Kim Cường tất nhiên cũng hay tin Bạch Thành sắp xây dựng chợ đầu mối cấp tỉnh. Cơ hội trời ban như thế, được nhà nước nâng đỡ thì kiểu gì thu nhập cũng được đảm bảo bất chấp bão lụt hay hạn hán.
Mấy ngày nay Kim Cường ngỏ lời nhờ anh rể giúp đỡ nhưng lần nào cũng bị gạt phăng, báo hại gã phải chạy vạy tứ phương.
Nguyên văn lời từ chối của anh rể là: “Đã yếu thì đừng có đòi ra gió. Vụ này mày mù tít tìn tịt mà còn bày đặt đòi tham với chả gia! Cút liền cho tao!”
Kim Cường nào nghĩ mình là kẻ bất tài, gã chỉ đồ rằng mình chưa thể hiện được bản lĩnh mà thôi: “Anh nói vậy đâu có được, ít nhiều gì cũng phải để em thử đã chứ. Cứ khơi khơi bưng cơm đi đãi người dưng như thế à? Mà hả, mấy năm nay em cũng đổ mồ hôi sôi nước mắt mới phát triển cái tiệm nhỏ tí lên thành vựa mối hàng đầu trong thành phố chứ bộ, cũng giỏi mà trời.”
Anh rể cười gằn: “Ừ giỏi, mày giỏi thế sao không tự đi mà làm, cạnh tranh công bằng vô đi. Mày mà thắng được thì anh nể mày tới bến luôn!”
Kim Cường câm nín, xem ra anh rể đã quyết tâm không giúp gã rồi… Thôi cùng lắm thì ăn vạ chị hai để đêm khuya bà ấy tỉ tê nhờ vả anh rể vậy.
Anh rể vừa nhìn là biết thằng em rể này đang toan tính gì đó, bèn bảo: “Tao nói rồi đó, vụ lần trước tao còn chưa mách chị hai mày đâu. Liệu mà làm, láo nha láo nháo tao kể hết mấy sự vụ mất nết của mày trong hai năm qua cho bả nghe, đến lúc bị xử đừng có bảo tại số nha con.”
Nghe thế Kim Cường đành phải rời đi, lòng bực dọc không thôi.
Về đến nhà gã chợt nhớ ra, lần trước anh rể có mai mối cô con gái của ông Cục trưởng Cục Thủy lợi cho mình mà? Không biết lão ta có giúp gì được không nữa…. Kim Cường lục tung điện thoại một hồi, cuối cùng gã cũng tìm thấy Wechat của cô nàng ấy.
Lần trước hai người dùng bữa xong, đối phương không giấu việc có cảm tình với gã, còn chủ động hẹn hò thêm hai lần nhưng đều bị Kim Cường từ chối, viện cớ công việc bận rộn quá.
Chẳng qua là thấy người ta gầy quắt queo, gã chê xấu nên đâm ra ghét mà thôi. Phải mà ngực tấn công, hay ít ra cũng phải mông phòng thủ như… À như Tống Nhiên thì gã đã thích rồi.
Nói tới Tống Nhiên là gã lại lên máu. Thằng ranh này còn chiến hơn cả gã, sơ hở là quẩy đít đi tìm niềm vui mới ngay. Hôm nọ may mà gã tình cờ gặp y trong quán karaoke, không thì kiểu gì cũng đi làm mấy hiệp với trai lạ rồi.
Kim Cường tức điên người, vừa về tới nhà đã dạy cho Tống Nhiên một trận ra trò khiến mông đít y nở hoa rừng rực, phải vừa khóc lóc xin lỗi vừa hứa chắc nịch sau này không dám ra ngoài lang chạ nữa mới được tha.
Kim Cường bây giờ cũng chẳng khác gì “bố đường” của Tống Nhiên. Gã thuê cho y một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách tại vịnh Nước Cạn, còn cho thêm phí sinh hoạt 20 nghìn tệ một tháng. Cứ hôm nào rảnh gã lại qua đó ngủ một đêm, cơ mà độ gần đây có vẻ gã đang rảnh quá nên đã qua chỗ Tống Nhiên ngủ cả tháng rồi, thậm chí còn mang cả đống quần áo ở nhà đem lên đấy.
