Chàng Dâu Phương Nam Của Ông Chủ Nhỏ Đông Bắc

Chương 7

Nghe tiếng la, Triệu Bắc Hành vội chạy lên thì trông thấy Bạch Chỉ đang mặt mũi xanh lè, hai tay vịn chặt lan can cầu thang.


“Sao thế?”


Bạch Chỉ “áu” một tiếng rồi nhảy bổ lên người anh, tay chân run rẩy chỉ xuống nền nhà: “Có đầu… đầu người kìa!”


Triệu Bắc Hành một tay nâ/ng mông bế bổng cậu lên, tay còn lại bật mở đèn: “Có cái đầu nào đâu?”


Bạch Chỉ rụng rời tay chân quay lại nhìn, hóa ra thứ nằm lăn lông lốc dưới nền là một quả dưa hấu được đóng gói.


Triệu Bắc Hành dở khóc dở cười thả cậu xuống: “Nhát gan dữ vậy, cậu đừng có nghe Nhị Lương Tử nói nhăng nói cuội, ma với chả quỷ.”


Bạch Chỉ vẫn chưa tin: “Không phải cậu ấy bảo có con nít bị ma nhập rồi chạy đi tìm đầu sao?”


“Tự mình dọa mình thôi, cậu đừng suy diễn lung tung, nhanh ngủ đi.”


Bạch Chỉ gật đầu rồi đi vào phòng. Nhớ tới tư thế được người ta ôm ban nãy, cậu không kiềm được lại bắt đầu suy nghĩ đen tối, tay của anh Hành to quá ~


“Áu~” Bạch Chỉ ôm chăn nằm lăn lộn trên giường.


Giờ sao đây ta ~ Sao ảnh là xì trây chi vậy không biết!


Ban ngày nằm ngủ nhiều quá nên đến tối mắt Bạch Chỉ vẫn sáng rỡ. Cậu nằm lướt Weibo, sau lại chuyển sang Wechat. Vừa mở ứng dụng lên Bạch Chỉ thấy có thông báo người lạ xin được kết bạn, cậu mở lên xem thì thấy tài khoản đầu tiên có tên là: Tiểu Bạch anh xin lỗi, cho anh thêm cơ hội được không.


Bạch Chỉ lạnh lùng nhấn từ chối, tới lượt tài khoản thứ hai có tên: Tiểu Bạch, chuyện của anh và Tống Nhiên không như em nghĩ đâu. Cậu vẫn nhấn từ chối.


Tài khoản thứ ba lại ghi: Tiểu Bạch anh sai thật rồi, em đi đâu mất biệt vậy?


Bạch Chỉ không còn hơi sức đâu mà nhìn tiếp nữa, cậu nhấn từ chối một loạt những tài khoản bên dưới, đồng thời cài đặt không cho người lạ gửi lời mời kết bạn tới.


Giờ mới biết sai à, ngoại tình suốt sáu bảy năm trời sao không cảm thấy mình sai từ sớm đi? Gớm ói nhất là hắn còn dám chê cậu ở trên giường trông như cá chết trương. Hứ, sao không nghĩ vấn đề nằm ở bản thân mình ấy? Mình bất lực mà còn đổ thừa ngược lại người khác không thể hiện được cảm xúc!


Đồ cái thứ tr.y.m ngắn xí xọn! Bởi chỉ có Tống Nhiên mới ưng được hắn thôi, đĩ điếm cặp với loại chó má, chúc hai người bên nhau đến già!


Bực mình nhấn xong cài đặt mới, Bạch Chỉ bỏ ra nửa tiếng xóa tất cả các bài đăng liên quan đến hai người trên trang cá nhân. Xóa xong xuôi cậu mới nhận ra, cả trang chỉ còn lại tầm mươi bài, hầu hết trong đó là bài cậu chia sẻ vì được nhờ.


Bạch Chỉ chán nản vất điện thoại qua một bên. Bảo cậu không buồn thì đúng là nói dối, dẫu sao 7 năm hò hẹn cùng Trần Hạo cũng đã chiếm hết cuộc đời cậu. Nuôi con chó còn mèo ngần ấy năm còn có tình cảm nói chi là con người.


