Một tiếng sấm vang lên, hai lực lượng cường đại dâng lên trong Thiên Địa,
đánh về phía thông đạo phi thăng.
Chỉ trong nháy mắt, trong thông đạo phi thăng giống như có thứ gì bị đánh nát,
vang lên tiếng bùm.
Hắc khí từ bên thông đạo phi thăng tràn ngập mà đến.
Nhưng trong vô hình đột nhiên có lực lượng gặt hái, dọn dẹp sạch sẽ tất cả hắc
khí này.
“Lực lượng của Thiên Đạo! Cùng với một dòng lực lượng thần bí, đang cùng
phá thông đạo phi thăng.”
Đế Tuấn cau mày nói.
“Đây là vị kia đang phá thông đạo phi thăng ư? Vì sao vị kia muốn phá thông
đạo phi thăng?”
Đông Hoàng Thái Nhất cũng cảm thấy rất khó hiểu.
Vị kia mà lão ta nói, đương nhiên là Sở Duyên.
Nhưng lão ta đâu dám gọi thẳng tên Sở Duyên.
“Có thể là trợ giúp đệ tử nào đó phi thăng, chúng ta nhìn là được.”
Đế Tuấn hít sâu một hơi, xua tay nói.
Nếu thông đạo phi thăng thực sự mở ra lần nữa, vậy có lẽ bọn họ có thể phát
triển ở bên ngoài.
Nếu vẫn luôn ở vùng Thiên Địa này, căn bản không có bất cứ triển vọng gì đáng
nói.
Chỉ có điều muốn rời đi, phải hỏi vị kia…
Nếu vị kia không gật đầu, cho dù đặt đường trước mặt bọn họ, bọn họ cũng
không dám đi.
…
Cùng lúc đó, núi Thiên Vụ, trên Vô Đạo Tông.
Sở Duyên thản nhiên nhìn thông đạo phi thăng trên bầu trời.
“Thông đạo phi thăng đã mở ra, Lạc Nhi, có thể phi thăng, ngươi có cần lôi kiếp
rửa tội không? Nếu cần, vi sư có thể điều hành cho ngươi, nếu không cần, vi sư
bỏ đi cho ngươi.”
Sở Duyên chắp hai tay sau lưng, quay đầu nhìn về phía Diệp Lạc hỏi.
Chỗ tốt khi có sư tôn là Thiên Đạo, là ở đây.
Có muốn lôi kiếp rửa tội hay không? Muốn thì cho, không muốn thì rút, trực
tiếp phi thăng.
Quang minh chính đại đi cửa sau.
“Hồi bẩm sư tôn, tu vi của đệ tử đã tới cảnh giới cực hạn, không cần lôi kiếp.”
Diệp Lạc cung kính đáp.
“Nếu là như vậy, vậy đi đi.”
Sở Duyên xua tay nói.
“Sư, sư tôn, đệ tử đi đây!”
Sau khi Diệp Lạc nói xong, quỳ trên đất hành đại lễ.
Hắn ta thi lễ xong, không đợi Sở Duyên tới đỡ, bóng dáng vừa động, hóa thành
kiếm quang bay về phía bầu trời.
Sở Duyên cứ nhìn Diệp Lạc bay lên trời như vậy.
Sau khi bay đi một lúc lâu, hắn thu hồi ánh mắt.
Không phải hắn không muốn nhìn, mà hiện giờ cơ thể này của hắn là phàm
nhân.
Quá xa…
Không nhìn tới nữa…
“Thông đạo phi thăng hợp với thế giới này, là nối tới một vùng cấm địa tử vong,
như vậy hơi phiền phức, phải phân chút lực lượng cho Lạc Nhi, bảo vệ một chút
mới được.”
Sở Duyên nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Hắn vừa nói xong, bắt đầu điều động hóa thân của Thiên Đạo.
…
Trên bầu trời, bên ngoài thông đạo phi thăng.
Quanh người Diệp Lạc lóe lên vô số kiếm quang, ở phía xa nhìn lại, hắn ta
giống như nước lũ kiếm quang, mang theo kiếm ý bất hủ, bay về phía thông đạo
phi thăng.
Khi đi tới thông đạo phi thăng, hắn ta dừng bước, dưới chân giẫm lên một thanh
tiên kiếm, ở phía xa nhìn kỹ nhân gian.
Ánh mắt Diệp Lạc nhìn về phía núi Thiên Vụ trước tiên, quay mặt cúi người thi
lễ đầy tôn kính.
Sau đó mới nhìn về phía Thái Nhất Kiếm Tông.
Lại sau đó nhìn về phía đám đồng môn, cuối cùng, ánh mắt hắn ta nhìn về phía
một bóng người ở giữa không trung.
Đó là Tư Nhạc.
Ánh mắt Tư Nhạc và Diệp Lạc chạm nhau trong hư không.
“Ta chờ muội.”
Diệp Lạc thản nhiên nói một câu.
Hắn ta không nói tiếp, cũng không làm hứa hẹn gì khác, chỉ nói một câu đơn
giản như thế.
“Vâng.”
Tư Nhạc ở phía dưới nhẹ giọng trả lời một câu.
Nhận được đáp lại, Diệp Lạc gật đầu, xoay người nhảy vào trong thông đạo phi
thăng.
Sau khi tiến vào thông đạo phi thăng, hắn ta lập tức điều động kiếm ý trên
người mức độ lớn nhất.
Bảo vệ kiếm ý quanh người, không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi tiến vào thông
đạo phi thăng, tử vong chi khí tuôn ra, muốn bao trùm lấy Diệp Lạc.
Nhưng bị kiếm ý quanh người Diệp Lạc ngăn cản hoàn toàn.
Khi kiếm ý và tử vong chi khí va chạm, từng đợt khói trắng bay lên, giống như
đang triệt tiêu nhau.
Bước tiến của Diệp Lạc cũng vì tử vong chi khí mà chậm lại.
“Tử vong chi khí này mạnh như thế ư?”
Diệp Lạc nhíu mày, hơi kinh ngạc.
Hắn ta nghĩ tử vong chi khí này rất mạnh, nhưng không ngờ tới lại mạnh như
thế.
Vậy mà vừa tiến vào đã ngăn cản bước chân của hắn ta.
Nếu sau đó, có phải càng mạnh hơn hay không?
Hắn ta có thể chống đỡ đi qua thông đạo phi thăng sao?
Diệp Lạc không khỏi hơi lo lắng.
Ngay khi hắn ta đang lo lắng,kim quang chói mắt chiếu rọi mà đến, xua tan
những tử vong chi khí này.
“Lạc Nhi, đi cùng vi sư.”
Một giọng nói vô cùng quen thuộc truyền tới chỗ Diệp Lạc.
Diệp Lạc quay đầu nhìn, chỉ thấy một bóng người kim quang đi tới bên cạnh
hắn ta.
Không phải là sư tôn hắn ta sao.
Chẳng qua sư tôn này…
Khí tức rất cường đại, rất mênh mông cuồn cuộn, mang theo thiên uy.
Đã nói sao sư tôn nhà hắn ta có thể là phàm nhân!
Nhìn xem, nhìn xem, đây giống phàm nhân sao?