Chàng Khờ

Chương 85

Cho đến bây giờ, Ám Ảnh đã đánh bại hơn mười cao thủ bậc nhất Giang Đông, hơn nữa còn thắng một cách khoan khoái nhẹ nhàng. Nhưng Ngô Bách Tuế vẫn án binh bất động, những người khác ai có thù báo thù, ai có oán báo oán, ai muốn so võ thì so. Ngô Bách Tuế khác với bọn họ, anh không có bất cứ tâm tư nào khác, chỉ muốn cứu Hạ Mạt Hàn thôi. Cho đến bây giờ, Ngô Bách Tuế vẫn chưa lên võ đài là vì anh muốn xem thử rốt cuộc hôm nay Ám Ảnh muốn chơi trò gì.

Thế nên sau khi nghe Đường Dĩnh nói, Ngô Bách Tuế vẫn im lặng không lên tiếng.

Hội trường rộng lớn vẫn yên ắng như tờ.

Bầu không khí vẫn ngột ngạt bí bách từ đầu đến cuối.

Ngay lúc này, trưởng tộc nhà họ Tôn – Tôn Hưng Quốc bỗng đứng phắt dậy, ông ta ngẩng đầu nhìn lên trời xanh bao la rồi hét lớn: “Tiền bối Hạng, Ám Ảnh thật sự quá mạnh, mong ông có thể ra mặt cứu giúp.”

Nghe thấy lời này, chiến đội liên minh tinh thần chán nản đột nhiên trở nên phấn chấn, trái tim nguội lạnh của mọi người cũng đập nhanh hơn.

Ở khắp tỉnh Giang Đông này, người nhà họ Hạng được Tôn Hưng Quốc gọi là tiền bối chỉ có một người, là hội trưởng hiệp hội võ đạo Giang Đông – Hạng Cẩn Du.

Hạng Cẩn Du chỉ hơn năm mươi tuổi, không lớn tuổi lắm nhưng vai vế của ông ấy ở tỉnh Giang Đông cực kì cao, ai gặp ông ấy cũng phải gọi một tiếng tiền bối, cho dù là trưởng tộc Tôn Hưng Quốc của nhà họ Tôn, gia tộc hạng nhất ở tỉnh cũng không ngoại lệ.

Là hội trưởng của hiệp hội võ đạo Giang Đông, thực lực của Hạng Cẩn Du là không thể nghi ngờ. Ông ấy được tuyệt đại đa số người luyện võ công nhận. Vì ông ấy có năng lực mạnh mẽ không một ai dám không phục nên mới ngồi lên được ngai vàng hội trưởng hiệp hội võ đạo Giang Đông.

Những người có mặt ở đây, ai ai cũng biết năng lực của Hạng Cẩn Du, nghe nói ông ấy có thể xuất hiện, đương nhiên mọi người sẽ kích động rồi.

Trong sự chờ đợi của tất cả mọi người, một người đàn ông phong độ ngời ngời mặc bộ đồ vải thô màu trằng ung dung xuất hiện trên đỉnh núi, chậm rãi đi tới võ đài ở trung tâm.

Ông ấy chính là Hạng Cẩn Du.

Vừa nhìn đã biết Hạng Cẩn Du không giống người thường, trên người ông ấy có sẵn khí chất, ánh mắt như ngạo nghễ nhìn đời.

Ông ấy xuất hiện hệt như một vị vua chúa, thu hút tất thảy ánh nhìn của mọi người.

Tôn Hưng Quốc thấy Hạng Cẩn Du tới liền lập tức lên đón, vô cùng thành khẩn nói: “Tiền bối Hạng, thật là ngại quá, đến cuối cùng vẫn phải nhờ ông ra tay.”

Với thân phận và địa vị bây giờ của Hạng Cẩn Du, ông ấy hoàn toàn không cần phải tham gia vào những cuộc đấu đá trong giang hồ. Hôm nay ông ấy tới đây đơn giản là vì nể mặt Tôn Hưng Quốc. Con người Tôn Hưng Quốc hào sảng, giao thiệp rộng rãi, mạng lưới quan hệ của ông ta vô cùng rộng lớn, Hạng Cẩn Du chính là bạn cũ của ông ta.