Trần Hạo có nhiều khuyết điểm thật, chuyện chăn gối của hai người cũng không mấy hòa hợp nhưng Bạch Chỉ chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ chia tay, chưa kể còn là chia tay bằng phương thức khiến người ta phải lợm cổ họng đến vậy.


Khóe mi cậu ươn ướt, Bạch Chỉ vừa đưa tay lên một cái thì bóng đèn trên đầu vụt tắt.


“Á?” Bạch Chỉ dẹp luôn cơn sầu đang chớm dâng. Cậu mở đèn pin trên điện thoại, bốn bề tối đen như mực, có vẻ là cúp điện rồi. Lò sưởi ngưng hoạt động, nhiệt độ trong phòng bắt đầu giảm dần xuống, gió lạnh tràn qua khe cửa.


Bạch Chỉ hất chăn ngồi bật dậy. Bỗng nhớ tới câu chuyện ma Nhị Lương Tử kể ban nãy, sống lưng Bạch Chỉ tê rần, cậu bắt đầu thần hồn nát thần tính.


Tiếng gõ cửa nhè nhẹ khiến Triệu Bắc Hành bị đánh thức.


“Anh Hành ơi, anh ngủ chưa ạ?”


“Tiểu Bạch hả, sao thế?”


Biết Triệu Bắc Hành đã tỉnh, Bạch Chỉ vội đẩy cửa đi vào: “Cúp điện rồi anh!”


Triệu Bắc Hành thò tay nhấn công tắc, đúng là đèn không sáng lên thật.


“Lạnh quá không ngủ được chứ gì? Qua đây.”


Căn nhà này lúc xây không đóng thêm lớp cách nhiệt, giữa tiết trời Đông Bắc giờ lại không có cả thiết bị sưởi nên phòng vẫn lành lạnh. Bạch Chỉ run lẩy bẩy ôm chăn bước tới.


“Tối nay chịu khó nằm với anh một tí, để mai anh gọi thợ điện xuống xem nhà bị gì.” Đường dây điện ở khu vực này cũng đã hơi cũ nên Triệu Bắc Hành cũng quen với việc bị cúp điện thường xuyên.


“Nằm chung ạ?”


“Sao thế? Giường anh to lắm, hai người ngủ vẫn được mà.”


“Vâng ạ.” Tiểu Bạch ôm chăn lần mò bước lại, lúc gần đến bên giường lại bị vấp chân vào đám giày dép dưới nền, cả người bỗng ngã nhào lên Triệu Bắc Hành.


“Em xin lỗi, em không cố ý.”


Triệu Bắc Hành bị cậu đụng trúng cằm, anh vươn tay vỗ bốp vào mông Bạch Chỉ một phát rồi bảo: “Nhanh chui vào chăn.”


“Ứm~” Bạch Chỉ cắn môi nuốt tiếng rên, bóng đêm bao phủ khiến thân thể cậu nhạy cảm ơn bình thường. Nơi bị Triệu Bắc Hành vỗ vào đang nóng rẫy như vừa bị điện giật.


Không được làm người ta sợ… Lỡ anh ấy biết mình là gay rồi đuổi mình đi ra thì sao?


Triệu Bắc Hành nằm ngủ trên giường gỗ, loại có kích cỡ to gấp rưỡi chiếc giường đan dân của Bạch Chỉ nên đủ để hai người đàn ông trưởng thành cùng nằm. Bạch Chỉ lên giường rồi, Triệu Bắc Hành vắt tay lên eo cậu rồi lần mò xuống phía dưới: “Cậu mặc quần bông đi ngủ à?”


“Dạ.”


“Ba cái quần chật ních này mặc đi ngủ khó chịu lắm, cởi ra đi mặc quần giữ ấm thôi là được rồi.”


