Chàng Khờ

Chương 112

Thực ra khoảng cách từ xe đến cửa biệt thự rất ngắn nhưng Hạ Mạt Hàn lại như đi rất lâu, cứ mỗi bước, tâm trạng của cô lại hồi hộp hơn một chút. Ngay chính cô cũng không thể kìm nén sự hồi hộp này, chỉ cần nghĩ tới việc Tam thiếu gia như thần kia đang ở trong biệt thự, cô lại cảm thấy ngôi biệt thự này tạo cho mình áp lực rất lớn, vì vậy đương nhiên bước chân cũng trở nên chậm chạp nặng nề.

Khi Hạ Mạt Hàn tới, hai người đàn ông mặc vest đang canh gác ở cổng lập tức mở cửa biệt thự.

Hạ Mạt Hàn nín thở bước vào.

Cô vừa bước vào, cảnh tượng xa hoa lập tức ập vào mắt, Hạ Mạt Hàn cảm thấy mình như bước chân vào cung điện sang trọng. Đại sảnh của biệt thự rộng rãi, vách tường vàng rực rỡ, cực kỳ lộng lẫy, không gian bên trong cũng rộng lớn, nội thất xa xỉ, tất cả đồ dùng trong nhà đều mang phong cách Châu Âu, trông rất sang trọng. Đi tới đây, Hạ Mạt Hàn bất giác bước nhẹ lại, cô không dám phát ra bất cứ âm thanh dư thừa nào mà chỉ thận trọng bước về phía trước.

Khi tới giữa đại sảnh, Hạ Mạt Hàn bỗng dừng bước, cô trợn mắt đầy kinh ngạc. Bởi cô nhìn thấy người đàn ông phía trước đang cúi đầu quỳ dưới đất.

Phản ứng đầu tiên của Hạ Mạt Hàn là nhìn phương hướng người đàn ông này quỳ lạy, nhưng cô phát hiện chỗ đó không có một bóng người, cũng không thờ cúng thần linh như Bồ Tát. Cô thực sự không hiểu vì sao người đàn ông này phải quỳ ở đây.

Sau khi sững sờ hồi lâu, Hạ Mạt Hàn mới thử mở miệng khẽ hỏi người đàn ông đang quỳ: “Ông là?”

Nghe thấy giọng cô, người đàn ông đang quỳ dưới đất chợt quay đầu nhìn. Khi nhìn thấy người tới là Hạ Mạt Hàn, đôi mắt ông ta sáng lên như thấy Hạ Mạt Hàn là cứu tinh. Ông ta lập tức bò tới trước mặt Hạ Mạt Hàn, ngẩng đầu lên, thành khẩn cầu xin cô: ” Tiểu thư Hạ, con trai Vương Thế Hào của tôi không hiểu chuyện, khi về, tôi nhất định sẽ đánh gãy chân nó, khiến nó không dám có ý nghĩ xấu xa với cô nữa, cầu xin cô tha cho tôi được không?”

Hạ Mạt Hàn kinh ngạc, vô cùng khiếp sợ.

Người đàn ông trước mặt cô có gương mặt đã bầm dập, khóe miệng ứa máu, thê thảm không nỡ nhìn, hơn nữa mặt mũi như hoàn toàn thay đổi.

Nhưng khi nhìn kỹ, không khó nhận ra người này chính là bố của Vương Thế Hào – chủ tịch tập đoàn Vương thị – Vương Chính Thành.

Tập đoàn Vương thị là một tập đoàn lớn ở thành phố Tây Nguyên, nhà họ Vương cũng là thế gia nhất lưu ở thành phố Tây Nguyên. Là gia chủ nhà họ Vương, đương nhiên thân phận địa vị của Vương Chính Thành cũng phi phàm. Ông ta là nhân vật nổi tiếng ở Tây Nguyên, là chủ tịch doanh nghiệp cực kỳ tài năng, ngoài ra người này còn hay xuất hiện trên các mặt báo. Nhưng bây giờ, nhân vật tiếng tăm lừng lẫy này lại quỳ trước mặt Hạ Mạt Hàn, nịnh hót lấy lòng cô như chó nhà có tang.