Nhưng lần này Hạng Cẩn Du không đi tới đây với Tôn Hưng Quốc, thân phận của ông ấy rõ rành rành ra đó, không thể trở thành binh tôm tướng tép của bất kì ai. Hai ngày nay ông ấy vẫn luôn ở trong tối, tối qua nhà họ Âu Dương tổ chức yến tiệc mời hơn nghìn người nhưng Hạng Cẩn Du cũng không đi, ông ấy sẽ không dễ dàng xuất hiện. Nhưng trước mắt, dường như không còn ai có thể đối phó được với Ám Ảnh nên Hạng Cẩn Du mới bắt buộc phải xuất hiện. Ông ấy biết mình phải ra tay.

Hạng Cẩn Du gật đầu rồi thản nhiên nói: “Không sao, ai cũng có trách nhiệm diệt trừ kẻ ác.” Nói xong, ông ấy lướt qua người Tôn Hưng Quốc, bước nhanh lên võ đài.

Hạng Cẩn Du và Ám Ảnh đứng đối mặt nhau trên võ đài.

Khí chất của Hạng Cẩn Du chẳng hề thua bất kì một ai. Cho dù Ám Ảnh đã thể hiện ra phong thái chiến thần vô địch, nhưng đứng trước mặt Ám Ảnh, Hạng Cẩn Du cũng tỏ ra không hề thua kém, toàn thân ông ấy toát ra khí chất của cao nhân, khí phách ngút trời.

Ám Ảnh quen Hạng Cẩn Du, hắn không hề mở miệng khinh bỉ ông ấy mà chỉ nói với vẻ hơi bất lực: “Ông sắp nghỉ hưu đến nơi rồi, không ở nhà nghỉ dưỡng đi, còn chạy tới tham gia tranh chấp giang hồ làm gì.”

Hạng Cẩn Du mấp máy môi, chậm rãi phun ra bốn chữ: “Trừ hại cho dân.”

Ám Ảnh xì mũi xem thường: “Chỉ dựa vào ông sao? Ông thật sự coi mình là cao thủ hang đầu ở Giang Đông à? Ông xứng không?”

Ba câu hỏi đã thể hiện sự khinh miệt coi thường của Ám Ảnh với Hạng Cẩn Du. Quả nhiên hắn đã ngông cuồng đến cực điểm, ngay cả hội trưởng hiệp hội võ đạo Giang Đông mà hắn cũng chẳng coi ra gì.

Nhìn khắp cả đất Giang Đông, có ai không khách sáo nể mặt Hạng Cẩn Du không? Có thể nói Hạng Cẩn Du chính là vua võ đạo được người luyện võ tôn trọng nhất, nhưng Ám Ảnh lại xem thường thánh nhân trong lòng của họ trước công chúng thế này, làm sao họ có thể chịu được?

Trong chớp mắt, đủ lời bất mãn vang lên ở hội trường:

“Tên Ám Ảnh ngông cuồng kiêu ngạo quá đấy!”

“Chứ còn gì nữa, hắn dám khinh thường tiền bối Hạng như vậy, hắn tưởng mình vô địch thiên hạ chắc?”

“Lúc tiền bối Hạng vang danh khắp Giang Đông, không biết hắn còn đang ở cái xó xỉnh nào nữa.”

“Tiền bối Hạng, ông nhất định phải thay trời hành đạo, giúp chúng tôi loại từ tên ác ôn Ám Ảnh này nhé.”

Người của chiến đội liên minh lớn tiếng nói với vẻ căm phẫm. Cho dù trước đó Ám Ảnh có tỏ ra nghịch trời đến đâu, mọi người vẫn tin chắc rằng Hạng Cẩn Du có thể áp chế được hắn. Trong lòng mọi người, Hạng Cẩn Du giống như đấng cứu thế.

Hạng Cẩn Du cũng rất tự tin vào chính mình, ông ấy lạnh nhạt nhìn Ám Ảnh và nói với giọng điệu sắc bén: “Cậu làm nhiều chuyện ác, gây hại cho Giang Đông, nên xuống địa ngục từ sớm rồi. Hôm nay, cậu hãy trả giá cho những chuyện ác mà cậu đã làm đi!”

Vừa dứt lời, Hạng Cẩn Du đứng tấn, hai đầu gối khuỵu xuống, hai tay giơ ra tạo thành đường cong đung đưa.

Những người có mặt ở đây dường như vừa nhìn đã có thể nhận ra Hạng Cẩn Du dùng loại võ gì. Đây chính là võ công nổi tiếng nhất của Quốc Thuật – Thái Cực quyền.

Thái Cực quyền ở đây không phải bài tập thể dục cho các cụ già rèn luyện sức khỏe, mà là Thái Cực quyền đích thực, là một môn võ vô cùng cao thâm. Có thể xem nó là tu cả trong lẫn ngoài, kết hợp quyền thuật truyền thống của Trung Quốc, cương nhu hòa hợp, nhẹ nhàng, từ tốn, linh hoạt.

Cái gọi là lấy nhu khắc cương, lấy bất biến ứng vạn biến, bốn lạng đẩy ngàn cân đều là tinh hoa của Thái Cực quyền. Hạng Cẩn Du có thể trở thành cao thủ nổi tiếng ở Giang Đông, thậm chí ngồi lên được vị trí hội trưởng hiệp hội võ đạo Giang Đông, là vì ông ấy đã đạt được cảnh giới siêu việt vô song trong Thái Cực quyền.

Có rất nhiều người ở Giang Đông kính nể Hạng Cẩn Du nhưng chẳng mấy ai được thấy ông ấy đích thân ra tay. Hôm nay ở trên đỉnh núi Bạch Vân, mọi người may mắn được tận mắt chứng kiến ông ấy ra tay, đương nhiên là họ cảm thấy vô cùng kinh ngạc và vinh hạnh rồi. Tất nhiên, mọi người càng mong ông ấy có thể đánh bại Ám Ảnh, kẻ ác ôn ngông cuồng. Thế nên tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi, chăm chú nhìn võ đài không hề rời mắt.

Ám Ảnh liếc nhìn động tác của Hạng Cẩn Du rồi châm biếm: “Thái Cực quyền của ông học từ môn phái khác, chẳng thuần túy chút nào. Hôm nay tôi sẽ cho ông mở rộng tầm mắt, biết thế nào là Thái Cực quyền chính tông.”

Nói xong, Ám Ảnh uốn gối vung tay, cũng làm ra một tư thế Thái Cực quyền.

Hai người trên võ đài đều sử dụng Thái Cực quyền, nhưng nhìn từ động tác của hai người, dường như có một chút khác biệt nho nhỏ, chỉ là người không hiểu thì sẽ không nhận ra được sự khác biệt này.

Hạng Cẩn Du nhìn ra điểm khác biệt của Thái Cực quyền Ám Ảnh dùng, nhưng ông ấy cho rằng rõ ràng tư thế của Ám Ảnh không chính quy, thế nên ông ấy mới trầm giọng nói: “Giả thần giả quỷ.”

Nói xong, Hạng Cẩn Du liền tấn công Ám Ảnh.

Ám Ảnh không hề chần chừ, hắn lập tức đón đòn, trong nháy mắt, hai người đã so chiêu với nhau.

Chiêu thức của Thái Cực quyền khá chậm rãi cho nên hai người đánh nhau chẳng thấy kịch liệt chút nào, hoặc có thể nói là chậm chạp, không mạnh mẽ.

Nhưng chiêu thức chậm rãi như vậy lại khiến người xem hoa mắt chóng mặt, dường như trong chậm có nhanh, vô cùng huyền diệu. Hơn nữa, khí chất và uy lực toát ra từ người bọn họ như đào sông lấp bể, những người đứng xem dưới đài dường như đều cảm thấy có một luồng khí vô hình cuồn cuộn quét qua.

Cuộc tranh đấu giữa hai kẻ mạnh đúng là không hề tầm thường. Hai nghìn người có mặt ở đây, kể cả khán giả đứng xem, ai nấy đều căng thẳng hồi hộp, đều bị hai người trên võ đài thu hút, mọi người đều trở nên rất căng thẳng, chẳng dám hít thở mạnh, chỉ yên lặng theo dõi, không thốt ra tiếng nào.

Bốp bốp bốp!

Đỉnh núi yên tĩnh chỉ còn lại tiếng giao đấu của hai người, tiếng động sắc nét vang dội, làm chấn động tim gan của tất cả mọi người có mặt ở hội trường.

