Chàng Ceo Của Tôi

Chương 361

Bùi Duy nghe thấy tiếng, sắc mặt hơi tối lại, quay đầu lại thì thấy Bùi Danh Chính đứng đằng sau cách mình vài bước, cơ thể bất giác cứng đờ.

Anh ta trực tiếp buông tay nắm cổ áo của Trương Phó ra, sải bước đi đến chỗ của Bùi Danh Chính, ép sát tới anh ta mở miệng chất vấn: “Anh rốt cuộc đã làm gì với mẹ của tôi!”

Hai tay Bùi Duy siết chặt thành nắm đấm, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đấm vào mặt của Bùi Danh Chính.

Bùi Danh Chính cũng không chùn bước, đứng tại chỗ nhìn thẳng vào mắt của anh ta: “Cậu cảm thấy tôi đã làm gì với bà ta?”

“Đồ khốn! Anh không có tính người!”

Bùi Duy tức giận giơ tay muốn đấm nhưng lại bị Bùi Danh Chính đưa tay đỡ được, trực tiếp túm lấy cánh tay của anh ta: “Tôi không có tính người? Thế người vì tranh đoạt tài sản cho con trai mình mà hại chết chồng của mình thì có tính người hay không!”

Anh đẩy mạnh tay của Bùi Duy ra, trầm giọng hỏi ngược lại: “Cậu thật sự hồ đồ hay đang giả vờ thế! Bà ta là mẹ ruột của cậu, ông ấy không phải ba ruột của cậu sao!”

Bùi Duy giận dữ hỏi ngược lại: “Bùi Danh Chính, anh tưởng rằng tôi sẽ tin lời anh nói sao? Mẹ tôi tuyệt đối sẽ không hại chết ba! Anh bớt ở đó mà đổi trắng thay đen đi, gây chia rẽ!”

Ánh mắt của Bùi Danh Chính tối đi vài phần, hỏi ngược lại từng từ từng câu: “Tất cả bằng chứng đều rất rõ ràng, cậu hà tất tự lừa dối chính mình! Nếu như Dương Thu Dung thật sự trong sạch, vậy cục cảnh sát tại sao bắt bà ta!”

Bùi Duy nghe thấy thế, đột nhiên sững người, ngập ngừng một lát, anh ta lắc đầu, trực tiếp phủ nhận: “Không thể nào! Anh tuyệt đối đang lừa tôi! Bùi Danh Chính, anh tưởng rằng tôi không biết anh làm tất cả mọi thứ đều là vì tài sản của nhà họ Bùi sao! Còn cả di chúc đó nữa, ai biết là thật hay giả! Tất cả chuyện này chẳng qua chỉ là cái bẫy anh bày ra mà thôi!”

“Cái bẫy?” Bùi Danh Chính cười lạnh, trực tiếp rút một phong thư trong túi ra, hỏi ngược lại: “Tôi hà tất gì phải lừa cậu?”

Bùi Duy liếc mắt phong thư đó, nhìn nét chữ cứng cấp hữu lực trên đó, bất giác sững ra vài giây.

Anh ta nhận ra, đó là nét chữ của ông ấy!

Anh ta đưa tay ra, cầm lấy phong thư đó, lập tức mở ra xem.

Nhanh chóng đọc từ đầu đến cuối, tay cầm lá thư của Bùi Duy khẽ run lên.

Thì ra, từ lúc bắt đầu ông ấy đã không định để anh ta thừa kế gia sản của nhà họ Bùi, thì ra anh ta trước nay đều không phải người thừa kế mà trong lòng ông ấy chọn! Thì ra, tất cả mọi cố gắng trước đây của anh ta đều không bằng nửa phần với Bùi Danh Chính!

Anh ta tức giận vo lá thư thành một cục, dùng sức vứt ra sàn, còn phẫn nộ hung hăng giẫm lên đi vài lần.