“Ò.” Tiểu Bạch thò tay vào chăn cở/i quần bông ra rồi để lên chiếc ghế bên cạnh. Cậu trộm nghĩ, chẳng qua là sợ đối phương không chịu thôi chứ cậu còn muốn cởi truồng luôn kia kìa.


Lúc Bạch Chỉ cở/i quần bông ra, đôi chân lạnh băng của cậu sượt qua đùi Triệu Bắc Hành, anh hỏi: “Đây mà là chân của người sống hả?”


Bạch Chỉ cắn chăn không đáp. Từ nhỏ thể trạng cậu đã yếu ớt như thế, vào hè thì còn đỡ chứ cứ đông về là tay chân lạnh buốt, đêm đến nằm ngủ được một lúc rồi mà chân vẫn chẳng ấm lên được.


Triệu Bắc Hành duỗi người kẹp đôi chân bé xinh của cậu vào giữa. Cặp chân to bè nóng rẫy như bếp lò ủ thân thể lẫn lòng dạ Bạch Chỉ sướng rơn. Cậu không kiềm được mà cọ nhẹ đầu ngón chân lên mu bàn chân của người nọ.


Triệu Bắc Hành siết chặt eo cậu, giọng bỗng hơi khàn: “Thôi không nghịch, nhanh ngủ đi.”


Bạch Chỉ lập tức dừng chân lại, con tim hoảng loạn đập bùm bụp. Á trời ơi quê quá đi mất, ban nãy mình vừa làm trò gì vậyyyyy!


Triệu Bắc Hành làm việc và nghỉ ngơi đều rất có quy luật, cứ tới giờ là ngủ. Chỉ một lát sau Bạch Chỉ đã nghe tiếng anh khe khẽ ngáy từ sau lưng, nhưng cậu nào chợp mắt nổi.


Đối tượng mà anh suy nghĩ đen tối ban ngày đang nằm ngay bên cạnh, hai người chỉ cách nhau chừng một nắm tay, chỉ cần Bạch Chỉ xoay người lại là có thế chạm vào anh. Não cậu lại bắt đầu tràn ngập những thước phim khó nói.


Lạy trời cứ thế này chắc tôi chết mất thôi ~


Nghe thấy Triệu Bắc Hành vừa trở mình vừa lẩm bẩm nói mớ, Bạch Chỉ cứ ngỡ anh đã tỉnh nên lập tức nằm im không dám động đậy. Cậu ngây ra nhú phỗng hồi lâu, thấy người bên cạnh vẫn nằm ngủ ngáy ngon lành mới thở phào nhẹ nhõm.


Tiểu Bạch khóc trong lòng nhiều chút, đúng là hành người ta quá mà!


Ba giờ sáng hơn Triệu Bắc Hành tỉnh giấc, anh mặc quần áo rồi xuống lầu mở cửa.


Lò sưởi nhân tạo trên giường vừa biến mất, chăn mệt lập tức lạnh tanh. Bạch Chỉ nằm trong chăn run như cầy sấy, cậu cố mở mắt ra nhìn, giờ là ba giờ mười phút. Trên giường tràn ngập mùi xà phòng thơm dịu và thoảng hương khói thuốc của Triệu Bắc Hành, Bạch Chỉ vùi đầu vào gối nằm hít một hơi cho thỏa.


Nếu như ba ngày trước có người bảo Bạch Chỉ sẽ thích một kẻ thất học, chắc chắn cậu sẽ mắng họ là đồ điên. Thế nhưng giờ Bạch Chỉ không chỉ phải lòng Triệu Bắc Hành mà còn ao ước được vận động giường chiếu cùng người ta…


Bạch Chỉ nằm úp trên giường hồi lâu, đến khi nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng động cơ xe, cậu vội bật dậy tròng áo quần vào. Dưới tầng trệt Triệu Bắc Hành đang phân loại hàng, đám Nhị Lương Tử bận đóng hàng lên xe. Nhác trông thấy Bạch Chỉ, Triệu Bắc Hành đưa hóa đơn ghi các mặt hàng đã đóng xong để cậu tính tiền.


