Chương có nội dung dành cho người trưởng thành.
Vui lòng cân nhắc trước khi đọc.
===
“A-anh Hành, sao anh lại đến đây?” Bạch Chỉ lắp ba lắp ba.
Triệu Bắc Hành sải bước tới trước mặt cậu, giọng khàn khàn: “Chạy gì mà chạy?”
Rõ là anh sắp lấy vợ mà, sao lại làm ra vẻ như em là người sai trước ấy?
“Anh sắp lấy vợ rồi em còn ở đó làm gì?” Bạch Chỉ cúi đầu đáp.
Triệu Bắc Hành nâng cằm cậu lên, nhìn thẳng vào mắt cậu, nghiến từng chữ: “Ai-nói-là-anh-sắp-lấy-vợ?”
Khóe mắt Bạch Chỉ đỏ ửng: “Em nghe thấy hết rồi, lúc anh và Phùng Nhạn bàn chuyện nhẫn cưới ấy.”
“Nghe nghe cục cứt, Phùng Nhạn lấy thằng Lâm! Anh chỉ mua nhẫn phụ cho tụi nó thôi.”
“Ơ dạ?” Bạch Chỉ sửng sốt, Phùng Nhạn lấy Triệu Bắc Lâm á?
Nếu đúng là vậy thì… thì mọi chuyện trước đó hình như cũng logic mà, Phùng Nhạn đến nhà họ Triệu cũng vì thế còn gì.
Triệu Bắc Hành ôm siết cậu vào lòng, nước mắt ào ạt tuôn rơi, nhỏ cả lên mặt Bạch Chỉ. Bạch Chỉ run người: “Anh Hành đừng khóc mà.”
Từ lúc cụ Lưu qua đời đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu thấy Triệu Bắc Hành khóc thế này, chỉ có từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống mà chẳng nghe thấy âm thanh gì.
“Trong lòng em anh là thằng không đáng tin đến vậy sao? Hai ta đã đến mức này anh còn lấy ai khác được sao?”
“Em xin lỗi, em xin lỗi mà.” Bạch Chỉ lúng túng lau nước mắt cho anh.
“Em không nói tiếng lớn tiếng nhỏ gì, đi là đi một mạch, báo hại anh đi tìm như thằng điên.”
Bạch Chỉ dở khóc dở cười, lòng vui mừng đến mức chẳng thốt nên lời. Cậu cứ tưởng người mình yêu đi lấy vợ, ai ngờ hóa ra là bản thân tự biên tự diễn.
“Anh yêu em, Bạch Chỉ.”
Bong!
Tiếng chuông ngân vang, đã đến giờ đóng cổng chùa.
Bạch Chỉ tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại: “Anh vừa nói gì ạ?”
“Anh nói là anh thương em, anh yêu em, anh muốn cưới em làm vợ!” Triệu Bắc Hành ôm cậu thật chặt, khoảng trống trong tim anh cuối cùng cũng được lấp đầy.
Bạch Chỉ cứ ngỡ mình đang trong ảo mộng nên cứ mơ mơ màng màng bị Triệu Bắc Hành dắt xuống núi. Trên đường về hai người gặp chú tiểu thường hay phát cơm chay cho Bạch Chỉ, chú tiểu cười khì: “Thí chủ không quy y cửa Phật nữa ạ?”
Bạch Chỉ cười rạng rỡ, đầu mày đuôi mắt đều không giấu được sự vui vẻ: “Thế trần còn đẹp lắm, tôi nghĩ là mình vẫn chưa nhìn thấu được nhân gian đâu~”
Dọc đường xuống núi, Bạch Chỉ lo lắng không yên, cậu chắc mẩm anh Hành không dễ gì mà tha cho cậu đơn giản như thế. Triệu Bắc Hành siết tay cậu thật chặt, sải từng bước dài đi.
“A-anh Hành, công ty ổn chứ ạ? Anh bỏ đi thế này không sợ công ty bị gì hả?”
“Anh Hành… Sao anh tìm được em vậy? Em có nói cho ai biết là mình ở đây đâu?”
