Chàng Khờ

Chương 224

Lúc này Hạ Mạt Hàn đang đứng rất gần ngọn núi giả nơi cô vừa ẩn nấp, cũng không xa chỗ của người đàn ông bệnh tật và hai nhóm người đông đảo nhà họ Ngô lắm.

Vì vậy, người nhà họ Hạ trốn sau núi giả, Ngô Thiên cùng các cao thủ nhà họ Hạ, người đàn ông bệnh tật, Tam Đại Thiên Vương và chiến đội hàng nghìn người mặc áo đen, thậm chí là cả những thành viên nhà họ Ngô đang ẩn nấp trong góc tối quanh đó đều đã thấy rõ Ngô Bách Tuế đã hất bay Minh Vương.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người phải chấn động.

Tất cả mọi người cùng há hốc mồm, nhìn Minh Vương bay vút lên trời rồi cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Minh Vương, hiệu trưởng Học viện U Minh, một con người đáng gờm với võ nghệ khiến người ta phải khiếp sợ, như nhân vật trong truyền thuyết đã bị Ngô Bách Tuế dùng một chiêu để hất bay mất dạng, điều này khiến mọi người cảm thấy vô cùng khó tin.

Thành viên nhà họ Hạ từng tận mắt nhìn thấy Minh Vương dễ dàng giết chết Đại Tông sư Chúc Vĩnh Sinh tại biệt thự Lưu Thủy Hoa Viên, mà khi ấy trước mặt Chúc Vĩnh Sinh, Ngô Bách Tuế chỉ là một con chim non không chịu nổi một đòn. Dù người nhà họ Hạ đều biết khi ấy Ngô Bách Tuế bị mất võ công, nhưng giờ võ công của anh đã hồi phục, theo lý mà nói, sức mạnh của anh cũng chỉ tương đương với Nhất Bạch Sơn Tịch, sao có thể dễ dàng hất bay một kẻ đáng gờm khiến đất trời điên đảo như Minh Vương được?

Tích tắc ấy, tất cả thành viên nhà họ Hạ đều cảm nhận được nỗi kinh khiếp sâu sắc, bọn họ thoáng cảm thấy Ngô Bách Tuế hiện giờ là một con người hoàn toàn xa lạ, không thể liên tưởng anh với một tên khờ Ngô Bách Tuế từng bị vô số người ghét bỏ. Thậm chí anh còn mạnh hơn Nhất Bạch Sơn Tịch hoàn mỹ khi xưa rất nhiều. Ngô Bách Tuế lúc này chính là một sự kỳ diệu.

Người nhà họ Ngô cũng kinh ngạc tới mức nghẹn họng trân trối, lần trước bọn họ còn thấy Ngô Bách Tuế bại trận dưới tay Ngô Thiên, cuối cùng anh còn bị Ngô Thiên đẩy vào cấm địa nhà họ Ngô. Mà Ngô Thiên lại bại trận trước Minh Vương. Theo lý mà nói, dù Ngô Bách Tuế có khôi phục võ công thì cũng không thể trở thành đối thủ của Minh Vương. Nhưng ai ngờ Ngô Bách Tuế vừa ra tay đã có thể ném Minh Vương ra khỏi trang viên, để làm được điều này anh phải mạnh tới mức nào chứ. Bọn họ cảm thấy như mình không hề quen biết Ngô Bách Tuế, cùng đưa mắt nhìn anh với vẻ vừa kinh ngạc vừa tò mò.

Ngô Thiên cũng rất ngạc nhiên, hắn luôn vô cùng hoài nghi trước vẻ tự tin quá mức của Ngô Bách Tuế, nhưng giờ xem ra so với trước kia thì đúng là võ công của Ngô Bách Tuế đã tiến bộ rồi. Chỉ là dù Ngô Bách Tuế có thể đánh bại Minh Vương thì Ngô Thiên cũng sẽ không thể hoàn toàn thay đổi sự tin tưởng của mình. Dù sao đối thủ lớn nhất của bọn họ không phải Minh Vương, mà là Vũ Thánh mạnh tới nghịch thiên, là người đàn ông bệnh tật.

Giờ phút này đây, ánh mắt người đàn ông bệnh tật thoáng biến đổi, lão nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm, ánh mắt trở nên vô cùng u ám, vẻ mặt lão vô cùng lạnh lùng khó lường, dường như lão đang muốn nhìn thấu Ngô Bách Tuế.

Hạ Mạt Hàn cũng nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm, nhưng ánh mắt cô như ẩn chứa vô số tình cảm cùng với những cảm xúc mạnh mẽ lẫn lộn, dường như đây là lần đầu cô hiểu rõ về Ngô Bách Tuế, thật sự nhìn sâu vào nội tâm anh.

Trước đó, cô quá coi nhẹ Ngô Bách Tuế, điều này khiến cô hoàn toàn không hiểu anh, cũng không hề hoàn toàn thật lòng với anh. Về sau, cô yêu Nhất Bạch Sơn Tịch bí ẩn mơ hồ, dù người đàn ông này đã bước vào trái tim cô nhưng anh giống với một người đàn ông trong tưởng tượng của cô hơn, vì cô chỉ hiểu bề ngoài của Nhất Bạch Sơn Tịch, thậm chí còn không hề hay biết thân phận thật sự của anh.

Giờ, cô như đã biết về một Ngô Bách Tuế toàn vẹn hoàn chỉnh, cô biết Ngô Bách Tuế là người của gia tộc số một trong nước, là một thiên tài toàn diện, cô biết rõ dáng vẻ của Ngô Bách Tuế khi trở thành một kẻ ngớ ngẩn, cô từng thấy dáng vẻ như một kẻ ăn xin, khốn cùng mất cả võ công của Ngô Bách Tuế, cô cũng từng thấy vẻ hoàn hảo của Ngô Bách Tuế khi trở thành Nhất Bạch Sơn Tịch.

Hôm nay, cô lại nhìn thấy một mặt khiến lòng người lay động nhất của Ngô Bách Tuế. Nhà họ Ngô đối mặt với nguy hiểm, ai nấy đều sợ sệt hoảng loạn, nhưng Ngô Bách Tuế lại vô cùng bình tĩnh, ung dung vững vàng, thậm chí lúc này đây anh còn quan tâm tới sự an nguy của cô, ra tay cứu cô, Hạ Mạt Hàn vừa cảm động lại vừa yên lòng, khi nhìn thấy Ngô Bách Tuế hất bay Minh Vương đi, cô lại càng rung động, càng xúc động, cảm xúc của cô đã hoàn toàn bị Ngô Bách Tuế lay động, trái tim cô đã đắm chìm trước anh.

Hoàng Quý Lan đứng cạnh Hạ Mạt Hàn cũng ngạc nhiên tới tột cùng, bà ta nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm một lúc lâu mà không dám tin, sau đó, bà ta chợt hoàn hồn, xúc động cất lời, mừng rỡ reo lên: “Bách Tuế, hóa ra con mạnh tới vậy hả!”

Có lẽ hình tượng tên ngốc của Ngô Bách Tuế đã ăn sâu bám rễ trong lòng Hoàng Quý Lan nên dù biết Ngô Bách Tuế là Tam thiếu gia, là Nhất Bạch Sơn Tịch, bà ta vẫn không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ mạnh mẽ kiêu ngạo của Ngô Bách Tuế, cùng lắm bà ta cũng chỉ từng thấy vẻ mạnh mẽ của Nhất Bạch Sơn Tịch lúc đeo mặt nạ. Nhưng giờ đây, bà ta đã tận mắt nhìn thấy sự mạnh mẽ của Ngô Bách Tuế ở khoảng cách gần, bà ta đã hoàn toàn cảm thấy kinh ngạc.

