Chàng Khờ

Chương 136

Chúc Vĩnh Thọ, vua của Giang Đông.

Ở Giang Đông, Chúc Vĩnh Thọ là nhân vật nổi tiếng tuyệt đối không thể nghi ngờ, vang danh khắp tỉnh, có thể nói không ai không biết.

Vì lão ta là một nhà từ thiện lớn, những việc làm từ thiện của lão ta đếm không xuể. Lão ta thường xuyên xuất hiện trên bản tin truyền hình, khắp cả tỉnh Giang Đông, những trường tiểu học hi vọng, bệnh viện, con đường đặt tên Chúc Vĩnh Thọ không kể xiết. Trong mắt người đời, Chúc Vĩnh Thọ chính là hiện thân của người tốt.

Mà ai lại ngờ được, một người tốt như vậy lại là thầy của nhóm Ám Sát trong Học viện U Minh.

Đám người nhà họ Hạ ai nấy đều kinh ngạc ngây ngốc.

Người kinh ngạc nhất với thân phận thật sự của Chúc Vĩnh Thọ chính là Hạ Khánh Chi.

Cảm xúc đầu tiên khi ông ta nhìn thấy Chúc Vĩnh Thọ chính là không thể tin được, cảm giác như nhận phải một đòn phản kích kịch liệt nhất.

Là học trò của Tử Sát, Hạ Khánh Chi hiểu rõ tính cách của lão ta nhất, ông ta cũng biết rất nhiều truyền thuyết liên quan đến Tử Sát. Tử Sát là một Sát thần tuyệt đối, giết người không ghê tay, máu lạnh vô tình, xem mạng người như cỏ rác, nói lão ta là ác quỷ cũng chẳng ngoa tí nào. Một tên ác quỷ như thế này khiến người khác vừa nghe đã sợ mất mật, vô cùng đáng sợ.

Từng có một gia tộc lớn vì đắc tội với Học viện U Minh mà bốc hơi khỏi nhân gian chỉ trong một đêm.

Người ra tay chính là Sát thần Tử Sát.

Nghe nói, đêm đó, Tử Sát một mình tàn sát cả gia tộc lớn đó, đừng nói là người già yếu hay đàn bà con nít, đến cả con chó nhỏ mà lão ta cũng không chừa.

Hạ Khánh Chi vẫn luôn cảm nhận được khí thế tàn bạo trên người Tử Sát, thế nên ông ta vô cùng sợ người thầy này.

Nhưng có thế nào ông ta cũng không thể ngờ được, thân phận thật sự của vị Sát thần không có tính người này lại là nhà từ thiện lớn Chúc Vĩnh Thọ!

Hạ Khánh Chi ngây ngốc, hoàn toàn ngây ngốc.

Người bình tĩnh nhất ở hiện trường lại là Nhất Bạch Sơn Tịch.

Nhất Bạch Sơn Tịch đã biết Chúc Vĩnh Thọ không tầm thường từ sớm. Từ lúc Ám Ảnh tiết lộ với anh sư phụ của hắn là Chúc Vĩnh Thọ thì Nhất Bạch Sơn Tịch đã biết, Chúc Vĩnh Thọ có thực lực phi phàm, giấu kĩ tài năng. Lần này, học viên nhóm Ám Sát của Học viện U Minh nhận lệnh tới tàn sát nhà họ Hạ, Nhất Bạch Sơn Tịch cũng đã đoán được chuyện này có liên quan đến Chúc Vĩnh Thọ. Thế nên bây giờ biết được lão ta là người thầy Tử Sát của nhóm Ám Sát, Nhất Bạch Sơn Tịch cũng chẳng quá bất ngờ. Anh khựng lại một chút rồi nói với Chúc Vĩnh Thọ: “Ông giấu cũng kĩ quá đấy!”

Mặt Chúc Vĩnh Thọ chẳng tỏ biểu cảm gì, kín đáo như bưng nói: “Không phải là tôi giấu kĩ mà là tôi thật sự đã hối cải triệt để rồi. Lúc Nguyên Bá ra đời, dậy thì muộn, đầu óc không tốt đã khiến tôi chợt nhận ra rằng có lẽ tội nghiệt của mình quá nặng nề. Thế nên tôi đã ngưng giết người từ lâu rồi, vẫn luôn ăn chay niệm phật, làm việc thiện để bù đắp, tôi chỉ hi vọng mình có được một cái chết yên lành. Nhưng tôi không ngờ cậu lại giết con trai và anh trai của tôi. Chính cậu đã khiến tôi quay lại giang hồ.”