Eo, không lẽ anh Hành gắn định vị trên người mình?“Anh Hành ơi…”
Triệu Bắc Hành kéo cậu trốn vào sau một gốc cây to. Ở đây thưa thớt người, thân cây cổ thụ gần như che khuất được cả hai. Triệu Bắc Hành nín nhịn đã lâu, anh đè vai Bạch Chỉ, hôn lên bờ môi đang líu lo không ngừng của cậu.
Bùm!
Hai bé tí hon trong lòng cậu đang bắn pháo hoa ăn mừng, sau đó cùng nhau mỉm cười chúc cậu luôn hạnh phúc rồi dần biến mất.
Bạch Chỉ choàng tay ôm cổ Triệu Bắc Hành, thuần thục đáp lại nụ hôn ngô nghê của anh. Triệu Bắc Hành đã “tu” suốt hai tháng trời, làm sao chịu được kĩ thuật trêu chọc của Bạch Chỉ. Anh vội kéo cậu ra th ở dốc.
Bạch Chỉ bị ép vào gốc cây cũng thở không ra hơi, cậu hôn bồi thêm một phát, hạnh phúc muốn bay thẳng lên trời.
“Sh…” Triệu Bắc Hành hít một hơi thật sâu, khàn giọng mắng yêu, “Đừng có nghịch.”
Bạch Chỉ cười tít mắt: “Hồi nãy anh Hành nói thương em, yêu em, muốn lấy em đúng không?”
Triệu Bắc Hành lau nước miếng tràn ra khóe môi Bạch Chỉ: “Ừ, nhẫn anh cũng mua hết rồi. Vốn định tạo bất ngờ cho em, ai ngờ em làm anh đứng cả tim.”
Bạch Chỉ càng nghĩ càng vui tợn, lại nhón chân lên hôn chụt một cái: “Ai bảo anh không chịu nói sớm, hại em buồn lòng mấy hôm nay.”
Triệu Bắc Hành ôm eo Bạch Chỉ, cụng trán cậu: “Ngố dữ vậy trời.”
Hai người về lại tiệm đồ cổ của Lâm Nghiễn, anh họ không giấu vẻ hóng hớt trên gương mặt, đợi Bạch Chỉ mở lời giới thiệu.
“Đây là Lâm Nghiễn, anh họ em. Còn đây là… là bạn trai em, Triệu Bắc Hành.” Bạch Chỉ ngượng miệng nên có hơi ngập ngừng.
“Hân hạnh hân hạnh~” Lâm Nghiễn cười cười đưa tay ra, nhưng Triệu Bắc Hành không đáp lại mà chỉ nhìn y một cách đầy cảnh giác: “Đây cũng là anh họ của em à?”
“Ơ dạ… Sao tự nhiên anh hỏi kì vậy?”
“Đợt trước em cũng bảo thằng Trần Hạo là anh họ mình còn gì.” Triệu Bắc Hành ấm ức nói, làm anh nhiệt tình tiếp đón gã một phen. Sớm biết gã là bạn trai cũ của Tiểu Bạch thì anh đã cho một đạp văng luôn ra đường rồi.
“Ặc khụ khụ khụ…” Bạch Chỉ hết hồn, tự sặc nước miếng, “Anh biết rồi ạ?”
Triệu Bắc Hành gật đầu: “Em họ em nói cho anh biết.”
Bạch Chỉ lẩm bẩm: “Cậu chết chắc rồi Tống Nhiên.”
Lâm Nghiễn thấy thế vội thanh minh: “Ấy không không, tôi thật sự là anh họ của Tiểu Bạch, hàng thật trăm phần trăm. Mẹ tôi với mẹ nó là chị em ruột mà.”
“Ra là vậy, chào anh họ!” Triệu Bắc Hành thôi nhíu mày, dùng cả hai tay bắt tay Lâm Nghiễn.
Lâm Nghiễn hào hứng nhìn hai người họ: “Cũng trễ rồi, ra ngoài ăn gì đó không hai đứa? Anh đãi.”