Hạ Mạt Hàn cảm thấy quá khó tin, cả người cô sững sờ.

Một lúc lâu sau Hạ Mạt Hàn mới lo sợ mở miệng nói: “Chủ tịch Vương, ông đừng làm vậy! Ông cứ đứng dậy rồi nói sau.”

Vương Chính Thành chẳng những không đứng dậy mà ngược lại còn dập đầu với Hạ Mạt Hàn, vừa dập đầu vừa đau khổ cầu xin cô: “Tiểu thư Hạ, tôi sai rồi, tôi thực sự biết lỗi rồi, cầu xin cô tha thứ cho tôi được không?”

Để một ông chủ lớn được định giá mấy trăm triệu cầu xin mình như vậy, sao Hạ Mạt Hàn có thể chịu đựng nổi. Cô vội vàng khuyên Vương Chính Thành: “Chủ tịch Vương, tôi không trách ông, ông mau đứng dậy đi!”

Trong lòng Hạ Mạt Hàn tức giận với Vương Thế Hào nhưng không liên quan đến người nhà hắn ta, chắc chắn Hạ Mạt Hàn sẽ không trách cứ Vương Chính Thành.

Nghe thấy Hạ Mạt Hàn nói như vậy, Vương Chính Thành mới dừng dập đầu. Ông ta lập tức ngẩng đầu lên, nghiêm nghị nói với Hạ Mạt Hàn: “Tiểu thư Hạ, con trai tôi làm sai là do tôi không biết cách dạy dỗ, sau khi về, tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt. Tôi bảo đảm, từ nay về sau, chắc chắn nó sẽ không làm phiền cô nữa, cầu xin cô tha lỗi cho nó được không?”

Trước giờ Hạ Mạt Hàn rất mềm lòng, quả thực cô không thể trơ mắt nhìn một người đàn ông quỳ xuống đất ăn nói khép nép, đặc biệt người này còn có thân phận bất phàm. Hạ Mạt Hàn thật sự không chịu nổi, cô tiếp tục miệng nói: “Chủ tịch Vương, có chuyện gì vậy, ông có thể đứng lên trước rồi nói sau không.”

Vương Chính Thành trả lời: “Không được, tiểu thư Hạ, nếu cô không tha thứ cho tôi và con trai tôi, hôm nay tôi sẽ quỳ ở đây đến chết.”

Hạ Mạt Hàn không biết nói gì: “Ông cần gì phải làm vậy chứ?”

Vương Chính Thành nghẹn ngào: “Cô tha thứ cho bố con tôi đi! Tiểu thư Hạ, nếu cô không tha thứ cho chúng tôi, nhà họ Vương chúng tôi sẽ xong đời.” Lúc nói, đôi mắt Vương Chính Thành ươn ướt, bây giờ ông ta vừa sợ hãi vừa đau khổ.

Giờ Hạ Mạt Hàn cũng hiểu đại khái, chắc chắn Vương Chính Thành làm vậy là vì Tam thiếu gia.

Hạ Mạt Hàn biết địa vị của Tam thiếu gia bất phàm, dù sao anh ấy cũng là Tam thiếu gia của Lý Xương Thịnh, nhưng trong thời gian ngắn ngủi Tam thiếu gia đã khiến Vương Chính Thành chật vật như vậy, đúng là quyền thế to lớn!

Có Tam thiếu gia nhúng tay vào, chắc chắn Vương Thế Hào không dám quấy rối mình nữa. Tuy cô ghét Vương Thế Hào nhưng sáng hôm nay Vương Thế Hào đã bị dạy dỗ, bây giờ Vương Chính Thành cũng làm tới mức này, ông ta thì thê thảm không nỡ nhìn, quả thực Hạ Mạt Hàn không thể truy cứu nữa, cô cũng không đành lòng làm căng quá. Cuối cùng, cô trả lời một câu: “Ông đứng dậy đi, tôi tha thứ cho hai người.”