Những gì Chúc Vĩnh Thọ nói đều là sự thật, đúng là lão ta đã không giết người rất nhiều năm rồi, lão ta làm việc thiện cũng là để tích đức cho mình.

Nhất Bạch Sơn Tịch nghe Chúc Vĩnh Thọ nói xong thì tỏ vẻ rất khinh bỉ, anh mỉa mai: “Ông hoàn toàn không hối cải chút nào. Tuy ông không tự ra tay giết người nhưng ông lại nuôi dưỡng sát thủ, giết người vô số, làm khốn khổ các sinh linh. Thằng con trai ngốc của ông ngang ngược hiếp người, lạm sát kẻ vô tội. Trên đời này vẫn còn rất nhiều người vô tội chết vì ông, ông vẫn gây ra tội nghiệt nặng nề thôi. Ông ăn chay niệm phật chẳng qua là tự lừa mình dối người thôi.”

Ám Ảnh cùng với học viên của nhóm Ám Sát, toàn bộ là do chính tay lão ta bồi dưỡng mà ra. Những người này hệt như con dao trong tay Chúc Vĩnh Thọ, giết người cho lão ta. Chúc Vĩnh Thọ chẳng qua là từ sân khấu trốn ra sau cánh gà mà thôi. Lão ta không còn tự mình giết người nhưng người lão ta chỉ thị sát thủ giết thì nhiều không kể xiết. Tội nghiệt của lão ta vẫn nặng nề như trước.

Chúc Vĩnh Thọ cười khổ rồi nói: “Đúng vậy, tôi đúng là tự lừa mình dối người. Nên bây giờ tôi hối hận không tự mình ra tay sớm hơn.”

Nói đến đây thì Chúc Vĩnh Thọ ngưng lại một giây, sau đó lại nói: “Tôi thật sự nghĩ không thông. Cậu che giấu thân phận thật, thay hình đổi dạng chẳng phải vì sợ tôi truy giết sao? Sao vậu vẫn dám đối đầu với tôi? Rốt cuộc là vì sao?”

Rất rõ ràng, Chúc Vĩnh Thọ biết thân phận thật sự của Nhất Bạch Sơn Tịch là Ngô Bách Tuế.

Chính vì biết nên Chúc Vĩnh Thọ mới hối hận, lão ta nên đích thân giết Ngô Bách Tuế từ sớm mới phải. Nếu như vậy thì con trai và anh trai của lão ta, đồ đệ và học viên của lão ta đều không phải chết thảm rồi. Là do lão ta cố chấp ăn chay niệm phật làm việc tốt mới để sai lầm này xảy ra!

Nhất Bạch Sơn Tịch bình thản trả lời: “Tôi giấu thân phận không phải vì ông, ông vẫn chưa khiến tôi phải sợ hãi.”

Chúc Vĩnh Thọ nghe câu này của Nhất Bạch Sơn Tịch thì đột nhiên hơi giật mình, lão ta lầm bầm: “Ồ, tôi hiểu rồi. Thì ra cậu là một kẻ si tình, vì một cô gái mà đánh đổi cả mạng sống.”

Cuối cùng xem như Chúc Vĩnh Thọ đã hiểu rồi, Ngô Bách Tuế làm tất cả những chuyện này đều là vì Hạ Mạt Hàn. Nếu như luận về trước đây Ngô Bách Tuế cứu Hạ Mạt Hàn ở Bạch Vân Cổ Trấn, lúc đó hai người còn chưa li hôn, anh nể tình nghĩa vợ chồng nên cứu cô thì cũng chẳng có gì đáng nói. Nhưng bây giờ, bọn họ đã li hôn rồi, Ngô Bách Tuế vẫn bảo vệ Hạ Mạt Hàn, điều này chỉ có thể vì yêu mà thôi.

Nghe Chúc Vĩnh Thọ nói như vậy, trái tim của Hạ Mạt Hàn bỗng nhiên đập loạn cả lên.

Tuy cô nghe cuộc nói chuyện của Nhất Bạch Sơn Tịch và Chúc Vĩnh Thọ không hiểu lắm, nhưng câu nói sau cùng của Chúc Vĩnh Thọ cô lại khắc thật sâu trong lòng. Chúc Vĩnh Thọ nói Nhất Bạch Sơn Tịch là một người si tình, vì một cô gái mà đổi cả mạng sống, thời gian gần đây, người Nhất Bạch Sơn Tịch luôn giúp đỡ chẳng phải là chính cô sao? Lẽ nào Nhất Bạch Sơn Tịch có tình cảm với mình?