Sau khi tìm thấy Wechat của cô nàng kia, gã bèn gửi tin nhắn sang. Theo đuổi người khác là sở trường của Kim Cường, đã gửi tin nhắn thì kiểu gì ba giây sau người ta cũng sẽ phản hồi lại, hỏi hắn sao thế.
Kim Cường đằng hắng một tiếng, dịu dàng gửi tin nhắn thoại hỏi: “Đang làm việc tự nhiên nhớ em quá.”
Đối phương nghe mà đỏ bừng cả mặt: “Thật… Thật ạ? Nay anh có rảnh không, em mời bữa cơm nhé~”
Kim Cường nhếch môi, cá đã cắn câu rồi kìa.
“Để anh mời mới phải, đợt rồi bận quá không đi ăn cùng em được.”
Cô nàng ngây ngô đáp: “Thế… Thế cũng được ạ. Thời gian chỗ hẹn anh cứ chọn nhé, em rảnh mọi lúc mọi nơi.”
“Ừ, thế 6 giờ tối nay anh qua đón em.” Kim Cường cúp máy, vuốt mái tóc nhớt nhợt của mình. Gã kéo gương chiếu hậu trong xe xuống soi, tự cảm thán ôi mình vẫn còn sức quyến rũ như năm nào~
Lúc Kim Cường lái xe về tới căn hộ, Tống Nhiên vẫn chưa ngồi dậy. Y mải nằm trên giường nghịch điện thoại, vừa nghe tiếng mở cửa bèn ngẩng đầu lên nhìn.
Mấy hôm nay tiết trời ấm áp, Kim Cường cuối cùng cũng chịu xếp xó mấy chiếc áo lông chồn của mình. Đồ mặc mùa xuân hiện giờ của gã đều do một tay Tống Nhiên phối cho. Lụa đẹp vì người là chuyện hiển nhiên, Kim Cường mà không tôn đồ được thì làm gì có chuyện đi tới đâu là gái mê răm rắp tới đó.
“Tối nay anh không về, nhớ ăn cơm đúng giờ.” Kim Cường đứng trước gương vuốt cổ áo cho thẳng thớm.
Tống Nhiên vừa ngáp vừa đi qua, trên người chỉ tròng mỗi chiếc áo thun to để lộ đôi chân mảnh dẻ trắng tươi.
“Đi đâu thế?”
“Bàn chuyện làm ăn.” Kim Cường kéo y lại, hôn chóc một phát lên má: “Ở nhà ngoan.”
Tống Nhiên hứ một tiếng, cầm ly nước ngồi trên sô pha. Điện thoại Kim Cường đặt trên bàn trà bỗng rung lên, Tống Nhiên liếc nhìn thì thấy có tin nhắn đến.
“Khi nào thì anh qua thế anh Cường ới?”
Người gửi: Con hàng dú lép
…
Kim Cường cầm điện thoại và chìa khóa xe đi ra ngoài. Tống Nhiên bóp chặt ly nước trong tay, nện uỳnh xuống nền nhà.
Bố tiên sư!
***
Tháng sáu đến rồi, Bạch Thành cuối cùng cũng ướm hơi thở xuân hè. Những cảnh liễu ven hai bên đường nở rộ, cành lá đung đưa trong gió. Nhiệt độ cũng ấm dần lên, lúc nào cũng hăm lăm hăm sáu độ, chỉ se se lạnh lúc sáng sớm và chiều tối. Bầu không khí ở miền Bắc ô nhiễm khá nhẹ nên trời vẫn trong lắm, cả ngày chỉ cần ngắm mây trắng trời xanh là đã thấy đã hết trong người.
Lúc mới đến đây, Bạch Chỉ không mang theo quần áo mặc vào mùa hè. Thế nên cậu lên mạng mua sỉ hơn chục chiếc áo thun về, chỉ tốn có 200 tệ mà thôi. Cậu mặc chiếc màu trắng, cho Triệu Bắc Hành mặc màu đen, nhìn cả hai cứ như đang mặc đồ đôi vậy.
Kho hàng lớn đã xây xong, giờ chỉ còn đợi hong khô nền là có thể sử dụng ngay. Nền khi được quét xi măng, ngày nào Triệu Bắc Hành cũng cầm xẻng và giấy nhám đến để chà phẳng mấy chỗ mà thợ hồ làm sót.
Mấy ngày nữa là lô rau đầu tiên từ Hà Nam sẽ được giao đến. Triệu Bắc Hành đã tìm mối xong xuôi, rau vừa tươi ngon giá lại rẻ, lời chẳng bao nhiêu nhưng khởi đầu như thế cũng êm rồi.
Hơn 11 giờ trưa, Bạch Chỉ ra khỏi ngân hàng, tay cầm cả đống biên lai chuẩn bị về lại tiệm. Ngày đấu thầu sắp đến nên mấy ngày nay cậu tất bật ngoài ngân hàng liên tục. Xong giấy tờ đánh giá năng lực doanh nghiệp là phải gửi hồ sơ mời thầu đi rồi. Bạch Chỉ lo lắm, cứ khăng khăng muốn hồ sơ mời thầu phải hoàn hảo nhất có thể.
Vừa bước ra khỏi cửa, ai ngờ cậu lại vô tình gặp Kim Cường và Tống Nhiên.
“Tiểu Bạch!” Tống Nhiên hồ hởi vẫy tay chào.
Bạch Chỉ tất nhiên chẳng mấy vui vẻ gì khi gặp y: “Ờ Tống Nhiên.”
“Trùng hợp ghê ấy.” Tống Nhiên chạy tới, “Chuyện hôm nọ tớ còn chưa kịp cảm ơn cậu, rỗi không mình đi ăn nhé?”
“Thôi khỏi, độ này tôi bận lắm.” Bạch Chỉ thật sự không muốn dính dáng gì đến Tống Nhiên, nhất là khi y còn đang ở bên Kim Cường như lúc này.
Kim Cường rề rà bước qua, gã không nhận ra Bạch Chỉ: “Thằng nào đây?”
“Éc… Anh họ em đó, hôm nọ em ở tiệm đồ nướng anh quên rồi à?”
“Ồ, cưng coi anh đãng trí chưa. Ủa nhưng đây là nhóc kế toán làm cho Triệu Bắc Hành mà? Sao nào, cũng định đấu thầu cho dự án đó à?”
Bạch Chỉ lia mắt nhìn gã, đáp hờ hững: “Liên quan gì tới anh?”
Kim Cường cúi người nhìn đống giấy tờ trong tay Bạch Chỉ: “Chẹp chẹp, cái tiệm bé như lỗ mũi của nó một năm kiếm được có mấy trăm ngàn thôi à. Vậy mà cũng dám tham dự, không sợ nhục mặt hả?”
Bạch Chỉ cảnh giác cất giấy tờ vào, lườm gã với vẻ phẫn hận.
Tống Nhiên lập tức lạnh mặt quát: “Thì kệ người ta, đi nhanh lên!” Vừa nói y vừa đẩy Kim Cường đi chỗ khác.
Kim Cường giật cổ tay kéo y sát lại gần, thì thầm bên tai hỏi: “Lại thằng bồ nào của cưng nữa đây, bênh vực dữ ha.”
Tống Nhiên mặt đen như đít nồi. Mẹ bà anh… Tôi mới là đứa đi giật bồ người ta đấy giời ạ.
“Bớt nghĩ điên khùng lại đi nha.”
Bạch Chỉ phớt lờ hai người họ, chỉ rút chìa khóa xe ra rồi vội rời đi.
Hôm nay Kim Cường đến ngân hàng cũng là để làm thủ tục sao kê. Dự án xây chợ đầu mối đang được bàn tán rầm rộ ở Bắc Thành lắm, có kha khá công ty đã lên dây cót sẵn sàng ra quân thử một lần rồi. Đấy là chưa tính mấy vựa buôn bán tầm tầm chưa kịp đăng ký thành lập công ty nên lỡ hẹn lần này, bằng không là chiến trường còn nổi lửa hơn nữa.
Bạch Chỉ về tới tiệm thì thấy Triệu Bắc Hành đang đi từ kho hàng ra, anh vẫy tay từ xa chào cậu. Mấy hôm trước Triệu Bắc Hành vừa cắt đầu đinh, năng nôi thiêu đốt khiến làn da anh sạm màu hẳn. Có lẽ vì trời nóng quá, Triệu Bắc Hành vén hờ áo lên, để lộ cơ bụng lồ lộ sáu múi khiến Bạch Chỉ nhìn mà ch ảy nước dãi.
Cậu lái xe dừng ngay bên cạnh anh, hạ cửa xuống trêu ghẹo: “Anh giai muốn đi đâu?”
Triệu Bắc Hành ghé vào cửa xe, đáp: “Qua nhà cưng.”
“Nhà em xa lắm, không sang được.”
Triệu Bắc Hành cởi bao tay, nựng mũi cậu: “Xong việc hết chưa?”
Bạch Chỉ nghiêng đầu, há miệng ngậm ngón tay anh, vừa ậm ờ đáp vừa lúng liếng nhìn: “Sắp xong rồi ạ.”
Triệu Bắc Hành cứng trong ba nốt nhạc, anh vội rút tay lại, vỗ lên đầu cậu: “Đầu óc tối ngày nghĩ đi đâu không?”
Bạch Chỉ cười gian: Nghĩ về anh nè, nghĩ đến lúc hai mình xxoo chứ sao~Bé tí hon màu hồng và màu xám trong lòng cậu đang ôm nhau nhảy điệu valse hân hoan hạnh phúc~
“À đúng rồi, tối anh ra ngoài chút. Nhà con trai lớn của Vương Hải Hưng vừa sinh được thằng cu nên đãi bữa cơm.”
“Cần em đi cùng anh không ạ?”
Triệu Bắc Hành vò tóc cậu: “Thôi, mấy thằng cha đó uống là quắc cần câu tới khuya lận. Có gì anh gọi taxi chở về, mấy nay cậu chạy vạy tới lui cũng mệt rồi, ở nhà đợi anh.”
Bạch Chỉ ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy em về trước nha.”
Triệu Bắc Hành phẩy tay: “Đi thong thả nha chú tài xế.”
Bạch Chỉ bật cười.
Độ này quan hệ giữa cậu và anh Hành tiến triển nhanh chóng, cứ cách hai ngày là lại “giúp” nhau một lần, bước cuối cùng vẫn chưa làm thôi chứ cái gì cũng thử gần hết rồi. Chỉ hiềm một nỗi là hai người chưa từng hôn nhau, đây cũng là một trong những nguyên do chính khiến Bạch Chỉ không dám thổ lộ tình cảm với Triệu Bắc Hành.
Chả nhẽ anh Hành không thích đồng tính luyến ái hả ta…
Nhưng mà cái gì cần làm thì hai đứa cũng làm gần hết rồi í~
Bạch Chỉ ôm mặt, vừa vui vừa lo.
Về đến nhà, Bạch Chỉ sắp xếp biên lai rồi bỏ vào trong túi đựng hồ sơ, bỏ cả bảng kế hoạch mà cậu đã làm xong vào nốt. Ngày mai cậu phải đưa anh Hành đi làm giấy chứng nhận pháp nhân nữa. Việc thì chẳng có bao nhiêu nhưng muốn làm xong thứ nào thứ nấy là cứ phải bận bịu một phen.
Bạch Chỉ vừa đặt điện thoại xuống thì thông báo vang lên. Cậu mở ra xem thì thấy tin nhắn do Tống Nhiên gửi đến.
Tống Tiểu Nhiên vô tâm: Tiểu Bạch ới, tiệm cậu cũng tham gia đấu thầu cho dự án lần này hả?Một củ Bạch Chỉ:?Tống Tiểu Nhiên vô tâm: Cơ hội cho tiệm cậu nghe sao mong manh quá, tiệm của Kim Cường cũng tham gia nè.Một củ Bạch Chỉ: Hờ hờ, thì kệ thằng cha đó chứ. Bộ tính lấy tiền quyền cả vú lấp miệng em hay gì?Tống Nhiên cắn môi trả lời: Ý tớ không phải thế, đợi xíu đi tớ gọi cho cậu.Bạch Chỉ bỏ điện thoại xuống, mặc kệ y.
“Cục cưng, nay anh đi chơi với đám bạn nên không về đâu nhé.” Kim Cường vuốt cà vạt phẳng phiu xong, tiện tay xịt tí nước hoa.
Tống Nhiên chỉ ờ một tiếng hờ hững.
Kim Cường bước tới, hôn chụt lên mặt y một phát: “Mấy nay sao nhìn cưng héo queo vậy, buồn vụ gì?”
“Không gì hết, anh bận thì đi nhanh đi.”
Kim Cường nựng mặt Tống Nhiên: “Ở nhà ngoan, mai anh thưởng tiền cho.”
Tống Nhiên cười lạnh: “Cảm ơn ông chủ nhiều há.”
Kim Cường hoàn toàn không nhận ra giọng điệu khinh khi của y, chỉ cầm theo chìa khóa và điện thoại đi ra ngoài.
Thấy gã đi rồi, Tống Nhiên vội cầm điện thoại vào phòng ngủ, khóa cửa lại rồi mới gọi cho Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ cau mày, bắt máy: “Alo, cậu lại làm sao đấy?”
“Tiểu Bạch, tiệm cậu muốn đấu thầu thành công đúng không?”
“Ừa, rồi sao?”
“Để tớ giúp bọn cậu.” Hai mắt Tống Nhiên lập lòe tia sáng.
“Giúp bọn tớ?” Bạch Chỉ tưởng đâu mình nghe lầm, cái tên này hôm nay uống nhầm thuốc à?
“Đúng! Kim Cường đi nhờ Cục trưởng Thủy lợi làm cứu viện rồi kìa, anh rể gã lại là cán bộ tỉnh nữa. Tớ mà không ra tay giúp, chuyến này tiệm cậu thua chắc!”
Bạch Chỉ hơi khó hiểu, đang yên đang lành sao Tống Nhiên lại tự nhiên tốt bụng với mình như thế?
Tống Nhiên cắn môi: “Cậu tin tớ đi mà, tớ thực sự muốn giúp cậu đó… Với cả, tớ cũng đang muốn phá chuyện cưới hỏi của Kim Cường.”
“Gã sắp kết hôn á?” Bạch Chỉ hết hồn.
“Ừ… Gã không có nói cho tớ biết đâu, tớ lén kiểm tra điện thoại thì thấy thôi, hai nhà tính toán đến với nhau luôn rồi.”
“Cha này lừa con gái nhà người ta kết hôn đó hả?”
“Cũng không phải… Kim Cường là kiểu gay nửa mùa thôi, nam nữ gì trong mắt gã cũng như nhau hết á.”
“Đậu má, đồ sở khanh!” Hai người cùng chửi.
“Thế cậu còn ở bên cạnh gã làm gì? Đừng có nói là thích người ta thật rồi nhé?” Bạch Chỉ thấy hơi khó hiểu, ban đầu Tống Nhiên thích Trần Hạo tưởng chết đi sống lại, lúc nào cũng hằm hè như muốn thay thế vị trí của mình. Thế mà giờ Bạch Chỉ vừa chia tay Trần Hạo một phát là Tống Nhiên cũng kệ thây Trần Hạo. Eo, đĩ nó vừa!