Nghe vậy, Vương Chính Thành như được đại xá, ông ta lập tức nói liên tục: “Cám ơn tiểu thư Hạ, cám ơn tiểu thư Hạ.”

Lúc này, lời xin lỗi của Vương Chính Thành tuyệt đối xuất phát từ đáy lòng. Ông ta thực sự rất biết ơn Hạ Mạt Hàn, biết ơn sự thiện lương của cô, không muốn truy cứu tiếp.

“Cút đi!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ thư phòng ở biệt thự.

Nghe thấy giọng nói này, Vương Chính Thành như trút gánh nặng, ông ta lập tức vừa quỳ vừa bò khỏi biệt thự.

Sau khi thấy Vương Chính Thành rời khỏi đại sảnh biệt thự, Hạ Mạt Hàn mới nhìn về phía phòng sách, cô căng thẳng, thấp thỏm bước tới, dần đến gần.

Đến cửa phòng sách, Hạ Mạt Hàn thử mở miệng, nhỏ giọng hỏi: “Tam thiếu gia, là anh sao?”

“Vào đi!” Trong thư phòng vang giọng nói lạnh nhạt.

Hạ Mạt Hàn đẩy cửa bước vào.

Phòng sách rất lớn, tràn đầy thở văn học, Hạ Mạt Hàn vừa bước vào đã chú ý đến người ngồi ở bàn, đưa lưng về phía cô, đang đọc một quyển sách toàn tiếng Anh.

Chắc chắn người này chính là Tam thiếu gia, chỉ nhìn bóng lưng và phong thái của anh Hạ Mạt Hàn cũng nhận ra anh là người đàn ông xuất sắc. Anh không giống những thiếu gia học đòi văn vẻ mà anh thực sự nho nhã lịch sự, nhưng bên cạnh đó cũng có phần tự nhiên phóng khoáng. Tư thế ngồi, tư thế đọc sách của anh vừa tùy ý lại tự nhiên phóng khoáng, dường như trời sinh đã mang trên mình khí chất cao quý, tao nhã.

Người đàn ông như vậy dù ở đâu cũng là hạc trong bầy gà, từ trong xương của anh đã thấp thoáng sức hấp dẫn mãnh liệt, khiến người khác khó mà cưỡng lại được.

“Tam thiếu gia, cảm ơn anh vì đã giúp tôi.” Hạ Mạt Hàn điều chỉnh tâm trạng, cố gắng bình tĩnh mở miệng, chân thành nói cám ơn.

Trong lòng Hạ Mạt Hàn hiểu rõ, nếu không có Tam thiếu gia, cô và mẹ nhất định sẽ bị Vương Thế Hào trả thù đến chết, nhưng giờ, Vương Thế Hào không chỉ không dám báo thù cô mà ngược lại còn bị dạy dỗ thê thảm, ngay cả ba hắn ta cũng bị dạy dỗ. Còn nhà họ Hạ, Tam thiếu gia phá huỷ công ty nội thất An Cư Nhạc chính vì cho nhà họ Hạ bài học đau đớn. Đám công tử quần là áo lượt sáng nay thì anh cũng phái Lý Xương Thịnh đuổi đi. Hạ Mạt Hàn thực lòng vô cùng cảm kích Tam thiếu gia.

Người đàn ông thản nhiên đáp: “Không có gì.”

Ba chữ nhẹ nhàng như gió thổi mây bay.

Dường như với anh, những thứ này đều là chuyện nhỏ nhặt không đáng nhắc tới.

Nói xong, Hạ Mạt Hàn không biết phải nói gì tiếp. Cô muốn tới nhìn xem Tam thiếu gia có vẻ ngoài thế nào nhưng chân cứ dính chặt dưới đất, cô vẫn có chút băn khoăn vì cảm thấy Tam thiếu gia thần bí này hết sức lạnh lùng, thân phận của anh lại rành rành trước mắt, vì vậy Hạ Mạt Hàn không dám đến gần anh.