Được Lâm Nghiễn chịu bỏ tiền ra dẫn đi ăn, Bạch Chỉ đương nhiên là vui rồi. Đang lúc cậu chuẩn bị đồng ý thì bỗng có người gõ cửa, chính là thanh niên bị chảy máu đầm đìa hôm nọ…
“Sao cậu lại tới đây?” Lâm Nghiễn đứng dậy, “Dẫn bạn trai em đi ăn đi Bạch Chỉ, anh bận rồi, tối anh không về nhé.” Nói rồi y nháy mắt mấy cái, sau đó lấy áo khoác trên ghế đi ra ngoài cùng với người nọ.
Bạch Chỉ đỏ mặt hỏi: “Thế tiệm anh thì sao ạ?”
“Cứ đóng cửa là được rồi.”
Bạch Chỉ đi khóa trái cửa, bảo Triệu Bắc Hành: “Hình như trên tầng đông tủ lạnh còn sủi cảo, tối mình ăn ở nhà đi.”
“Ừ, anh ăn gì cũng được.”
Trên lầu có phòng bếp, Bạch Chỉ vào đun sôi nước, luộc hai đ ĩa sủi cảo. Cậu ăn được năm sáu cái đã no, phần còn lại để Triệu Bắc Hành xử hết. Tính ra anh đang kiềm chế chứ không là còn ăn được thêm nữa.
Triệu Bắc Hành không biết mua vé máy bay, cũng không dám ngồi trên đó nên đi tàu hỏa hơn mười mấy tiếng đồng hồ mới đến được đây. Suốt chuyến đi anh không ăn không uống gì cả, vừa xuống xe là bắt taxi đi đến địa chỉ Tống Nhiên đã đưa. Bởi thế anh đang đói dữ dội lắm, hai đ ĩa sủi cảo này chẳng thấm vào đâu.
Bạch Chỉ chống cằm nhìn anh Hành nhà mình: “No chưa, hay em nấu thêm cho anh nhé?”
“No rồi.” Triệu Bắc Hành nắm tay Bạch Chỉ, không cho cậu đứng lên. Anh kéo Bạch Chỉ ngồi lên đùi mình, siết chặt eo đối phương rồi gác cằm lên gáy cậu hít một hơi thật sâu.
“Anh Hành…” Bạch Chỉ rụt cổ, râu anh Hành cọ vào cổ cậu rồi.
“Ba em sao rồi?”
“Khỏe hẳn ạ, bố mới đi du lịch Vân Nam với mẹ em, chắc cũng sắp về.”
“Tốt rồi, anh cũng đang định đi gặp hai bác.”
“Ớ? G-gặp làm gì ạ?”
Triệu Bắc Hành cắn nhẹ cổ cậu: “Trước khi lấy nhau phải gặp ba mẹ vợ chứ?”
Hai má Bạch Chỉ đỏ ửng: “Ai thèm lấy anh chứ…”
Triệu Bắc Hành luồn tay vào áo cậu, vuốt v e phần bụng mềm mịn: “Không lấy anh thì lấy ai bây giờ?”
Giọng anh Hành vừa trầm vừa khàn, tai Bạch Chỉ tê tê, tim đập nhanh như nổi trống.
“N-nhà anh biết chưa?”
“Biết gì?” Triệu Bắc Hành bắt đầu táy máy tay chân, sờ một lượt từ trên xuống dưới, lòng bàn tay đầy vết chai khiến cậu thấy ngưa ngứa trong lòng.
“Biết chuyện hai đứa mình ấy…” Bạch Chỉ cắn môi, thẹn thùng hỏi.
“Biết rồi, hôm bữa anh về nhập Hoan Hoan vào hộ khẩu đã nói với ba mẹ.”
“Hai bác không phản đối ạ?” Bạch Chỉ ngạc nhiên quay đầu lại hỏi. Cậu cứ tưởng người ở nông thôn sẽ có tư duy hơi bảo thủ, dù có đồng ý cho hai người bên nhau cũng sẽ không được tổ chức hôn lễ.