Vừa mới bắt đầu, Hạng Cẩn Du vô cùng tự tin, tâm thái của ông ấy cũng rất ổn định, không kiêu không vội, vững vàng ung dung. Nhưng càng đánh, Hạng Cẩn Du càng vội vàng hấp tấp, vì ông ấy phát hiện ra Ám Ảnh đã nhìn thấu hết đường đi nước bước của mình. Thậm chí có thể nói là chiêu thức của ông ấy đều bị Ám Ảnh dẫn dắt, hệt như ông ấy rơi xuống vũng lầy vậy, càng vùng vẫy càng lún sâu.

Người ngoài nhìn thấy hai người ngang sức ngang tài, nhưng chỉ có mình Hạng Cẩn Du biết rõ rằng mình chẳng có chút nhịp nhàng nào, trán ông ấy đã toát mồ hôi rồi, tâm thái vững vàng của ông ấy đã mất từ lâu. Càng đánh tâm thái của ông ấy càng nóng nảy, cuối cùng bậc thầy Thái Cực quyền đã hoàn toàn sụp đổ, ông ấy toàn đánh loạn xạ.

Còn Ám Ảnh thì hoàn toàn ngược lại, Thái Cực quyền của hắn vẫn ổn định, hơn nữa còn luôn chiếm thế chủ động, chiêu thức xuất phát từ tâm, mỗi chiêu mỗi động tác đều theo ý của hắn, hắn dùng Thái Cực quyền vô cùng điêu luyện, không hề có kẽ hở. Rất rõ ràng, trước đó hắn không hề khoác lác, Thái Cực quyền của hắn thật sự hoàn toàn là chính tông.

Thế nên, từ lúc hai bên bắt đầu vào trận quyết đấu, Ám Ảnh luôn chiếm ưu thế, dường như hắn luôn trên cơ Hạng Cẩn Du.

Điều quan trọng nhất của Thái Cực quyền chính là tâm thái, tâm thái của Hạng Cẩn Du sụp đổ thì chiêu thức sẽ loạn ngay, để lộ ra trăm ngàn sơ hở.

Bốp bốp bốp!

Ám Ảnh cũng chẳng muốn phí thời gian nữa, đôi tay hắn nhanh chóng phá được phòng tuyến của Hạng Cẩn Du và đánh thẳng vào người ông ấy.

Chiêu thức của Thái Cực quyền có vẻ như mềm mại uyển chuyển nhưng uy lực lại vô cùng lớn, Ám Ảnh chỉnh đánh mấy quyền này đã khiến Hạng Cẩn Du suýt mất đi nửa cái mạng. Ông ấy không đỡ được vài chiêu đã phun máu tươi rồi ngã xuống sàn.

Ông ấy thua rồi, thua dưới Thái Cực quyền của Ám Ảnh.

“Sao có thể, sao có thể chứ?” Hơn nửa đời người, Hạng Cẩn Du luôn nghiên cứu Thái Cực quyền, ông ấy tưởng mình đã đạt đến đỉnh cao của Thái Cực quyền rồi. Nhưng sao ông ấy có thể ngờ được, Thái Cực quyền của mình lại không thể đỡ được một đòn của Ám Ảnh. Ấy vậy mà ông ấy lại bất ngờ thua Thái Cực quyền của Ám Ảnh. Ông ấy không thể nào chấp nhận được kết cục này, càng nghĩ không thông, ông ấy nằm trên sàn, nói với Ám Ảnh bằng giọng điệu không thể tin được.

Hắn kiêu căng nhìn Hạng Cân Du rồi lạnh lùng nói: “Tôi đã nói là Thái Cực quyền của ông không hề chính tông rồi mà.”

Dứt lời, Ám Ảnh liền đá một cước lên người Hạng Cẩn Du đang nằm dưới sàn.

Cước đá này hắn dùng hết công lực, không hề lưu tình.

Hạng Cẩn Du bay ra khỏi võ đài trong nháy mắt, tiếng cơ thể đập xuống đất vang lên trầm đục.

Tôn Hưng Quốc thấy vậy thì chạy như bay đến bên cạnh Hạng Cẩn Du.

Vừa bước tới gần, ông ta mới phát hiện Hạng Cẩn Du đã chết rồi, chết dưới chân Ám Ảnh.

Bụp!

Tôn Hưng Quốc quỳ thụp xuống trước thi thể Hạng Cẩn Du, khóc ròng: “Tiền bối Hạng, xin lỗi, là tôi đã hại ông!”

———————–
Bình Luận (0)
Comment