Bùi Duy chỉ vào Bùi Danh Chính, tức giận nói: “Tôi ở trong mắt ông ấy lẽ nào chính là một kẻ vô dụng chỉ biết tiêu tiền hay sao! Dựa vào cái gì chứ! Dựa vào đâu anh từ khi bắt đầu thì có thể được công nhận, mà tôi bất luận có cố gắng nhiều như thế nào cũng không đuổi kịp anh chứ!

Bùi Danh Chính nhìn chằm chằm anh ta, nhàn nhạt mở miệng: “Bởi vì cậu đối với bản thân trước nay đều không có định vị được mình đang ở đâu.”

Nhưng nếu sự hiếu thắng của Bùi Duy bớt đi, cậu ta hoàn toàn có thể có cuộc sống càng tốt hơn, con số một phần tư tài sản không phải con số nhỏ, đủ anh ta nửa đời sau sống không cần phải lo, thậm chí cầm khoản tiền này đi thành lập một công ty nhỏ cũng còn dư, nhưng anh ta quá tham lam, mục tiêu lại là cả cái bánh kem lớn, đương nhiên sẽ cảm thấy phần của mình rất ít.

Mà ông ấy chính là nhìn thấu anh ta việc thành thì ít, hỏng việc thì nhiều, biết đưa cho anh ta càng nhiều tiền, cuối cùng cũng sẽ lãng phí hết, cho nên mới chỉ cho anh ta một phần nhỏ.

Nhưng Bùi Duy không hiểu được tâm ý của ông ấy, ngược lại cảm thấy ông ấy không công bằng.

Bùi Duy đứng nguyên ở đó, đôi mắt đỏ au như sắp nhỏ ra máu, lá thư này, lời dặn dò cuối cùng của ông ấy, đối với anh ta mà nói không nghi ngờ gì nữa, đó là một kích nặng nề.

Bùi Danh Chính lạnh lùng nói: “Từ hôm nay trở đi, chức phó tổng giám đốc ở tập đoàn Bùi Thị của cậu bị thu hồi, mà phần tài sản thuộc về cậu, tôi sẽ bảo luật sự tiến hành theo thủ tục chuyển thành tên của cậu.

Nói xong, anh xoay người muốn rời đi.

“Bùi Danh Chính! Anh không được đi!” Bùi Duy đột nhiên mở miệng: “Anh rốt cuộc muốn làm gì với mẹ tôi?”

Bước chân của Bùi Danh Chính chững lại, quay đầu nhìn anh ta, trầm giọng nói: “Là bà ta tự làm tự chịu, pháp luật sẽ cho bà ta sự trừng phạt thích đáng, có điều cậu yên tâm, có Chương Tú Tú ở trong tù với bà ta, bà ta sẽ không cô đơn đâu.”

“Anh!”

Bùi Duy nghe thế, tức giận trực tiếp lao đến chỗ của Bùi Danh Chính, hai thủ hạ ở bên lập tức bước lên, trực tiếp ngăn chặn anh ta.

Bùi Danh Chính không chịu chút ảnh hưởng mà quay người, trực tiếp bước vào phòng bệnh.

Ngắm nhìn người con gái đang nằm trên giường, sự lạnh lùng trên mặt và lệ khí trên người của anh lúc này giảm bớt vài phần.

Bùi Danh Chính đi đến bên cạnh giường, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào má của cô, nhẹ nhàng nói: “Em bao giờ mới tỉnh lại? Hửm?”

Người phụ nữ trên giường không có nửa điểm động tĩnh, sắc mặt tái nhợt không có sinh khí như cũ.

Bùi Danh Chính từ từ ngồi xuống bên cạnh giường, nói khẽ: “Yên tâm, anh sẽ luôn đợi em.”

Không có ngờ, lần chờ đợi này chính là ba ngày.

Ba ngày nay, Bùi Danh Chính ngày đêm ở bên cạnh giường bệnh của Đường Nhật Khanh, gần như không có giấc ngủ ngon.

Giang Vãn Vãn dẫn Tiểu Trạch bước vào phòng bệnh, khi nhìn thấy bọng mắt của Bùi Danh Chính tím đen và dưới cằm anh râu ria lún phún, sự tức giận với anh cũng giảm bớt vài phần.

Mấy ngày nay, Bùi Danh Chính đối với Đường Nhật Khanh như thế nào, cô đều nhìn thấy, cũng biết tình cảm của anh đối với Đường Nhật Khanh không phải giả.

Nhìn thấy Giang Vãn Vãn và Tiểu Trạch bước vào, Bùi Danh Chính cố gượng cười, cúi đầu nhìn Tiểu Trạch, nói: “Con đến nói chuyện với mẹ, ta ra ngoài một lát.”

Nói xong, anh sải bước đi ra khỏi phòng bệnh.

Từ khi Đường Nhật Khanh phẫu thuật xong đến bây giờ, cũng sắp được 5 ngày rồi, anh cũng đi hỏi bác sĩ tại sao cô chưa tỉnh, nhưng bác sĩ cũng không đưa được thời gian chính xác.

Nhưng anh không đợi được nữa, anh đã liên hệ với bác sĩ tốt nhất Hải Thành, định hai ngày nữa sẽ chuyển viện cho Đường Nhật Khanh, để cô nhận được điều trị tốt nhất.

Bùi Danh Chính ra cửa, hỏi Trương Phó: “Thủ tục ở bệnh viện bên này đã làm xong chưa?”

Trương Phó gật đầu: “Đã xử lý ổn thỏa rồi, xe cũng đã chuẩn bị xong rồi, có thể nghe chỉ điều động của anh bất cứ lúc nào.”

Bùi Danh Chính hơi gật đầu, quay sang nhìn Triệu Đình Phong: “Người của cậu đến đủ chưa? Trong quá trình chuyển viện không được xuất hiện tình huống bất ngờ nào.”

Triệu Đình Phong gật đầu: “Yên tâm, sớm đã sắp xếp xong rồi.”

Xác định xong mọi thứ, Bùi Danh Chính lúc này mới yên tâm một chút, anh đang muốn mở miệng phân phó, đằng sau đột nhiên truyền đến tiếng của Giang Vãn Vãn: “Các anh... Các anh muốn chuyển viện sao?”

Bùi Danh Chính nghe thế thì xoay người lại, gật đầu: “Còn chưa kịp nói với cô, chúng tôi định chuyển viện, tôi đã sắp xếp bác sĩ tốt nhất Hải Thành tiếp nhận điều trị cho Nhật Khanh rồi.”

Giang Vãn Vãn do dự một lát, có chút khó tin hỏi: “Tình trạng thật sự nghiêm trọng đến mức này rồi sao?”

Cô vốn tưởng Đường Nhật Khanh chỉ bị thương do mất máu quá nhiều, hôn mê mấy ngày thì có thể tỉnh lại, nhưng bây giờ xem ra, tình hình còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của cô.

Bùi Danh Chính và Triệu Đình Phong không có lên tiếng, trầm mặc chính là câu trả lời của bọn họ dành cho cậu hỏi của Giang Vãn Vãn.

Việc đến nước này, ngay cả bác sĩ trong bệnh viện còn không xác định được, bọn họ sao dám bảo đảm chứ?

Bùi Danh Chính nhíu mày, chầm chậm nói: “Bác sĩ của Hải Thành không được thì tìm người giỏi hơn, bác sĩ trong nước không được thì ra nước ngoài tìm, tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ.”

Triệu Đình Phong ở bên cạnh nghe thấy vậy thì khẽ gật đầu: “Bùi, chúng tôi sẽ bên cạnh cậu, đợi cô ấy tỉnh lại.”

Giang Vãn Vãn ở một bên trầm mặc không nói, nước mắt trào ra.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí giữa mấy người bọn họ bỗng nhiên đè nén hơn nhiều, cũng không ai mở miệng nói chuyện.

Đột nhiên, trong phòng bệnh truyền ra tiếng vui mừng của Tiểu Trạch: “Mẹ! Mẹ tỉnh rồi!”
Bình Luận (0)
Comment