Triệu Bắc Hành chụt một phát lên khóe môi cậu: “Không phản đối, anh nhờ ba mẹ trang trí phòng lại rồi. Đám cưới xong thì về Bạch Thành mới tiếp mấy bàn nữa.”
“Dạ… Em nghe anh hết.” Bạch Chỉ thật không ngờ cũng có ngày cậu được công khai kết hôn cùng với người mình yêu.
Triệu Bắc Hành cọ má người trong lòng, hiếm khi anh lại có cảm giác hụt hẫng, may mà cuối cùng cũng tìm lại được cục cưng phiền phức này.
“Anh Hành, chuyện Trần Hạo… Em xin lỗi.” Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, thế nên Bạch Chỉ quyết định nói ra hết để tránh ảnh hưởng đến cuộc sống vợ chồng sau này.
“Lỗi phải gì?”
“Em dối anh Trần Hạo là anh họ em, nhưng thật ra gã là… ‘bạn gái cũ’ ấy.”
“Hóa ra cậu vốn thích đàn ông, làm anh cứ lo cậu không chấp nhận được chuyện này.” Triệu Bắc Hành vỗ đét vào mông cậu, “Nhóc hư đốn, em có suy nghĩ đen tối với anh từ lâu rồi đúng không?”
“Ứ~ Đúng rồi ạ.” Bạch Chỉ rên một tiếng thật dâm, Triệu Bắc Hành vừa nghe, th@n dưới đã phản ứng ngay lập tức.
Anh ngọ nguậy chân, Bạch Chỉ lại cố tình cọ mông lên di qua di lại khiến anh đỏ cả mặt: “Bớt dâm!”
“Em cứ dâm đó~”
Giờ anh Hành đã biết mình gei rồi, giả vờ giả vịt làm chi cho mệt nữa?
Bạch Chỉ xoay lại ngồi lên đùi Triệu Bắc Hành, ôm mặt anh trao nụ hôn thắm thiết. Đôi mặt cậu khép hờ đầy quyến rũ, đầu lưỡi đảo quanh làn môi Triệu Bắc Hành, mời gọi anh cùng mình quấn quýt.
Triệu Bắc Hành quả là cậu học trò thông minh, được thầy dạy một đã hiểu mười. Đầu lưỡi anh xâm chiếm, càn quét bên trong Bạch Chỉ. Bạch Chỉ bị hôn nhũn cả người, chỉ biết ôm cổ Triệu Bắc Hành. Nước bọt cậu chảy xuống cằm, thấm vào vạt áo đằng trước.
“Em nhớ anh Hành lắm~ Cứ tưởng anh không cần em nữa cơ.” Bạch Chỉ nũng nịu gọi tên Triệu Bắc Hành, anh nâng m ông bế cậu lên cao.
“Em ngoan như vậy sao anh dám không cần được?” Triệu Bắc Hành vùi đầu hôn vào cổ cậu.
“Á~” Bạch Chỉ thở hổn hển, phía dưới bị vật c ứng rắn nào đó đụng vào.
“Buông… buông em ra đã.” Bạch Chỉ e thẹn vỗ vai anh.
Triệu Bắc Hành để cậu ngồi xuống đất. Hai chân Bạch Chỉ như nhũn ra, ngồi quỳ bên đùi Triệu Bắc Hành. Cậu ngẩng đầu nhìn, kéo tay anh áp lên môi. Lòng bàn tay phải Triệu Bắc Hành có một vết sẹo hình lưỡi liềm. Bạch Chỉ còn nhớ đó là vết thương lúc anh đi cứu cụ Lưu. Cậu thè lưỡi ra, rê lưỡi dọc theo hình dáng vết sẹo.
Triệu Bắc Hành nuốt nước bọt, tầm mắt như thiêu như đốt.
Bạch Chỉ lại cầm ngón trỏ của Triệu Bắc Hành m*t vào trong miệng…
Hành động ám chỉ này quá rõ ràng, Triệu Bắc Hành lập tức rút tay lại, kéo khóa qu@n, giật mạnh qu@n lót ra khiến vật t0 lớn nóng bỏng kia đập thẳng vào mặt Bạch Chỉ.