Tống Nhiên cười khổ: “Tớ cũng không biết mình đang giở chứng gì nữa… Quen anh ta nửa năm nay tớ không đi hẹn ch1ch với ai khác thêm, à quên có một lần suýt thành công thì bị Kim Cường tóm được.”
Bạch Chỉ cạn lời, hoàn toàn câm nín trước tình yêu ảo diệu của hai con người này. Chịp, đúng là nồi nào vung nấy.
“Có bạn gái rồi mà dám giấu tớ. Ông bô của con bé đó là Cục trưởng Cục Thủy lợi đấy. Tớ cho Kim Cường comeout thì hai người họ đứt gánh là cái chắc.” Tống Nhiên gặm móng tay, nói nhẹ như không.
“Gượm đã… Kim Cường mà biết vụ này thì không tha cho cậu đâu đấy, tính thằng cha đó dơ sẵn rồi, lỡ cậu bị gì thì sao? Sống ở đây chưa quen thì chớ…”
“Tiểu Bạch lo cho tớ đó hả?” Hai mắt Tống Nhiên rực sáng.
Bạch Chỉ nín thinh: “Bớt ảo tưởng đi bà.”
“Hầy, tớ chưa từng nghiêm túc xin lỗi chuyện về cậu và Trần Hạo ha. Bạch Chỉ, thật sự xin lỗi cậu.”
“Chuyện qua rồi, tự nhiên nhắc người ta chi vậy?” Bạch Chỉ nuốt nước bọt, lòng hơi nhói đau.
“Lúc đó chắc ma nhập tớ hay sao á, nói thật giờ ngẫm lại mới thấy Trần Hạo chẳng có gì đáng để tớ thích cả. Nhan sắc, dáng người quá là bình thường, kĩ năng giường chiếu cũng…”
“Nín liền, đổi chủ đề được không?” Bạch Chỉ đen mặt, cậu không muốn bàn luận kĩ năng giường chiếu của người yêu cũ cùng với tuesday đâu.
“Hihihi, thế cậu với ông chủ như nào rồi? Đã ừm ứm chưa nè~” Tống Nhiên cười gian hỏi.
“Chưa nên cơm cháo gì, nhưng mà chắc cũng nhanh thôi…” Bạch Chỉ vô thức cong khóe môi. Tính ra hai người cũng chẳng khác gì đã ăn nằm cùng nhau, chỉ thiếu một bước nữa thôi mà.
“Thể lực ông chủ nhà cậu tốt lắm chứ gì. Hôm nay gặp thấy mặt mũi cậu trông tươi tắn hơn hồi mới đến Thành Đô nhiều, hồng hồng xinh xinh đúng kiểu mấy đứa đang yêu đó.”
“Vậy hả…” Bạch Chỉ soi gương, đúng là có hơi khác khác thật nhưng khác chỗ nào thì cậu cũng chẳng rõ. Cơ mà cả người tràn ngập hơi thở hạnh phúc đúng là nhìn phát ra ngay được luôn.
“Sướng ghê~ Thấy cậu vui tự nhiên tớ cũng vui lây, không thì cứ thấy người nó cấn cấn sao ấy.”
“Thôi thôi, thế cậu như nào? Kim Cường mà bị comeout như thế thì người đầu tiên gã nghi chỉ có cậu thôi.”
Tống Nhiên nhìn trần nhà: “Kệ thôi chứ, ai bảo gã nói dối tớ.”
Biết đối phương đã quyết tâm, Bạch Chỉ không khuyên nhủ gì thêm nữa: “Hậu quả thế nào cậu tự mà nghĩ đi, nên nhớ ra chuyện rồi thì hai người không ở bên nhau được nữa đâu.”
“Tớ biết mà, nên tớ mới nhịn lâu như thế. Hôm nay gã lại đi hẹn hò với con bé kia, còn dối tờ là đi công việc. Đàn ông đúng là cái đồ miệng mồm lươn lẹo.
