Bạch Đức Ý từ trước đến giờ chưa từng uống rượu lúc dùng cơm tối, thế mà hôm nay lại uống tận hai ly rượu trắng. Ly rượu bé tí ti nhưng vẫn khiến ông say mèm, mặt mũi đỏ bừng.
“Bắc Hành à, chú rất thích con. Biết chí thú làm ăn, nghiêm nghị trầm tĩnh, cái nết này chú nói thật mấy đứa cỡ tuổi con hiếm khi có lắm.”
Triệu Bắc Hành được khen mà ngượng chín mặt: “Chú quá khen, con không giỏi đến thế đâu. Bạch Chỉ giỏi hơn chứ, học rộng tài cao lại ngoan ngoãn, ba mẹ con cũng thích em ấy lắm.”
Bạch Đức Ý bật cười: “Đó giờ chú chưa từng khen Bạch Chỉ, thứ nhất là sợ nó đâm ra tự cao, thứ hai là cũng ngại nói ra mấy câu này trước mặt nó.” Ông xoa gáy Bạch Chỉ, “Nhưng mà thằng bé thật sự rất giỏi.”
Bạch Chỉ vừa mừng vừa lo, đây là lần đầu tiên trong đời cậu nghe bố khen ngợi mình.
“Trước đây chú từng có thành kiến với nó…”
Mẹ Bạch kéo tay ông: “Thôi nói chuyện đó làm gì, qua rồi không nói nữa.”
“Ừ ừ, không nói mấy chuyện không vui nữa. Hai đứa ở bên nhau bố vui lắm!” Nói rồi ông nâng ly, nốc cạn với Triệu Bắc Hành.
“Bố mới phẫu thuật xong, đừng uống nữa.” Bạch Chỉ giật lấy ly rượu trong tay ông, không cho bdy rót thêm nữa, Triệu Bắc Hành cũng khuyên nhủ ông đừng uống.
Bạch Đức Ý nắm tay anh dặn dò: “Chú giao Bạch Chỉ cho con rồi đấy nhá…”
“Dạ dạ, chú an tâm. Em ấy mà thấy tủi thân ấm ức gì chú cứ tát con thoải mái.”
Bạch Chỉ dở khóc dở cười, cấu anh một phát, trái tim như chìm vào hỗn hợp chua chua ngọt ngọt. Triệu Bắc Hành siết tay cậu thật chặt, thương không để đâu cho hết.
Cơm nước xong xuôi, Triệu Bắc Hành đỡ Bạch Đức Ý về phòng ngủ. Mẹ Bạch vừa dọn dẹp bát đũa vừa bảo: “Hai đứa tắm rửa rồi ngủ sớm đi, mai mẹ dẫn hai đứa đi vòng vòng chơi.”
“Mai tụi con phải về rồi mẹ ơi, công ty còn cả đống việc, phải về thôi chứ không ở được thêm ạ.”
Tưởng Lệ Bình thở dài: “Ừ, thế vào sắp xếp rồi ngủ sớm đi các con.”
Tắm xong, hai người nằm trên chiếc giường bé xinh của Bạch Chỉ. Triệu Bắc Hành thở ra một hơi nồng nặc mùi rượu, vừa nóng vừa cay. Anh ghé vào tai Bạch Chỉ rù rì: “Bé Điệu, bé Điệu của anh.”
Bạch Chỉ nghe mà đỏ cả mang tai: “Đừng có gọi em như thế.”
“Mẹ cũng gọi em bé Điệu mà, sao không nói anh biết tên ở nhà của em nghe cưng dữ vậy.” Triệu Bắc Hành nghiêng người ôm cậu vào lòng.
Bạch Chỉ ngẩng đầu nhìn anh: “Nghe cưng ạ? Em thấy cứ như tên con gái ấy.”
“Cưng, anh thích lắm.” Triệu Bắc Hành cúi đầu hôn chụt một phát lên mũi cậu: “Bé Điệu ơi.”
“Đừng kêu nữa mà… Khu nhà này xây lâu rồi cách âm kém lắm, bố mẹ em nghe thấy đó.” Bạch Chỉ rụt người vào trong chăn, chỉ để hở đôi mắt to tròn nhìn anh.
Triệu Bắc Hành cười phá lên: “Ngố quá, giờ anh làm gì em được chứ? Còn đau không?”
Bạch Chỉ đỏ mặt, xấu hổ gật đầu: “Hơi đau ạ… Đổ mồ hôi là nó đau.” Cậu đoán chắc là bị rách da rồi.