“Li3m cái này.”
Ứm~ Cuối cùng mình cũng được ôm thứ đó của anh Hành như mong đợi rồi.
Làn môi đỏ mọng bao quanh phần quy đ@u to lớn, Bạch Chỉ liên tục di chuyển li3m láp từng tấc da thịt. Triệu Bắc Hành th ở dốc, sướng rồ cả người, cảm quan từ trên xuống dưới dường như chỉ đọng lại ở vật trên háng.
“Nuốt.”
Triệu Bắc Hành nắm tóc Bạch Chỉ, hạ bộ to lớn đâm thẳng vào trong cổ họng khiến Bạch Chỉ nôn khan theo quán tính, nước dãi chảy ròng ròng. Đám lông rậm rạp cọ vào chóp mũi Bạch Chỉ, miệng mũi cậu tràn ngập hơi thở giống đực, nội tâm của một con nghiện khổ dâm hoàn toàn được thỏa mãn khiến Bạch Chỉ sung sướng không thôi. Cả người cậu run bần bật, hạ bộ căng cứng như sắt thép.
Triệu Bắc Hành đưa đẩy càng lúc càng nhanh, anh rít nhẹ một tiếng rồi rút d**ng v@t ra, bắn thẳng lên mặt Bạch Chỉ. Chất lỏng màu trắng đục văng đầy trên gương mặt, chảy xuôi dần xuống, Bạch Chỉ lè lưỡi ra li3m.
“Má nó…” Th@n dưới Triệu Bắc Hành lại có dấu hiệu cứng rắn, anh lấy khăn giấy trên bàn lau mặt cho Bạch Chỉ.
“Mùi nồng quá nha~”
Triệu Bắc Hành bế cậu lên: “Sao em còn ăn nữa, không sợ dơ à?”
Bạch Chỉ cắn ngón tay, cười ngốc nghếch: “Của anh Hành thì không dơ ạ, t1nh dịch của anh Hành ngon mà.”
Triệu Bắc Hành nghe mà đỏ cả mặt, đét mông cậu một phát: “Dâm không biết ngượng!”
Bạch Chỉ vuốt v e d**ng v@t vừa được lau sạch của anh, nó nhanh chóng dựng lên trong tay cậu.
“Anh Hành biết đàn ông với đàn ông thì quan hệ thế nào không?”
Triệu Bắc Hành lắc đầu: “Anh không.”
Bạch Chỉ cười ma mị như yêu tinh: “Anh đợi xíu nha, em đi tắm đã.”
Nhà Lâm Nghiễn cái gì cũng có, Bạch Chỉ tìm được gel bôi trơn lẫn bao cao su trong nhà tắm y. Cậu ngẫm nghĩ một hồi vẫn quyết định cất bao cao su đi, chỉ tắm rửa sạch sẽ rồi khỏa thân đi ra.
Triệu Bắc Hành đứng đợi ngoài cửa, vừa thấy Bạch Chỉ lập tức dùng một tay bế cậu lên như bồng em bé.
“Phòng ngủ đâu?”
Bạch Chỉ ôm cổ anh: “Bên trong ạ.”
Vừa vào phòng Triệu Bắc Hành đã thả Bạch Chỉ lên giường rồi nằm đè lên, thưởng thức từng tấc da thịt cậu như con sói đói. Anh gặm từ cổ đến cả ngón chân Bạch Chỉ, hôn lên đôi bàn chân trắng nõn mềm mịn của cậu. Chỗ nào trên người cậu anh cũng thích.
Bạch Chỉ th ở dốc, lồ ng ngực phập phồng. Làn da trắng nõn nhuốm sắc hồng, hai đóa hoa trước ngực cậu cũng đỏ rừng rực. Bàn tay ấm áp của Triệu Bắc Hành vỗ về eo cậu, miệng anh thì mân mê đầu ng ực cậu. Gốc râu vừa được cạo cọ lên người khiến Bạch Chỉ vừa đau vừa ngứa, cậu bứt rứt quay người kéo Triệu Bắc Hành nằm sau lưng mình, th@n dưới cọ xát vào vật cực nóng của anh.
“Vào chỗ này này~”
Triệu Bắc Hành chọc vào, lúng búng nói: “Nhỏ quá, anh không vào được.”
“Nới lỏng ra là được.” Bạch Chỉ bóp gel bôi trơn vào lòng bàn tay, thoa lên lối vào đã vắng vẻ hơn một năm nay. Ngó thấy cây hàng khổng lồ của Triệu Bắc Hành, nói thật cậu cũng thấy hơi lo.
Bạch Chỉ chèn hai ngón tay vào trước, đúng là có hơi chặt nhưng không quá khó chịu, cậu bèn kéo tay Triệu Bắc Hành lại cùng làm. Ngón tay của anh thô hơn Bạch Chỉ rất nhiều, chỉ mới vào một ngón trỏ thôi đã khiến cậu bật thốt: “Á… Anh Hành…”
“Anh đây.” Triệu Bắc Hành hôn lên khóe mắt cậu, bắt đầu chuyển động ngón tay. Lối vào bên dưới vừa ấm vừa mềm, dạo chơi một lúc anh tiếp tục đẩy ngón thứ hai vào.
Bạch Chỉ hít một hơi thật sâu, cố thả lỏng bản thân. Giây phút Triệu Bắc Hành vô tình chạm vào điểm nào đó bên trong, da đầu cậu tê rần, rên lên một tiếng thật thỏa mãn.
“Ở đây à?” Triệu Bắc Hành thử chạm vào thêm hai lần.
Bạch Chỉ sướng bật khóc: “Đ-đừng chọc vào nữa, chơi em đi.”
Người yêu đã nói như thế mà Triệu Bắc Hành còn nhịn nữa thì đúng là không phải đàn ông. Anh nâng th@n dưới đã cứng như thép lên đặt ở lối vào của Bạch Chỉ rồi chầm chậm tiến tới.
“Á…”
Chưa có sướng, chỉ thấy đau thôi trời ơi! Của anh Hành to quá đi mất!Bị cậu siết lại, Triệu Bắc Hành cũng không mấy dễ chịu, anh vỗ mông cậu an ủi: “Em cố thả lỏng người, đừng kẹp chặt.”
Bạch Chỉ vội nhỏ thêm gel bôi trơn vào chỗ gi@o hợp, dung dịch mát lạnh phủ lên lối vào khiến cậu thấy thoải mái hơn nhiều.
“Được rồi ạ… Anh vào hết đi.”
Triệu Bắc Hành bóp eo cậu, đẩy mạnh một phát. Trước mắt Bạch Chỉ như bị bóng đen bao phủ, cậu tưởng như thân mình đã chẻ ra làm đôi, nếp gấp ở lối vào đều căng ra hết cỡ.
Triệu Bắc Hành thở hắt, th@n dưới của anh bị Bạch Chỉ siết rất chặt, cảm giác vừa đau vừa sướng khiến anh vô thức di chuyển chậm rãi. Dần dần Bạch Chỉ cũng quen với kích thước khổng lồ này, tâm lý cậu hoàn toàn được thỏa mãn, Bạch Chỉ hào hứng quàng chân ôm eo Triệu Bắc Hành: “Anh Hành tiếp tục đi~”
Tiếng da thịt dấp dính dần vang lên, Triệu Bắc Hành nắm mắt cá chân Bạch Chỉ như muốn nghiến cậu xuống giường, mỗi nhịp đi vào đều vừa mạnh vừa sâu, Bạch Chỉ chỉ biết kêu r3n.
“Sướng không?” Triệu Bắc Hành cố tình đâm mạnh vào vị trí bí ẩn kia.
Bạch Chỉ rên khàn cả giọng, cậu nhắm mắt, gật đầu thỏa mãn: “Sướng ạ.”
“Sướng ở đâu?”
“Ở dưới~” Mắt Bạch Chỉ ngấn lệ.
“Ở dưới của ai sướng nhỉ?” Triệu Bắc Hành cười tà rút hung khí ra, để phần đầu to bè mài lên lối vào của Bạch Chỉ. Đóa hoa đỏ bừng xòe cánh như muốn ngậm nó vào, nhưng hung khí ấy chỉ trêu đùa một chút rồi lại rút ra.
Bạch Chỉ không chịu được nữa, bèn cất giọng mời gọi: “Anh Hành chơi em sướng lắm, em yêu cây hàng của chồng em~”
“Má nó…” Triệu Bắc Hành lập tức lật người cậu lại, khoảnh khắc tiến vào cả hai đều thở một hơi dài thật thoải mái.
Bạch Chỉ nằm úp trên giường, Triệu Bắc Hành đứng dưới nền kéo hai tay cậu lên, liên tục di chuyển với tốc độ cực nhanh. Túi bi của anh va đập vào cái của cậu nghe bình bịch. Cặp m ông đ ẫy đà bị cọ xát đến mức biến dạng, trở nên vừa mềm vừa có độ đàn hồi, Triệu Bắc Hành ngứa tay vỗ cho một phát.
“Á~” Bạch Chỉ rên lạc cả giọng.
“Thích như vậy?” Triệu Bắc Hành lại vỗ thêm một cái, trên bờ m ông trắng như tuyết hiện ra dấu tay hồng hồng.
Bạch Chỉ sướng phát rồ, lắc mông vô thức gọi: “Chồng ơi, chơi em… Chơi chết em…”
Triệu Bắc Hành tách hai cánh mông cậu ra, di chuyển như cái máy, mỗi lần anh rút ra lại thấy đóa hoa bung cánh níu th@n dưới mình lại. Gel bôi trơn và dịch ruột non hóa thành bọt dưới tác động của hai người, xuôi theo lối vào chảy xuống giường.
Tiếng rên của Bạch Chỉ liên tục đứt quãng. Cậu đã bắn một lần, được yêu thương không ngừng khiến cậu lại cứng lần nữa. Bạch Chỉ định dùng tay chạm vào nhưng cứ bị Triệu Bắc Hành ngăn lại: “Anh~ cho em bắn đi mà, chồng ơi cho em bắn đi mà~”
Triệu Bắc Hành vốn không có ý định cho cậu tự an ủi, anh bế bổng Bạch Chỉ lên, vừa đứng vừa di chuyển.
“Sâu… Sâu quá anh Hành~” Bạch Chỉ ứa nước mắt. Cậu vỗ vai Triệu Bắc Hành, dùng giọng Tô Châu ngọt như mía lùi mắng anh, xin anh chậm lại một chút. Triệu Bắc Hành nghe không hiểu còn tưởng cậu đang làm nũng, thế là càng hăng máu hơn. Anh đè Bạch Chỉ vào tường tiếp tục vận động, chất lỏng nào đó nhỏ đầy xuống nền.
Bạch Chỉ ngửa đầu, sau lưng là tường nhà lạnh lẽo, trước mặt lại là thân hình nóng như rực lửa, cậu như bị kẹp vào giữa trồi lên sụt xuống liên tục.
Triệu Bắc Hành tăng tốc, gừ nhẹ một tiếng rồi bắn vào tận sâu bên trong. Bạch Chỉ cảm nhận được độ nóng bên trong, sướng rùng ca rình b ắn ra một ít tinh loãng.
Cơn cực kh0ái qua đi, cả người bắt đầu co rút, Bạch Chỉ tưởng như mình vừa chết đi. Linh hồn cậu chẳng khác gì đã rời khỏi cơ thể bay lơ lửng đâu đó, sau sự sung sướng chỉ còn lại cảm giác mệt đừ. Hai chân Bạch Chỉ tách ra, t1nh dịch trắng đục hòa cùng dịch ruột non chảy ra đọng lại trên bờ m ông, trông vừa d@m d*c vừa quyến dụ, lối vào bị cọ xát sưng đỏ liên tục co rút.
Triệu Bắc Hành nhịn không được bèn thò tay vào.