Tiểu Bạch cầm hóa đơn và tính toán nhanh lẹ, làm xong cậu để giấy tờ trên bàn rồi nhìn mọi người bốc hàng lên xe.


Hôm nay lượng hàng cần phân phối hơi nhiếu, có đến gần ba mươi xe. Giờ đã vào cuối năm, người người nhà nhà đều tranh thủ mua hoa quả, trong đó táo và cam là hai loại bán chạy nhất. Mấy tấn táo hôm nọ vừa nhập về nay đã bán sắp hết.


Do thiếu nhân lực nên quá trình bốc hàng lên xe có hơi rề rà, xe đằng sau chờ một hồi cũng bắt đầu sốt ruột. Triệu Bắc Hành phân loại hàng xong thì cũng tự mình ra trận. Túi táo nặng bốn mươi kí lô, anh có thể vác một lần hai túi, sọt quýt nặng hai mươi lăm kí lô, anh bưng một lần ba sọt, tốc độ nhanh nhất trong cả bọn. Bạch Chỉ ngây người ngồi ngắm anh.


Bé tí hon thổi bong bóng hồng trong lòng bật thốt: Í trời đất ơi, mị có sáu mươi kí thôi à, anh ấy nâng một phát là lên cao ơi là cao đó nha~


Một bé tí hon xuất hiện, lườm cho nó một phát: Ừ đúng rồi ổng không chỉ nâng mi cao ơi là cao mà cón ném mi đi xa ơi là xa luôn đó! Coi trọng mạng sống của mình xíu đi, nhớ tránh xa xì trây!


Bạch Chỉ thở dài, xốc áo lông lại rồi tiếp tục ngồi xem mọi người đóng hàng lên xe.


Loay hoay cả buổi sáng cho xe hàng đi hết, Triệu Bắc Hành đổ mồ hôi từ đầu đến chân. Anh thẳng tay cởi luôn áo khoác, chỉ mặc mỗi chiếc áo thun trên người.


“Tiểu Bạch, cậu lên lầu lấy giúp anh một bộ đồ xuống đây.” Triệu Bắc Hành vừa vén áo lau mặt vừa nói.


“Dạ vâng.” Bạch Chỉ lon ton chạy lên lầu.


Triệu Bắc Hành hầu như chỉ mặc thun đen, năm sáu chiếc áo trông y như nhau dàn trên dây phơi. Bạch Chỉ bốc đại một chiếc rồi chạy xuống lầu nhưng chỉ thấy công nhân đang đứng dọn dẹp, Triệu Bắc Hành thì biến mất dạng.


“Anh Hành đâu rồi?”


“Đang ở nhà sau đun nước á.”


Bạch Chỉ đi theo hướng mà Nhị Lương Tử chỉ, phía sau là một căn nhà lợp ngói có ba gian phòng, đây chính là chỗ nhóm công nhân sống. Trong nhà có bếp lò và một cái nồi lớn, lúc Bạch Chỉ tới Triệu Bắc vừa đun nước xong. Anh pha nước ấm vào chậu rửa mặt, đang cởi trần lau mồ hôi.


Bạch Chỉ đứng như trời trồng ngay cửa, nước miếng vô thức tuôn ra…


“Ngây ra đó làm gì thế, giúp anh lau cái lưng với.” Triệu Bắc Hành vừa nói vừa ném chiếc khăn ấm qua cho cậu.


Tim Bạch Chỉ như muốn nhảy lên cuống họng, bàn tay cầm khăn run lẩy bẩy đặt trên tấm lưng người nọ.


Triệu Bắc Hành chống tay làm bệ đỡ, eo cong lên, đường nét cơ lưng thuôn dài đẹp lóa cả mặt. Làn da màu đồng óng ánh mồ hôi, cơ bắp trông vừa mắt mà vẫn có lực chứ không thô bè như dân nghiện tập gym.


Bạch Chỉ lau qua loa vài ba đường rồi trả khăn lại, mặt mũi cậu đỏ phừng phừng: “Em… Em đi vệ sinh đã, anh tự lau đi.” Nói xong cậu chạy trối chết ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment