Chàng Khờ

Chương 30

Tại thời điểm này, với dáng vẻ này, Trương Cảnh Minh xuất hiện trong nhà vệ sinh, đối với Hạ Mạt Hàn mà nói không khác gì con thú dữ đang há cái miệng to như chậu máu. Trong nháy mắt, Hạ Mạt Hàn hốt hoảng đến nỗi hét toáng lên. Bộ quần áo để thay cô đang cầm cũng bị cô lỡ tay làm rớt xuống đất.

Hạ Mạt Hàn thật sự hoảng hốt đến cực độ, trong mắt cô tràn ngập nỗi sợ hãi, vừa lùi bước vừa cảnh giác nói với Trương Cảnh Minh: “Sao ông lại ở đây?”

Giọng điệu của Trương Cảnh Minh vẫn như thường lệ: “Tôi vẫn luôn ở đây để đợi em mà, thấy em mãi chưa đến nên tôi đã đi tắm trước.”

Trương Cảnh Minh nói cứ như là hiển nhiên, giống như gã ta và Hạ Mạt Hàn là một cặp vợ chồng bình thường, là chồng đang đợi vợ quay về.

Nhưng Hạ Mạt Hàn nghe những lời này xong, chỉ cảm thấy toàn thân rét run, rởn gai ốc. Cô nhíu chặt chân mày, nghiêm mặt nói với Trương Cảnh Minh: “Ông có ý gì?”

Trương Cảnh Minh nhún vai, nói: “Đơn giản thế còn chưa hiểu hả? Rõ ràng là nhà họ Hoàng đã bán em đi rồi đấy!”

Trương Cảnh Minh là một người rất có bản lĩnh, nếu không thì gã ta cũng không lên được đến vị trí tổng giám đốc ngân hàng chi nhánh Giang Châu. Nhưng mà con người cho dù có tài giỏi đến mấy thì cũng có khuyết điểm, ví dụ như Trương Cảnh Minh, gã ta là kẻ háo sắc. Muốn lấy lòng gã ta, tặng tiền tặng quà đều không có tác dụng, nhưng nếu như tặng một người phụ nữ mà gã ta vừa ý, chắc chắn gã ta sẽ không thể từ chối.

Hạ Mạt Hàn lại đúng gu của Trương Cảnh Minh, vì thế sau khi rời khỏi nhà họ Hoàng, gã ta đã lén lút liên lạc với Hoàng Bình An.

Vốn dĩ Hoàng Bình Anh đã chẳng có tình cảm gì với Hạ Mạt Hàn, cộng thêm việc ông ta muốn gấp rút trèo lên cái cây đại thụ Trương Cảnh Minh này, dĩ nhiên ông ta sẽ không từ chối yêu cầu của Trương Cảnh Minh. Chuyện của tối ngày hôm nay cũng là do Trương Cảnh Minh và nhà họ Hoàng lên kế hoạch sẵn với nhau.

Hạ Mạt Hàn nghe đến đây, sắc mặt càng khó coi hơn. Cô không cách nào tin nổi, nói: “Không thể nào.” Nói xong, cô liền đi ra phía cửa, muốn mở cửa ra để trốn thoát.

Nhưng cánh cửa của nhà kề không thể mở được, thoáng chốc Hạ Mạt Hàn liền ý thức được rằng phía ngoài cửa đã bị khóa.

Lúc này, nỗi sợ hãi của Hạ Mạt Hàn càng tăng thêm. Đồng thời, trái tim của cô cũng đã lạnh buốt. Cô thật sự chẳng hề nghĩ đến việc cả nhà ông ngoại mình lại làm ra những chuyện như vầy, đến cả cầm thú cũng không bằng!

Ít nhất cầm thú còn biết tình thân, nhà ông ngoại sao có thể tự tay dâng cô vào trong hang sói thế này kia chứ?

“Em đừng có chống cự nữa, đêm nay em thuộc về tôi.” Giọng điệu của Trương Cảnh Minh rất bình thản, trong sự bình thản lại có phần nắm chắc sẽ đạt được mong muốn. Đối với gã ta, Hạ Mạt Hàn đã trở thành món đồ trong tay của gã rồi.

“Tôi có chồng rồi, ông đừng có làm xằng bậy.” Cho dù Hạ Mạt Hàn không muốn tin nhưng cũng buộc phải chấp nhận. Căn nhà tổ này, nơi được gọi là nhà của ông ngoại này, nơi mà cô vốn tưởng rằng có thể tạm thời sống yên ổn, hiện giờ đã trở thành ổ sói. Chắc chắn cô có cầu cứu cũng không ai giúp, cô chỉ đành dùng cách này để khuyên Trương Cảnh Minh dừng hành động của mình.

Chỉ là, Trương Cảnh Minh hoàn toàn không quan tâm, gã ta nhếch miệng, tà ác nói: “Không sao, tôi không quan tâm những điều đó. Tôi chỉ thích chính con người em, nếu em đã bị tôi nhắm trúng rồi thì đừng hòng chạy thoát khỏi lòng bàn tay của tôi.”

“Ông dám làm bậy thì tôi sẽ liều mạng với ông!” Hạ Mạt Hàn tuyệt vọng đến cùng cực, cô biết rõ mình đã không còn đường lui nữa. Nhưng cô cũng sẽ tuyệt đối không khoanh tay chịu trói. Cô nhanh chóng chạy đến chiếc bàn bên cạnh ghế sopha, nhấc một chiếc đèn bàn lên, uy hiếp Trương Cảnh Minh.

Trương Cảnh Minh nào có để tâm đến lời uy hiếp của một cô gái yếu đuối, gã ta cười khẩy một tiếng, vừa bước đến gần Hạ Mạt Hàn vừa nói: “Nếu như em chiều theo tôi, thì em sẽ ít phải chịu khổ hơn. Nhưng nếu em không nghe lời, tôi sẽ khiến em đau đớn đến mức muốn sống cũng không được.”

Dứt lời, Trương Cảnh Minh đã đi đến trước mặt Hạ Mạt Hàn. Gã ta chậm rãi giơ tay ra, muốn lấy đi chiếc đèn bàn trên tay của Hạ Mạt Hàn.

Bụp!

Động tác của Hạ Mạt Hàn rất nhanh. Cô chẳng hề do dự, lập tức thẳng tay đập đèn bàn về phía cái đầu hói của Trương Cảnh Minh thật mạnh.

“Á!” Trương Cảnh Minh kêu lên thảm thiết, ngã nhào xuống đất.

Có lẽ Trương Cảnh Minh nằm mơ cũng không thể ngờ rằng Hạ Mạt Hàn thoạt trông dịu dàng quyến rũ lại bạo lực đến như vậy, không ngờ cô lại thật sự dám đánh gã ta.

La Bình vẫn luôn canh ở hành lang phía ngoài nhà kề, đợi Trương Cảnh Minh làm xong chuyện sẽ mở cửa cho gã ta.

Thế nhưng đợi suốt một hồi, bà ta lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Trương Cảnh Minh.

Nếu như âm thanh ấy là tiếng kêu của Hạ Mạt Hàn, La Bình chẳng lấy làm kì lạ. Nhưng bà ta lại nghe thấy tiếng kêu của Trương Cảnh Minh, điều này quả thật không bình thường. La Bình lập tức chạy đến trước cửa, ghé lai lắng nghe. Nghe xong, bà ta mới chắc chắn rằng ở bên trong thật sự là Trương Cảnh Minh đang kêu rên.

La Bình không dám chần chừ, nhanh chóng lấy chìa khóa mở cửa.

Cửa vừa mở ra, La Bình nhất thời hốt hoảng đến nỗi trắng bệch cả mặt. Bà ta nhìn thấy Trương Cảnh Minh bể đầu chảy máu, ngã xõng xoài xuống đất, trông rất thê thảm.

“Không ổn rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!” La Bình chạy ra khỏi nhà kề, lớn tiếng kêu lên.

Chẳng bao lâu sau, cả đám người nhà họ Hoàng gấp gáp chạy đến.

Nhìn thấy Hoàng Cảnh Minh bị thương, mặt mũi toàn bộ người nhà họ Hoàng đều trắng bệch. Nhất là Hoàng Bình An, ông ta tuổi đã cao, sợ đến nỗi gần như không thở nổi. Ông ta cố hit thở thật sâu, sau đó lớn tiếng quát mắng Hạ Mạt Hàn: “Mày đang làm cái gì thế này, mày muốn lật ngói cái nhà này lên à?”

Lúc này, ánh mắt của Hạ Mạt Hàn rất lạnh lẽo, không có chút biểu cảm nào. Đây là lần đầu tiên cô ra tay đánh người, mà còn đánh rất mạnh. Nhưng cô chẳng hề sợ hãi, trái tim của cô đã buốt lạnh, lòng cô cũng đã cứng rắn hơn. Cô nhìn cái người mà cô gọi là ông ngoại, chất vấn từng câu từng chữ: “Phải là tôi hỏi ông muốn làm gì mới đúng? Tôi là cháu gái ruột của ông đấy, tại sao ông lại nhốt tôi ở trong nhà? Tại sao lại dâng tôi cho một gã già khụ như thế này?”

Cô tuôn một tràng chất vấn, khiến cho Hoàng Bình An nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Lúc này, chồng của La Bình, cũng chính là Hoàng Diệp – bác của Hạ Mạt Hàn bước ra. Ông ta mang vẻ mặt giận dữ, bực tức nói với Hạ Mạt Hàn: “Mày nên biết là tổng giám đốc Trương có thân phận như thế nào, sao mày có thể đánh ông ấy?”

Hạ Mạt Hàn cãi lại: “Nếu như tôi không đánh ông ta thì sự trong sạch của tôi đã không còn nữa rồi.”

Chát!

Hoàng Diệp thẳng tay tát một cái lên mặt của Hạ Mạt Hàn, nổi giận mắng cô: “Sự trong sạch của mày thì có là gì? Tổng giám đốc Trương có thể cưng chiều mày đã là vinh hạnh to lớn của mày rồi!”

“Đúng vậy, con nhỏ Hạ Mạt Hàn này sao lại không biết điều thế kia chứ?”

“Đúng thật là… Chẳng phải có mỗi cái mặt xinh xắn chút thôi sao? Kiêu ngạo cái gì chứ?”

“Phải đấy, đến cả thằng ngốc mà cũng chịu gạ, vậy mà nó lại ở đây nói đến sự trong sạch.”

“Hừ, tổng giám đốc Trương coi trọng nó, thật sự không biết tu mấy kiếp mới được như thế mà nó còn không biết trân trọng.”

“Đến cả tổng giám đốc Trương mà cũng dám đánh, nó đúng là điên rồi.”

Người nhà họ Hoàng và Trương Cảnh Minh cấu kết với nhau, hãm hại Hạ Mạt Hàn rơi vào chốn dầu sôi lửa bỏng, bọn họ đã làm chuyện không bằng cầm thú, nhưng, họ vẫn cứ ra vẻ hiển nhiên, giống như là sứ giả của chính nghĩa, cùng nhau phê phán Hạ Mạt Hàn.

Hạ Mạt Hàn nhìn từng khuôn mặt mang lớp da người ấy, ánh mắt càng lúc càng lạnh, lạnh đến nỗi chẳng có một tia nhiệt độ nào. Trái tim của cô cũng đã đóng băng.

“Mau đưa tôi đi bệnh viện!” Trương Cảnh Minh ở dưới đất thật sự không chịu nổi nữa, hét lên một câu.

Lúc này, người nhà họ Hoàng mới chợt nhớ ra, bọn họ lập tức ùa đến bên cạnh Trương Cảnh Minh.

Nhân lúc mọi người đều chú ý đến Hoàng Cảnh Minh, Hạ Mạt Hàn lặng lẽ rời khỏi nhà kề.

Bên ngoài nhà kề, Hoàng Quý Lan đang đứng ở đó.

Hạ Mạt Hàn đi đến trước mặt Hoàng Quý Lan, nói một câu: “Mẹ, chúng ta đi thôi!” Nơi này còn đáng sợ hơn cả Tây Nguyên, Hạ Mạt Hàn chẳng muốn ở lại dù chỉ một giây.

Hoàng Qúy Lan thở dài một hơi, xót xa nói: “Ôi, con không nên đánh tổng giám đốc Trương chứ. Lần này con đã gây ra họa lớn rồi đấy.”

Nghe thấy lời này, Hạ Mạt Hàn sững lại. Vốn dĩ cô tưởng rằng con tim của cô đã chết rồi, không thể khơi dậy một cơn sóng gió nào nữa. Bởi vì cô đã tuyệt vọng đến tột cùng, thế giới này chẳng còn điều gì có thể khiến cô tuyệt vọng hơn nữa.

Nhưng khoảng khắc này, trái tim của cô vẫn đập mãnh liệt. Đồng thời, giống như có hàng vạn cây kim đâm vào trái tim cô, đau đến nỗi quặn thắt. Đôi mắt cô đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào mẹ cô, hỏi từng câu từng chữ: “Chuyện của tối ngày hôm nay, có phải là mẹ đã biết trước rồi không?”

Dựa vào tính cách của Hoàng Quý Lan, biết con gái mình bị người khác ức hiếp như thế, bà sẽ lập tức đi tìm người ta để tranh luận, bảo vệ con gái mình. Nhưng bây giờ, bà ta không chỉ không bảo vệ Hạ Mạt Hàn, thậm chí còn đang trách cứ cô. Điều này khiến cho Hạ Mạt Hàn chợt ý thức được rằng mẹ của cô, chỗ dựa cuối cùng của cô cũng đã trở thành đồng lõa bán đứng cô.

Hoàng Quý Lan vừa nghe thế, lập tức lộ ra vẻ áy náy. Bà ta lo lắng lên tiếng giải thích: “Là ông ngoại con cứ cầu xin mẹ, nói là chỉ cần con ở cùng tổng giám đốc Trương một đêm thì ông sẽ mua cho chúng ta một căn nhà lớn, còn tìm cho chúng ta một công việc tốt ở Giang Châu nữa. Nếu thế, sau này hai mẹ con mình sẽ không phải lo cơm ăn áo mặc, không cần phải nhìn sắc mặt người khác mà sống nữa.”

Hạ Mạt Hàn nghe xong, bỗng chốc nước mắt tuôn trào như suối chảy. Mẹ của cô, người mẹ cùng cô kề vai sát cánh suốt bao nhiêu năm nay, người mẹ thân thiết nhất của cô trên thế gian này, người mẹ làm điểm tựa duy nhất mà cô có thể dựa vào lại đâm cho cô một nhát dao, tại ngay lúc cô tuyệt vọng nhất.

Cô òa khóc, đau đớn hét lên với Hoàng Quý Lan: “Con hận mẹ!”

Hét xong, cô chạy đi mà chẳng hề ngoảnh đầu lại.

Mười giờ tối, Giang Châu, sân thượng của một tòa nhà cao mười bảy tầng.

Hạ Mạt Hàn đứng bên mép sân thượng, nhìn khắp cả thành phố Giang Châu.

Nước mắt của cô đã khô cạn, trái tim cũng hoàn toàn trống rỗng.

Lúc này, cô chẳng còn một chút cảm xúc nào nữa, ngay cả sợ hãi cô cũng không cảm nhận được nữa. Trước kia cô rất sợ độ cao, đến cáp treo cô cũng không dám đi. Nhưng hiện tại, đứng ở một nơi cao như thế này, phía dưới chân là một khoảng không mà cô lại chẳng hề sợ hãi.

Có lẽ, đây chính là hoàn toàn tuyệt vọng!

Kể từ lúc Ngô Bách Tuế đưa cô lên đỉnh cao của sự hạnh phúc, rồi lại khiến cô té ngã thật đau, cô đã tin chắc rằng mình đi ngược với hạnh phúc. Hạnh phúc rời xa cô, xui xẻo cứ đua nhau mà đến, từng đòn đả kích liên tục đánh tới, khiến cả người cô đều là vết thương.

Vốn dĩ cô tưởng rằng, rời khỏi Tây Nguyên thì cô sẽ có thể làm lại từ đầu, không ngờ lại rơi xuống vực thẳm khủng khiếp hơn. Tham vọng của cả nhà ông ngoại đã làm cô tổn thương sâu sắc, nhưng cô chẳng hề gục ngã. Bởi vì cô cho rằng ít nhất cô còn có mẹ, có thể bước tiếp cùng với cô, hai mẹ con cô có thể đến nơi khác tiếp tục sống nương tựa vào nhau.

Thế nhưng, ông trời lại hủy hoại mất tia hi vọng cuối cùng của cô. Không ngờ mẹ của cô lại nhẫn tâm bán đứng cô.

Nực cười biết bao, bi thương biết bao. Đây chính là thực tế, một thực tế đáng sợ.

Thế giới này thật sự chẳng để lại cho cô một chút tình cảm nào cả, tất cả mọi người đều đối xử với cô tàn nhẫn đến như thế.

Cô cũng không còn bất cứ lưu luyến nào với thế giới này nữa.

Màn đêm bao trùm lên cả thành phố, cũng bao trùm lên con tim của Hạ Mạt Hàn.

Cô đứng một mình trong màn đêm vô tận, bóng lưng cô độc và thê lương biết mấy.

Sân thượng vắng lặng, không một tiếng động.

Hạ Mạt Hàn nhắm mắt lại, trong khoảng trời mênh mông, một tiếng chuông vang lên. Âm thanh rất gần, và dường như cũng rất xa.

Hạ Mạt Hàn mở mắt ra, cầm lấy điện thoại, nhìn cái cuộc gọi chớp nháy hiển thị trên màn hình: Mẹ.

Cô nhìn chằm chằm vào con chữ đó, nhìn một hồi lâu. Cuối cùng, cô lặng lẽ nỉ non một tiếng: “Tạm biệt!”

Dứt lời, Hạ Mạt Hàn nhún người nhảy lên, từ trên lầu cao, rơi xuống…
Bình Luận (0)
Comment