Hạ Mạt Hàn yên lặng đợi mấy phút, cô muốn chờ Tam thiếu gia chủ động mở miệng hỏi mình nhưng dường như Tam thiếu gia đã quên mất sự tồn tại của cô, anh vẫn chăm chú đọc sách.

Cuối cùng, Hạ Mạt Hàn không nhịn được, cô khẽ hỏi Tam thiếu gia: “Tam thiếu gia, vì sao anh lại giúp tôi? Chẳng lẽ mục đích của anh cũng là bức tranh “Người đẹp áo lam” sao?”

Đây là lí do duy nhất Hạ Mạt Hàn có thể nghĩ tới, người vô danh tiểu tốt như cô chắc chắn không thể quen biết nhân vật rung chuyển trời đất như vậy được. Do đó, có lẽ Tam thiếu gia biết cô, thậm chí chắc chắn anh giúp cô vì bức tranh “Người đẹp áo lam”.

“Cô nhắc tới bức tranh bên tay trái cô à?” Người đàn ông lại lần nữa lên tiếng.

Nghe vậy, Hạ Mạt Hàn theo bản năng quay đầu nhìn. Cô lập tức sửng sốt, bởi cô nhìn thấy bức tranh treo trên tường thư phòng.

Cô cực kỳ quen thuộc với bức tranh này, nó chính là danh tác của Nhất Bạch Sơn Tịch – “Người đẹp áo lam”.

“Sao “Người đẹp áo lam” lại ở chỗ anh?” Hạ Mạt Hàn không khỏi ngạc nhiên thốt lên.

Vừa dứt lời, Hạ Mạt Hàn đã khựng lại. Cô bỗng ý thức được giọng nói của Tam thiếu gia này hơi quen tai, lúc đầu cô quá hồi hộp nên không nghe kỹ, giờ vừa suy nghĩ đã nhớ ra giọng nói này giống hệt giọng nói của Nhất Bạch Sơn Tịch xuất hiện ở triển lãm.

Hơn nữa, ngày hôm qua khi đi, Nhất Bạch Sơn Tịch chính miệng nói với cô anh rất thích bức tranh này, muốn giữ lại cho riêng mình.

Kết hợp hai điều này xong, Hạ Mạt Hàn bừng tỉnh.

“Anh là là đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch?” Tam thiếu gia còn chưa đáp, Hạ Mạt Hàn đã kích động nói.

Người đàn ông lặng lẽ khép sách lại, sau đó anh dần xoay chiếc ghế đang ngồi nửa vòng, quay lại nhìn Hạ Mạt Hàn, lạnh nhạt nói: “Đúng vậy.”

Cuối cùng Hạ Mạt Hàn cũng nhìn thấy anh, người đàn ông trước mặt cô mặc áo khoác đen, mặt đeo khẩu trang đen. Ánh mắt đó, khí chất đó chắc chắn là đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch hôm qua cô gặp.

Tam thiếu gia chính là Nhất Bạch Sơn Tịch ư?

Sự thật này khiến Hạ Mạt Hàn cực kỳ chấn động, đầu óc cô hỗn loạn như nổ tung. Cô rất kinh ngạc, thật sự kinh ngạc.

Thường thì những thiếu gia có tiền có thế đều là hạng quần là áo lượt ngày ngày chơi đùa như Thái thiếu gia. Còn những thiếu gia vừa có gia thế vừa có tiền, đồng thời lại có học thức cực kỳ hiếm.

Hơn nữa họa sĩ hoặc nghệ thuật gia thì hoàn toàn khác, người thì xuất thân bần hàn, tế bào nghệ thuật mạnh, có người thì xuất thân từ thế gia nghệ thuật, kế thừa khả năng nghệ thuật tương ứng, được hun đúc bằng môn nghệ thuật riêng và được giáo dục nghiêm khắc.