Triệu Bắc Hành thò tay vào chăn bóp eo cho cậu: “Tối qua anh hơi quá tay, làm em đau rồi.”
“Hứm╭(╯^╰)╮” Bạch Chỉ thẹn thùng rúc vào ngực anh, không thèm trả lời.
“Ngủ đi. Ngủ ôm em quen hơi rồi, mấy bữa không có em bên cạnh là anh khó ngủ dữ dội.”
Mùi thuốc lá và xà bông thoang thoảng của anh khiến Bạch Chỉ sung sướng thở dài một hơi.
Em cũng như anh chứ khác gì đâu ạ.***
Hôm sau thức dậy, Bạch Đức Ý đã mua bữa sáng cho hai người. Ăn no nê xong, nhị vị phụ huynh đồng ý vài hôm nữa sẽ ghé Bạch Thành vì Triệu Bắc Hành nài nỉ quá.
Ngồi trên tàu cao tốc, Bạch Chỉ thắc mắc: “Sao anh cứ muốn bố mẹ em phải đi vậy?”
Triệu Bắc Hành siết tay cậu: “Kết hôn tới nơi thì ba mẹ hai bên phải gặp nhau chứ. Giờ về đó em với anh tìm người coi ngày đã, chọn ngày rồi thì gọi điện báo cho ba mẹ vợ luôn.”
“Á nhưng mà… Anh đợi chút, sao lại gọi là ba mẹ vợ mà không phải ba mẹ chồng?”
Triệu Bắc Hành lia mắt nhìn cậu. Bị ánh mắt mang tính xâm lược đó chiếu vào, Bạch Chỉ rùng mình đáp ngay tắp lự: “Vầng vầng, em gọi nhà anh là ba chồng mẹ chồng được chưa~”
Triệu Bắc Hành yêu nhất là những lúc cậu tỏ ra sợ hãi thế này, càng nhìn càng thấy cưng.
“Anh Hành ơi, thế mình lấy nhau có cần phải chuẩn bị gì không?”
“Em không cần làm gì hết, lo chuẩn bị giao chính mình cho anh là được.”
Bạch Chỉ đỏ mặt, ôm tay Triệu Bắc Hành, ngả đầu lên vai anh khẽ bảo “chồng em là tuyệt nhất” khiến Triệu Bắc Hành cười tít cả mắt, lòng xốn xang đừng hỏi.
Hơn bốn giờ chiều, cả hai về lại Bạch Thành. Đứng ở mảnh đất vừa lạ vừa quen này, Bạch Chỉ hít một hơi thật sâu, cứ có cảm giác như mình đang ở quê nhà. Ngần ấy năm lang bạt ngoài đời, có ngờ đâu cậu lại bám trụ và mở rộng tương lai ở mảnh đất đen phì nhiêu này.
Công ty đang ráo riết triển khai quá trình xây dựng, nhân viên mới thuê về đều làm việc trên lầu của căn nhà cũ, rau củ quả thì được bảo quản trong kho hàng mới xây. Tới cửa vựa trái cây, Bạch Chỉ có hơi lo lắng.
“Anh nói cho mọi người biết chuyện của hai đứa mình rồi ạ?”
Triệu Bắc Hành gật đầu: “Ai cũng biết rồi.”
“Éc…” Da mặt dày nên cư xử cũng khác, chẳng biết hai chữ xấu hổ viết thế nào. Bạch Chỉ thì khác, cậu cứ ngài ngại như thể mình đang làm chuyện khó nói.
Phùng Nhạn xách giỏ ra kho định lấy rau về, vừa ra cửa đã đụng mặt hai người.
“Ui anh hai với anh Bạch về rồi à!”
Bạch Chỉ rụt tay lại nhưng không được, Triệu Bắc Hành siết tay chặt quá, cậu có cố thì tay vẫn gọn lỏn trong bàn tay anh.
“Xin lỗi anh Bạch, em làm hai người hiểu lầm nhau, cũng tại em tài lanh bắt máy mà nói không rõ ràng.”
“Không… Không có. Do anh nghĩ nhiều thôi.” Bạch Chỉ đỏ mặt, lúng búng đáp.
“Anh vắng nhà mấy bữa mà anh hai rầu tưởng chết, giờ hòa nhau em mừng quá.”
Bạch Chỉ nghe mà chỉ biết tự nhục trong lòng. Xem đi, con gái nhà người ta tốt lành biết bao, vậy mà mình đi hiểu lầm người ta cướp chồng mình cơ đấy.”
“Em nhặt rau rồi đi nấu cơm đã, tối làm mấy món luôn.”