Cậu mệt chết đi được, mệt không nhấc tay lên nổi luôn ấy…“Chồng ơi, em hết sức rồi…” Khóe môi Bạch Chỉ tràn nước miếng, dư vị hậu màn ân ái vẫn còn vương trên gương mặt.
Triệu Bắc Hành mới lần đầu nếm trái cấm dễ gì mà tha cho cậu. Anh đỡ Bạch Chỉ lên giường, để thằng em đã hồi sức của mình cọ ở lối vào đang nhỏ t1nh dịch ra: “Ngoan nào, cho anh thêm lần nữa đi.”
Lối vào đã được khai phá nên rất mềm mại, dễ dàng tiếp nhận hung khí của Triệu Bắc Hành. Tiếng nước dấp dính vang lên, lần này Triệu Bắc Hành không gấp rút như trước nữa. Anh hôn cổ chân Bạch Chỉ, chậm rãi di chuyển. Cứ mỗi lần Triệu Bắc Hành di chuyển lại có t1nh dịch ở bên trong chảy ra. Anh quẹt sạch chúng, thoa lên vật nhỏ của Bạch Chỉ, hai ngón tay nhảy nhót khiến vật nhỏ lại ngẩng đầu lần nữa.
Bạch Chỉ nhắm mắt r3n rỉ: “Huhuh anh Hành chơi chết em mất thôi…”
Cậu vừa sướng đến phát khóc vừa nghĩ, trai tân lần đầu nếm trái cấm đúng là có sức công phá ghê quá T_T
***
Sáng ra Bạch Chỉ thức dậy vì quá mắc tiểu. Lúc ngồi dậy cậu lỡ kéo căng người, đằng sau đau đến suýt ứa nước mắt khiến cậu áu một tiếng. Bạch Chỉ nhanh chóng bịt miệng lại, người bên cạnh còn đang say giấc, cậu rón ra rón rén đi vào phòng tắm.
Nghĩ đến màn vận động đêm qua, Bạch Chỉ đỏ cả mặt. Ui giời quả xứng danh người đàn ông mà mình chấm, vóc dáng lẫn thể lực cứ phải ọi là đỉnh của chóp!
Tối qua cày bừa nhiệt tình nên sáng nay Triệu Bắc Hành cũng hơi mệt, anh vừa trở mình sờ thử bên cạnh thì thấy chẳng còn ai. Triệu Bắc Hành tỉnh giấc ngay lập tức, vội bật dậy la to.
“Bạch Chỉ? Bạch Chỉ? Em đâu rồi?”
“Em đây em đây, sao thế?” Bạch Chỉ nghe tiếng anh gào bèn chạy ra, phía sau bị kéo căng lại đau thấu trời.
Triệu Bắc Hành ôm siết cậu vào lòng: “Cứ sợ em lại chạy đi đâu mất, hú hồn.”
Bạch Chỉ xoa đầu anh an ủi: “Em đi vệ sinh thôi mà, tự nhiên trốn anh làm gì nữa? Buông em ra nào.”
Triệu Bắc Hành không nỡ buông tay, anh cứ thấy chuyện tối qua hư cấu thế nào ấy.
“Hôm nay anh qua nhà em luôn, anh muốn gặp ba mẹ vợ, đồ đạc sính lễ đều có hết rồi.” Triệu Bắc Hành nghĩ rồi, nếu ba mẹ vợ đồng ý thì nhanh chóng kết hôn, còn không thì anh cứ quỳ vạ ở đó xin đến khi nào cho cưới thì thôi.
Bạch Chỉ dở khóc dở cười: “Sính lễ gì, em có phải con gái đâu?”
“Nhưng em là vợ anh, cưới vợ tất nhiên phải có sính lễ.” Nói rồi Triệu Bắc Hành mặc quần áo vào.
Bạch Chỉ cũng đành phải thay đồ theo, lúc xỏ quần chân cậu không nâng lên được, ngón chân run lẩy ba lẩy bẩy. Thế mf Triệu Bắc Hành ngốc xít còn hỏi: “Chân em sao vậy?”
Sao trăng gì nữa cái đồ dở hơi này, cũng tại anh chứ tại ai mà còn hỏi?