Dù thế nào Hạ Mạt Hàn cũng không bao giờ nghĩ nhân vật quyền thế ngập trời như Tam thiếu gia lại là họa sĩ thiên tài Nhất Bạch Sơn Tịch. Cô có cảm giác hai người này hoàn toàn khác nhau, tuy đều là nhân vật cực kỳ nổi tiếng nhưng ở hai lĩnh vực khác nhau, năng lực khác nhau, thân phận cũng khác nhau.

Nhưng sự thật họ là cùng một người, họa sĩ vĩ đại này cũng là nhân vật có thân phận cao quý.

Hiện tại, ngoài khả năng hội họa trác tuyệt, Nhất Bạch Sơn Tịch còn phủ trên mình một tầng hào quang chói mắt, Hạ Mạt Hàn nhìn anh như đang nhìn một nhân vật chỉ có trong trí tưởng tượng. Bởi cô thực sự không thể tưởng tượng sao trong thực tế lại có người hoàn hảo như vậy!

Sau khi sững sờ hồi lâu, Hạ Mạt Hàn mới bừng tỉnh. Cô ngơ ngác nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch trước mặt rồi thở dài nói: “Thực sự là anh ư, sao anh lại giúp tôi?”

Nhất Bạch Sơn Tịch bình tĩnh trả lời: “Tranh của tôi gây phiền phức cho cô, theo lý tôi nên xử lý phiền phức cho cô.”

Nghe tới đây, nhịp tim của Hạ Mạt Hàn không khỏi tăng nhanh, cô có cảm giác Nhất Bạch Sơn Tịch không chỉ hơn người, thân phận, địa vị và tài hoa của anh cũng siêu phàm. Hơn nữa, anh cực kỳ lịch thiệp, dù cách ăn nói hay hành vi cử chỉ đều hấp dẫn, thiếu nữ bình thường chắc chắn sẽ chết mê chết mệt anh, ngay cả người như Hạ Mạt Hàn cũng bị anh thu hút.

Hạ Mạt Hàn cắn môi hỏi tiếp: “Nhưng có những phiền phức do tôi gây ra, không liên quan gì đến tranh của anh mà?”

Nhất Bạch Sơn Tịch khẽ nói hai từ: “Tiện tay.”

Dường như hành động tiện tay giúp đỡ là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể với anh, nhưng với Hạ Mạt Hàn, đây là công ơn to lớn cô không bao giờ quên. Hạ Mạt Hàn cảm kích từ tận đáy lòng, đồng thời cũng khâm phục năng lực của anh.

“Tam thiếu gia, anh bảo tôi đến có chuyện gì không?” Ở trước mặt Nhất Bạch Sơn Tịch, đầu óc của Hạ Mạt Hàn không đủ dùng, cô không biết nên nói gì nên chỉ có thể hỏi như vậy.

Đôi mắt Nhất Bạch Sơn Tịch chuyển hướng tới bức tranh “Người đẹp áo lam” trên tường, sau đó anh nhìn chăm chú vào bức tranh, chậm rãi nói: “Tôi rất thích bức tranh này, tôi cảm thấy nó thành công như vậy là nhờ cô. Vì vậy, tôi quyết định báo đáp cô.”

Nói đến đây, Nhất Bạch Sơn Tịch nhìn Hạ Mạt Hàn rồi nói tiếp: “Tôi có thể thỏa mãn một nguyện vọng của cô, xin hỏi cô có tâm nguyện gì không?”

Hạ Mạt Hàn hỏi ngược lại: “Nguyện vọng gì cũng được sao?”

Nhất Bạch Sơn Tịch gật đầu: “Chỉ cần cô nói ra, tôi đều hoàn thành giúp cô.”

Giọng nói của anh cực kỳ ung dung, vì không gì anh không làm được.

Hạ Mạt Hàn nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch, gằn từng chữ: “Tôi muốn anh tháo khẩu trang ra, tôi muốn nhìn mặt anh!”

———————–
Bình Luận (0)
Comment