Triệu Bắc Hành gật đầu: “Ừ đi đi.”
Phùng Nhạn cười khì đi mất, Triệu Bắc Lâm cũng theo đó bước ra. Thấy hai người bọn họ, nó giật mình một chốc rồi vội qua chào hỏi khi nhìn thấy anh hai phóng đao mắt qua.
“Anh Bạch về rồi à, vào nhà đi anh.”
“Ừ… ừ…” Bạch Chỉ đáp sượng trân.
Cậu vào nhà thì đấy bên trong đã được sửa sang lại, lợp mái, sơn tường, lát thêm gạch dưới nền. Anh Hành còn mua cả mấy cái bàn làm việc và máy vi tính, nhìn rất ra chất văn phòng.
“Cuối cùng sếp cũng về rồi, có tài liệu cần anh ký tên đây ạ.” Một người đàn ông đeo kính mắt vội chạy tới.
“Đâu anh đưa tôi xem đã.” Bạch Chỉ giơ tay đón tập tài liệu.
“Ơ sếp, cậu này là?”
“Là sếp nhỏ ở đây. Về sau mọi chuyện lớn nhỏ trong công ty đều do em ấy quản.”
“Dạ dạ.” Người đàn ông lập tức đưa tài liệu cho Bạch Chỉ.
Đây là hợp đồng vật liệu xây dựng, hiện có hơn chục kho đang được xây nên cần Triệu Bắc Hành phê duyệt mua một khối lượng lớn vật liệu.
“Sếp nhỏ tên gì vậy ạ?”
“Bạch Chỉ, mọi người gọi anh Bạch là được rồi.”
“Dạ chào anh, em tên Lưu Thanh Phong, anh cứ kêu em Tiểu Lưu là được.”
Bạch Chỉ gật đầu, sau khi rà soát xem còn lỗi gì không, cậu bảo Lưu Thanh Phong chỉnh lại hai chỗ rồi đưa cho Triệu Bắc Hành ký tên.
Nhị Lương Tử xồng xộc chạy vào, thấy Bạch Chỉ nó mừng sáng cả mặt: “Anh Bạch về rồi!”
Bạch Chỉ cười gật đầu: “Đang làm gì đó?”
“Hê hê trước khi đi anh Hành giao nhiệm vụ, bảo em tuyển 20 công nhân nữa. Em về quê tìm mấy đứa bạn đồng hương lên làm chung, người quen thì dễ xử lý hơn.”
“Tuyển tới đâu rồi?” Triệu Bắc Hành hỏi.
“Sắp xong ạ, nhỏ quá hay già quá em đều không nhận, chỉ tuyển thanh niên trai tráng tầm hai mấy ba chục tuổi thôi. Hai ngày tới em in rồi dán thông báo tuyển dụng trong nội thành tuyển tiếp.”
“Ừ, cứ theo ý mày mà làm.”
“À đúng rồi, em về quê đi hóng được tin này.” Nhị Lương Tử trưng ra vẻ mặt bà tám.
“Tin gì nói mau, bày đặt giấu giấu diếm diếm.”
“Nghe nói thằng Vương Đại Bảo bị công an thộp cổ rồi, đi tù 13 năm can tội trộm cướp giật.”
“Ui cha…” Bạch Chỉ kinh ngạc, tên này cũng liều lĩnh ra phết.
“Nhưng kể ra cũng hên, đám cho nó vay nặng lãi cũng đi tù chung rồi, thế là khỏi phải trả tiền.”
Triệu Bắc Hành nhíu mày: “Có nói Nhị Bảo không đó?”
Nhị Lương Tử cười đáp: “Tự nhiên nói với nó làm gì anh, giờ Nhị Bảo là người nhà họ Triệu chứ có phải họ Vương đâu.”
Triệu Bắc Hành gật đầu: “Giỏi, thôi đi làm tiếp đi.”
Nhị Lương Tử xách một chồng chứng minh thư ra cho thư ký đem đi photo để làm hồ sơ công việc. Bạch Chỉ nhìn mà không khỏi cảm thán, thằng cu này có vẻ hợp với nghề nhân sự thật đấy!
“Mấy người khác đâu ạ?” Bạch Chỉ hỏi.
“Ở nhà sau hết, sắp tới anh dỡ luôn chỗ đấy xây mấy căn lầu làm ký túc xá cho công nhân. Giờ càng ngày càng đông nhân viên, ở thế chật chội quá.”
“Eo ơi sếp Triệu ngày càng ra dáng ông chủ nha~” Bạch Chỉ trêu đùa.
Triệu Bắc Hành khoanh tay, gật đầu đồng ý: “Chuẩn rồi.”
Bạch Chỉ cấu anh một phát: “Càng ngày càng không biết xấu hổ.”
Triệu Bắc Hành nắn nắn bàn tay nhỏ xinh của cậu: “Xấu hổ để làm gì? Xấu hổ mà mất vợ thì cũng công cốc.”
“Á anh Hành đừng có gồng lên như thế nghe ớn quá đi~” Bạch Chỉ bật cười chạy ù ra bên ngoài, Triệu Bắc Hành đuổi theo cậu.
Đám người ngồi trong văn phòng đều sững ra… Đây có đúng là ông sếp mặt hầm hầm hè hè mấy hôm trước không vậy trời? Ma nhập à?
Thư ký nhận nhiệm vụ đi photo vừa trẻ vừa xinh. Cô nàng mặc chiếc váy hoa nhí hồng, tóc buộc hờ sau đầu để hai lọn cong cong hai bên thái dương, trông rất nền nã.
“Anh Lương Tử, cái người mặc áo sơ mi trắng ban nãy là ai ấy?” Trông đẹp trai ghê í.
“Cô nói anh Bạch đó hả? Xưa ảnh là kế toán ở đây, không có ảnh là giờ không có cái chợ đầu mối này đâu.”
Cô nàng nghe thế trợn cả hai mắt: “Bảo sao sếp Triệu kêu ảnh là sếp nhỏ ở đây. Nhiêu tuổi rồi, có bạn gái chưa?”
Nhị Lương Tử cười phá lên: “Thôi nha cô đừng có nghĩ bậy, hên là cô nói với tôi chứ câu này mà để sếp lớn nghe được thì cô bị đuổi việc chắc.”
Cô gái giật mình: “Gì vậy trời, em hỏi chơi thôi mà.”
Nhị Lương Tử cầm xấp tờ photo chứng minh ra, dặn dò thư ký “lo làm tốt việc của mình, đừng có hỏi dò linh tinh” rồi đi mất, để lại cô nàng hoang mang vẫn chưa hiểu gì.
Triệu Bắc Hành dẫn Bạch Chỉ dạo quanh chỗ xây dựng. Anh chỉ vào những chiếc cần cẩu xung quanh, nhại theo mẫu câu mà anh học được trên điện thoại mấy hôm nay: “Đây là giang sơn mà anh giành được cho em.”
Bạch Chỉ cười ngặt nghẽo, hai người giỡn hớt đi vào kho hàng lớn. Lúc Bạch Chỉ rời đi, kho còn chưa được xây xong nên cậu cũng chẳng ghé quá mấy. Giờ đã hoàn thiện rồi, Bạch Chỉ vừa bước vào đã bị đống rau củ quả chất đống một cách ngay ngắn dọa cho hết hồn: “Sao em thấy lượng hàng có vẻ nhiều hơn đợt trước lắm luôn.”
“Ừ, tiệm Kim Cường đổi chủ rồi, chủ mới làm ăn chán quá nên khách toàn chuyển qua chỗ anh mua.”
“Kim Cường nghỉ bán rồi ạ?” Bạch Chỉ giật mình, nói sao thì vựa trái cây của gã cũng có tiếng tăm mà.
“Nên giờ anh là ông trùm rau củ hàng thật giá thật ở Bạch Thành rồi!” Triệu Bắc Hành hất cằm, điệu bộ đích thực đang thay lời muốn nói “bà xã mau khen anh đi”.
“Ông xã em là số một, ông xã em vô địch!”
“Khụ khụ khụ…” Phùng Nhạn ôm hai củ cải trắng đi từ phía sau lên, “À thì ban nãy em không nghe thấy gì đâu nha~” Nói rồi cô bật cười chạy nhanh ra ngoài.
Triệu Bắc Hành cũng cười ha hả, anh kéo Bạch Chỉ vào trong góc rù rì hỏi: “Giờ không còn ai nữa rồi, khen anh cái nữa đi? Hử?”
Âm cuối khàn khàn nghe vừa ngọt vừa nhũn tim, Bạch Chỉ đỏ lựng hai má.
***
Tiểu Bạch trở về, ông chủ hết mặt mày đưa đám nên mấy nhóc làm công vui lắm. Lúc Bạch Chỉ vắng nhà, cả đám khốn khổ như đang chịu cảnh dầu sôi lửa bỏng.
Triệu Bắc Hành giới thiệu rành mạch lại quan hệ giữa hai người, cũng báo cho cả bọn biết tin anh và Tiểu Bạch sắp kết hôn.
“Lão đại, xóm em có ông mù coi bói chuẩn lắm á, hay anh qua cho ổng coi ngày cười hỏi đồ đi?” Thằng Thịnh ở Đại Đồng Câu, cách Hậu Bối Câu mấy chục cây số, thường nó đi xe máy tầm nửa tiếng là tới.
“Đúng rồi đúng rồi, ông cụ coi bói siêu chuẩn. Hồi đó đám tụi em đứa nào được ổng bói cho đều đúng trăm phần trăm.”
Ông cụ mù chắc đã tám chín chục tuổi, làm trong đại đội sản xuất của xóm. Trước đây ông phụ trách dọn dẹp vệ sinh, sau này tuổi lớn dần trưởng thôn không nhờ ông nữa, còn cử đảng viên trong xóm đến chăm sóc giúp đỡ ông.
“Ừ được, mấy bữa nữa anh cũng phải dắt Tiểu Bạch về.”
Kết hôn là chuyện hệ trọng nên Triệu Bắc Hành đâu dám qua loa. Nhẫn anh cũng đã đặt xong, hai chiếc nhẫn vàng không trang trí cầu kì, trông hơi quê một chút chứ cũng chẳng đến nỗi nào.
Ở Đông Bắc muốn lấy vợ thì phải mua đủ bộ trang sức vàng, với con gái thì là dây chuyền, vòng và nhẫn. Nhưng Bạch Chỉ là con trai không đeo vòng tay được nên anh làm cho cậu một sợi dây chuyền vàng thật to, nặng hơn trăm gram, đeo vào muốn còng cả cổ.
Hai người ngồi trên giường lò, Bạch Chỉ định tháo sợi dây chuyền xuống, lòng thầm nghĩ đeo thế này có phô trương quá không nhỉ? Nhỡ đi đêm gặp ăn cướp thì sao?
“Đừng tháo, đeo vào đẹp lắm.” Triệu Bắc Hành cười mãn nguyện, Bạch Chỉ mà khoác thêm chiếc áo lông chồn thì lại càng đẹp~
“Lại đây, đeo cái này vào nữa.” Nói rồi anh lấy túi vải đỏ trong tủ ra, bên trong là cặp vòng tay phỉ thúy mà anh từng bốc thăm được, lần trước về nhà anh đã lấy ra.
Vòng tay là trang sức dành cho phụ nữ nên Bạch Chỉ cự nự không muốn đeo, chưa kể đây là đồ lấy từ mộ ra… Cậu cũng biết sợ chứ bộ.
“Chậc, sao mà không chịu nghe lời gì hết.” Triệu Bắc Hành nắm tay cậu, xỏ luôn một lúc hai chiếc vòng vào, vừa y thinh!
Bạch Chỉ đong đưa cổ tay, vòng ngọc chạm vào nhau phát ra tiếng leng keng nghe rất vui tai. Màu chiếc vòng càng làm tôn thêm cánh tay trắng nõn nà của Bạch Chỉ.
Triệu Bắc Hành hôn nhẹ lên tay cậu, vuốt dọc từ lòng bàn tay lên đến tận khuỷu tay. Anh thì thào như một tín đồ trung thành: “Mai về nhà với anh nha.”
“Dạ…” Bạch Chỉ bị hôn đỏ cả mặt, bèn đứng dậy ngồi luôn lên đùi anh, ư ử lắc qua lắc lại.
Triệu Bắc Hành vừa hôn vừa xoa cặp m ông đ ẫy đà của cậu: “Vết thương lành chưa? Còn đau không?”
“Hết đau rồi ạ~” Bạch Chỉ rụt vào cổ anh, dùng ngón tay vẽ vời mời gọi trên ngực anh.
Triệu Bắc Hành cười tà, lồ ng ngực anh run run khiến tim Bạch Chỉ cũng bồi hồi theo.
“Thế giờ có làm hay không?”
Triệu Bắc Hành chụp bàn tay không an phận của cậu lại: “Nhà không có đồ đạc gì để chuẩn bị đâu, anh sợ lát em đau rồi khóc.”
Bạch Chỉ cắn môi bảo “anh đợi em tí” rồi xỏ giày chạy như bay ra ngoài.
Triệu Bắc Hành gọi với lại: “Em đi đâu thế?”
“Mua chút đồ, em về ngay mà.”
Triệu Bắc Hành dở khóc dở cười, bà xã nhà mình đúng là háu đói~