Hạ Mạt Hàn bất giác quay đầu nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch.

Nhất Bạch Sơn Tịch vẫn thản nhiên như thường, anh không hề nhìn Hạ Mạt Hàn mà thâm trầm nói với Chúc Vĩnh Thọ: “Tôi chỉ không muốn liên lụy người vô tội mà thôi. Ông muốn giết tôi thì cứ nhắm vào tôi, không cần phải đối phó với người vô tội.”

Ánh mắt Chúc Vĩnh Thọ lạnh như băng, trầm giọng nói: “Vô tội? Trong mắt tôi bọn họ không có ai vô tội cả. Hôm nay, bọn họ đều đáng phải chết.”

Trong mắt Chúc Vĩnh Thọ thì cái chết của Chúc Vĩnh Tôn và Chúc Nguyên Bá đều có liên quan tới người nhà họ Hạ. Con trai Chúc Nguyên Bá của lão ta nổi điên cũng là vì Hạ Mạt Hàn và Hạ Khánh Chi. Còn bây giờ, toàn bộ học viên của nhóm Ám Sát đều chết ở nhà họ Hạ, tuy không phải người nhà họ Hạ giết nhưng đám người nhà họ Hạ này lại ở giữa gây sóng gió, đương nhiên Chúc Vĩnh Thọ sẽ không tha cho bọn họ.

Dứt lời, toàn thân Chúc Vĩnh Thọ liền tỏa ra sát khí.

Sát khí vô hình chợt bao trùm cả hiện trường.

Người nhà họ Hạ trong sân lập tức cảm thấy hoảng sợ. Nỗi sợ hãi này mạnh mẽ hơn bao giờ hết, vì lần này người muốn đoạt mạng của bọn họ là một Đại tông sư, bọn họ nào có thể chống đỡ lại nỗi sát ý của Đại tông sư chứ. Vốn dĩ mọi người còn có thể gửi gắm hi vọng lên người Nhất Bạch Sơn Tịch, nhưng dù thế nào thì anh cũng chẳng thể ngang hàng ngang vế với Đại tông sư được, thế nên lần này, hi vọng của bọn họ hoàn toàn lụi tắt. Bây giờ, có là thần tiên thật sự cũng không cứu nổi bọn họ.

Hạ Tử Nhiên đứng ở góc sân càng sợ hãi đến hồn bay phách lạc. Cô ta còn trẻ, cô ta còn mơ ước tương lai tươi đẹp, cô ta không muốn chết. Thế nên lúc sát khí của Chúc Vĩnh Thọ bùng nổ, Hạ Tử Nhiên liền muốn im hơi lặng tiếng chuồn đi nhờ vào sự che giấu của đêm tối.

Nhưng cô ta nào trốn được khỏi ánh mắt của Chúc Vĩnh Thọ. Hạ Tử Nhiên vừa bước hai bước thì Chúc Vĩnh Thọ đứng trên nóc nhà đột nhiên động đậy, vung tay lên.

Chỉ thấy chiếc mặt nạ màu tím trong tay Chúc Vĩnh Thọ hệt như một viên thiên thạch, mang theo ánh sáng chói mắt và khí thế đáng sợ bay mạnh về phía Hạ Tử Nhiên.

Đối diện với vật bay mạnh mẽ thế này, Hạ Tử Nhiên bỗng dưng dừng bước, cơ thể đột ngột cứng như đá, cô ta muốn tiếp tục bỏ chạy nhưng chân của cô ta không nghe lời. Cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc mặt nạ màu tím kia điên cuồng bay về phía mình.

Hạ Tử Nhiên sợ đến tim sắp nổ tung.

Nhưng, giây phút mành chỉ treo chuông ấy, Nhất Bạch Sơn Tịch chợt di chuyển, bay nhanh tới bên cạnh Hạ Tử Nhiên ôm cô ta tránh ra.

Ầm!

Mặt nạ đập xuống đất để lại một cái hố to.

Hạ Tử Nhiên hoàn toàn bị dọa bay hồn phách, quay đầu lại nhìn mới thấy mình được Nhất Bạch Sơn Tịch cứu.

Trái tim thanh xuân của Hạ Tử Nhiên ngay tức khắc nhộn nhạo hẳn lên.