Bạch Chỉ đen mặt: Nói nghe như thể cậu không phải đàn ông í…
“Nếu thật lòng muốn giúp bọn tớ, vậy làm xong cậu về Thành Đô ngay đi nhé.”
“Chuyện đó tính sau, gã giết được tớ chắc?” Tống Nhiên cười khẩy, “Cậu không cần lo cho tớ, trong nay mai tớ nhất định sẽ bóc phốt gã ta trước ngày diễn ra đấu thầu.”
Cúp máy xong Bạch Chỉ cứ thấy lòng thấp thỏm chẳng yên, Tống Nhiên cứ là lạ sao đó. Trước đây y đúng là mặt dày dở hơi bơi ngửa thật, nhưng cũng không đến mức cực đoan như hiện tại. Xem bộ dạng bố đây cóc quan tâm của Tống Nhiên hiện giờ, tám phần mười là đã thích Kim Cường thật rồi.
Hơn mười một giờ tối, Triệu Bắc Hành mới bắt taxi trở về. Bạch Chỉ đang sắp ngủ gục tới nơi thì bừng tỉnh vì tiếng xe ngoài cổng, cậu vội mặc áo khoác chạy ra bật đèn.
Triệu Bắc Hành gửi tiền cho bác tài: “Chú đi từ từ về nhen.”
Anh vừa định mở cửa thì Bạch Chỉ ở bên trong đã đẩy cửa ra, đỡ anh đi vào: “Anh uống nhiều lắm hả, đi mà chân nam đá chân chiêu luôn rồi đây này.”
Triệu Bắc Hành cau mày xua tay: “Nhiều khỏi nói. Cha già Vương Hải Hưng uống ghê thật, cứ mời anh cụng ly mãi, không uống không được.”
Bạch Chỉ đỡ anh vào phòng, pha một chén trà nóng cho anh giải rượu, dặn: “Sau anh đừng uống nhiều thế nhé, tính vứt luôn bộ đồ lòng hay gì?”
Triệu Bắc Hành đặt chén trà xuống chiếc ghế bên cạnh. Anh nắm tay Bạch Chỉ, ôm cậu đặt lên đùi: “Rồi rồi, anh nghe cậu sau này không uống nhiều nữa. Nay quá chén cũng vì có tin vui thôi mà.”
Bạch Chỉ quay sang nhìn anh: “Tin gì thế ạ?”
Triệu Bắc Hành cười gian: “Thằng Kim Cường lên đường rồi.”
“Ớ? Nhanh… Nhanh vậy á?” Bạch Chỉ giật thót, hồi tối Tống Nhiên mới gọi điện cho cậu mà giờ đã xong việc rồi sao?
“Cái gì nhanh?”
“Dạ không, không gì ạ.” Bạch Chỉ không dám nhắc tới Tống Nhiên, sợ dây mơ rễ má một hồi lại lòi ra vụ Trần Hạo thì có mà chết.
“Vương Hải Hưng bảo Kim Cường bị bên trên dòm ngó rồi. Hôm rồi nó thông đồng với cha Lý Vĩnh Niên để thuê mấy thằng trật tự đô thị giả tới phá tiệm nhà mình đó, người ta tra ra hết rồi. Kim Cường không bị bắt nhưng vẫn tính là có tội thôi, nên nó đâu có được tham gia vụ đấu thầu lần này. Mà có đi nữa thì cũng không đời nào người ta cho nó trúng thầu đâu.” Vương Hải Hưng có người nhà làm trong Ban kiểm tra Tỉnh, ông ta dám nói như thế tức là chuyện đã xác định rồi.
“Ra là vậy. Kim Cường đúng là đáng đời, tự làm tự chịu thôi.”
Triệu Bắc Hành siết chặt eo Bạch Chỉ, vừa hôn lên gáy cậu vừa rì rầm: “Đúng vậy, nên ông bà ta mới bảo ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ, chưa gặp dữ là chưa tới lúc nó nhận quả báo thôi.