Nhưng Hoàng Quý Lan vừa dứt lời thì vẻ mặt bà ta đã chợt đông cứng.

Vì Minh Vương vừa bị ném bay đã chợt hạ xuống từ không trung tới trước mặt bà ta, khiến bà ta sợ tới độ trợn tròn mắt.

Lúc này Minh Vương trông vô cùng kinh khủng, hệt như một kẻ đến từ chốn âm phủ, lão tỏa ra khí thế lạnh buốt khiến người ta phải kinh hãi, hai mắt lão tỏa ra sát khí mạnh mẽ, lão nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm, thét lên như dã thú: “Tôi phải giết cậu”.

Dứt lời, Minh Vương giơ tay phải để tấn công.

Chỉ thấy những luồng chân khí như ngưng tụ thành hình, cuốn quanh tay phải lão, sau đó được ngưng tụ trên nắm tay phải của lão.

Nắm đấm phải của lão tung lên, chân khí ầm ầm xông tới như sóng thần, cuồn cuộn kéo đến xông về phía Ngô Bách Tuế.

Hạ Mạt Hàn và Hoàng Quý Lan đứng cạnh Ngô Bách Tuế gần như đã nghẹt thở muốn chết trước luồng chân khí này. Nhưng vào khoảnh khắc hiểm nguy này, Ngô Bách Tuế lại phóng ra tấm chân khí bảo vệ mạnh mẽ để che chắn cho Hạ Mạt Hàn và Hoàng Quý Lan, cùng lúc ấy, nắm đấm của Ngô Bách Tuế cũng vung lên nhanh như chớp, đối đầu với cú đấm mạnh mẽ của Minh Vương.

Rầm!

Nắm đấm thép của Minh Vương tỏa ra chân khí, đụng độ với chân khí trên nắm đấm của Ngô Bách Tuế. Một âm thanh vang dội cuộn lên, tạo nên dư âm nối tiếp nhau không dứt, hơi nóng tỏa ra ngút trời.

Phụt!

Ngay tích tắc sau, kẻ như đến từ chốn địa ngục là Minh Vương chợt mở miệng, phun một búng máu tươi đỏ thắm dính dấp ra, sau đó, cơ thể gầy gò của lão lại bay ngược ra ngoài, cuối cùng còn ngã mạnh xuống đất.

Minh Vương đã lại bị đánh bại.

Tất cả mọi người lại cùng mơ màng kinh ngạc.

Nếu lần trước Minh Vương bị hất bay thì còn có thể giải thích rằng Ngô Bách Tuế ra tay quá bất ngờ, Minh Vương chưa kịp chuẩn bị nên mới bị hất bay mà không kịp đề phòng. Nhưng lần này Minh Vương đã chuẩn bị vô cùng kỹ càng, lão đã dốc hết sức tấn công nhưng kết quả lại vẫn bị Ngô Bách Tuế đánh bại hoàn toàn!

Kết quả này khiến tất cả mọi người phải chấn động. Cõi lòng mọi người đã thay đổi, cái nhìn của họ với Ngô Bách Tuế đã biến đổi hoàn toàn.

Đến Ngô Thiên cũng bắt đầu phải nhìn nhận lại Ngô Bách Tuế thật kỹ càng, ánh mắt của hắn trở nên vô cùng rối bời, cõi lòng hắn tràn đầy những cảm xúc khác biệt.

Giờ đây, Ngô Bách Tuế mạnh mẽ sừng sững như một ngọn núi, khí thế bừng bừng, tỏa ra vẻ uy nghiêm, anh phát ra hào quang chói lòa, sáng rực lóa mắt.

Còn Minh Vương ngã sụp xuống đất thì vô cùng chật vật, khí phách của lão tụt giảm nặng nề, gương mặt vốn đã trắng toát giờ lại càng tái nhợt, máu tươi rỉ ra bên khóe miệng lão vô cùng chói mắt, cơ thể lão mềm như bún, lão nhìn Ngô Bách Tuế trừng trừng, ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc, loáng thoáng cả nỗi tức giận và vẻ không cam lòng.