Nhất Bạch Sơn Tịch vẫn luôn là thần tượng mà Hạ Tử Nhiên sùng bái nhất. Tuy lần trước ở nhà triển lãm cô ta bị Nhất Bạch Sơn Tịch sỉ nhục, sau đó lại biết Nhất Bạch Sơn Tịch là Tam thiếu gia đã hủy hoại sự nghiệp của nhà họ Hạ, Hạ Tử Nhiên cũng thấy rất sốc, nhưng có không cam tâm thì cô ta cũng phải thừa nhận Nhất Bạch Sơn Tịch vẫn là một sự tồn tại đặc biệt nhất trong lòng mình. Đêm nay Nhất Bạch Sơn Tịch đột nhiên xuất hiện, giết nhiều cao thủ trong nhóm Ám Sát, cứu nhà họ Hạ, Hạ Tử Nhiên lại càng thiện cảm với Nhất Bạch Sơn Tịch hơn. Cô ta cảm thấy, Nhất Bạch Sơn Tịch chính là người đàn ông sáng chói nhất thế gian.

Bây giờ, ngay giờ phút này, Nhất Bạch Sơn Tịch cố tình cứu cô ta, điều này thật sự khiến Hạ Tử Nhiên kích động sắp điên, ánh mắt cô ta nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch trở nên mê muội.

“Cảm ơn.” Hạ Tử Nhiên cắn môi khẽ nói với Nhất Bạch Sơn Tịch.

Nhất Bạch Sơn Tịch thả Hạ Tử Nhiên ra rồi dặn dò cô ta: “Đừng đi lung tung.”

Chúc Vĩnh Thọ đứng trên nóc nhà thấy Nhất Bạch Sơn Tịch vẫn ra tay cứu người, sắc mặt lão ta liền lạnh xuống. Lão ta nói với Nhất Bạch Sơn Tịch bằng chất giọng như Thần Chết: “Cậu khó mà lo nổi thân mình rồi còn muốn cứu người khác?”

Nhất Bạch Sơn Tịch lạnh lùng nhìn Chúc Vĩnh Thọ rồi gằn từng chữ: “Tôi khuyên ông đừng nên ép tôi.”

Câu nói này chẳng mang theo chút cảm xúc nào cả mà chứa đựng đầy sự uy hiếp.

Nghe Nhất Bạch Sơn Tịch nói vậy, mắt Chúc Vĩnh Thọ phát ra tia nhìn ghê người, lão ta đanh giọng nói với Nhất Bạch Sơn Tịch: “Một Tông sư nhỏ nhoi mà còn dám to gan huênh hoang trước mặt tôi. Cậu muốn bảo vệ người nhà họ Hạ chứ gì? Tôi sẽ giết sạch họ trước mặt cậu.”

Dứt lời, Chúc Vĩnh Thọ đột nhiên giơ hai tay lên.

Chỉ một động tác đơn giản mà lại kêu mây gọi gió, bão táp thét gào.

Dường như tất cả không khí đều hội tụ trên người Chúc Vĩnh Thọ.

Cả người Chúc Vĩnh Thọ đột nhiên đứng giữa vòng xoay của cát bụi.

Không khí đang xoay vần với tốc độ cực nhanh, kết hợp với nội kình mà Chúc Vĩnh Thọ giải phóng ra ngoài, hai kết hợp thành một, chuyển hóa thành một luồng chân khí long trời lở đất.

Chân khí mạnh mẽ phát ra thứ ánh sáng kì lạ dưới ánh trăng, khiến Chúc Vĩnh Thọ đang đứng trong bóng đêm trở nên khó lường như quỷ thần.

Chúc Vĩnh Thọ thể hiện thần uy nghịch thiên của Đại tông sư vô cùng nhuần nhuyễn.

Nhìn thấy cảnh tượng thần kì này, tất cả người nhà họ Hạ đều nản lòng thoái chí, mặt cắt không còn giọt máu, sợ hãi run cầm cập.

“Để tôi xem hôm nay cậu có thể cứu được ai.” Trong không khí hoảng hốt, Chúc Vĩnh Thọ đột nhiên lên tiếng, ngay sau đó lão ta liền vung hai tay đánh mạnh xuống dưới.

Ầm ầm ầm!

Sóng khí mạnh mẽ hình thành từ chân khí hệt như đạn pháo ánh sáng, ầm ầm đánh thẳng xuống đám đông người nhà họ Hạ ở dưới sân.

———————–
Bình Luận (0)
Comment