vết thương trên mặt Lục Nghiêu cũng được xử lý xong.

Cách một tấm cửa sổ bằng thủy tinh trong suốt, Đường Nhật Khanh nhìn cảnh băng bó trong phòng, mắt trái của Lục Nghiêu nhận một đấm nên sưng vù lên, khóe miệng xanh tím từng mảng, cả khuôn mặt chằng chịt những vết thương nhỏ.

Đường Nhật Khanh ngồi bên nhìn lại, trong lòng càng thấy thẹn hơn, cô cúi đầu, mũi thở mấp máy, không cầm được nước mắt.

Đột nhiên, cửa phòng mở ra, Lục Nghiêu đi ra ngoài, Đường Nhật Khanh vội vàng đưa tay lên lau nước mắt trên mặt.

Mặc dù động tác của cô khá nhanh nhưng vẫn không thoát được đôi mắt của Lục Nghiêu.

Lục Nghiêu nhíu mày, nhưng trong giọng nói lại chứa ý cười: "Em khóc cái gì?"

"Không có." Đường Nhật Khanh ngước nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: "Anh sao rồi?"

Lục Nghiêu cười cười, vẻ mặt giả vờ thoải mái: "Chỉ bị thương ngoài da thôi, sẽ hồi phục lại nhanh."

"Xin lỗi anh, trước giờ đều là em gây phiền phức cho anh, lần nào cũng liên lụy anh cả, anh Lục, em xin lỗi."

Đường Nhật Khanh bình tĩnh lại rồi xin lỗi Lục Nghiêu, cô còn cúi đầu thật thấp.

Trong lòng Lục Nghiêu hơi căng thẳng, anh vội đỡ lấy vai cô nhẹ giọng nói: "Có liên quan gì tới em đâu, em đừng nghĩ nhiều."

Đây là ân oán giữa anh ta và Bùi Danh Chính.

Cho dù hôm nay không ra tay thì lần sau hoặc là lần sau nữa, họ cũng sẽ ra tay.

Nhưng mà mấy cú đấm hôm nay, sớm muộn gì anh cũng sẽ trả lại, không phải là vì báo thù riêng, mà là vì bất bình thay Đường Nhật Khanh.

Thấy cô không lên tiếng, Lục Nghiêu hít một hơi dài, rốt cuộc anh cũng không nhịn được, hỏi cô: "Khanh, em ở bên anh ta có vui không?"

Đường Nhật Khanh trầm mặc không nói, trong lòng cô xoắn xuýt.

Đương nhiên là cô vui, nhưng ngoài vui ra cũng có lăn tăn, có khổ sở thậm chí là đớn đau...

Hít sâu một hơi, Đường Nhật Khanh nói lảng sang chuyện khác: "Em đưa anh về, anh thế này không thể lái xe được."

Muốn hỏi nhưng rốt cuộc lại không nói nên lời, Lục Nghiêu gật đầu, khẽ khàng đáp lại.

Hai người cùng ra khỏi bệnh viện, nhưng vừa tới trước cửa, Đường Nhật Khanh đang định bắt taxi thì bất ngờ có một chiếc Maybach quen thuộc dừng lại bên đường, Bùi Danh Chính trầm mặt xuống xe, sải bước đến chỗ họ.

Từ xa đã nhìn thấy anh rồi, Đường Nhật Khanh sững sờ không nói nổi.

Vừa nãy không phải anh đã rời khỏi cửa chính khách sạn rồi sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện ở nơi này.

Không chờ cô nghĩ rõ ràng, Bùi Danh Chính đã nhanh chân lên trước, không nói không rằng nắm lấy cổ tay cô, kéo cô sang bên cạnh.

Lục Nghiêu thấy thế thì lập tức bước lên trước, ngăn anh lại: "Buông tay ra."

Đáy mắt Bùi Danh Chính bốc lên lửa giận, hiển nhiên anh cực kỳ không thích người đàn ông trước mặt này đây: "Bớt lo chuyện bao đồng đi."

Cho dù mới bị người ta đánh một trận, nhưng Lục Nghiêu cũng không định lùi bước, anh đứng đó không nhúc nhích, mặt đối mặt với Bùi Danh Chính, anh lạnh giọng hỏi lại: "Anh dựa vào đâu mà đòi dẫn cô ấy đi? Vì thân phận bạn trai không ra gì của anh sao?"
Bình Luận (0)
Comment