Minh Vương lão là vị thần trong mắt người trần, là kẻ được vô số người kính trọng. Vậy mà lão lại bị một chàng trai trẻ hơn hai mươi tuổi đánh bại như vậy. Thanh danh cả đời lão đã bị hủy hoại, lão không thể chấp nhận kết quả này.

Lão không cho phép mình biến thành một kẻ thua cuộc như vậy, lão không thể bị Ngô Bách Tuế dẫm đạp dưới chân.

Nghĩ tới đây, ánh mắt lão chợt thay đổi, lão ho ra một búng máu rồi gắng gượng đứng dậy.

Lão đứng thẳng trong gió, dáng người hiên ngang, cơ thể tỏa ra khí thế lạnh lùng u ám, không khí xung quanh cũng như bị đông cứng, những người đứng gần đó đều thoáng cảm thấy cơn lạnh lẽo thấu xương, sống lưng lạnh ngắt.

Minh Vương uy nghiêm cất lời với Ngô Bách Tuế, giọng nói mang cả vẻ lạnh lùng giận dữ: “Đấu lại lần nữa!”

Nói rồi, lão lập tức gom chân khí chuẩn bị tấn công Ngô Bách Tuế thêm lần nữa.

Nhưng lần này, một bóng người chợt lao tới trước mặt Minh Vương, ngăn cản động tác của lão.

Kẻ đột nhiên xuất hiện này chính là người đàn ông bệnh tật, lão đứng trước Minh Vương, lạnh nhạt nói: “Đừng đánh nữa, ông không phải đối thủ của cậu ta đâu”.

Giọng nói của người đàn ông bệnh tật vô cùng kiên quyết. Lão có thể thấy rõ sức mạnh của chàng trai trẻ Ngô Bách Tuế này rất phi phàm, ít nhất anh có thể áp đảo được Minh Vương, dù Minh Vương có chiến đấu thêm vài trăm hiệp thì chắc chắn cũng chẳng đánh bại được Ngô Bách Tuế. Người đàn ông bệnh tật không muốn lãng phí thời gian, bèn quyết đoán ngăn Minh Vương lại.

Gương mặt Minh Vương vô cùng khó coi, lão không cam lòng nhận thua. Nhưng lão không thể không thừa nhận, thật sự mình không phải đối thủ của Ngô Bách Tuế, chỉ là lão không muốn chấp nhận sự thật này. Nhưng nếu người đàn ông bệnh tật đã ngăn cản thì đương nhiên Minh Vương cũng không thể làm trái ý, lão có không cam lòng hơn thì cũng chỉ lẳng lặng nín nhịn.

Người đàn ông bệnh tật nhìn Ngô Bách Tuế bằng ánh mắt u ám, lão nghiêm giọng: “Đừng nhúng tay vào chuyện nhà họ Ngô, cậu hãy đi theo tôi, tôi có thể cho cậu cơ hội sống sót”.

Ý của người đàn ông bệnh tật đã rất rõ ràng, lão sẽ ra tay không chút nể nang với nhà họ Ngô. Hôm nay nhất định lão phải hủy diệt gia tộc này, nhưng lão không có ý đuổi cùng giết tận Ngô Bách Tuế, chỉ cần Ngô Bách Tuế chịu buông bỏ nhà họ Ngô để đi theo lão, lão có thể giữ lại mạng cho anh.

Nghe được lời người đàn ông bệnh tật, ánh mắt Ngô Bách Tuế trở nên lạnh lùng, anh nhìn người đàn ông bệnh tật, lạnh lẽo cất lời: “Nếu ông chủ động rời khỏi nhà họ Ngô, tôi cũng có thể cho ông một cơ hội sống sót”.
Bình Luận (0)
Comment