Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1045

“Nhị sư huynh, bọn ta đợi huynh đã lâu.”

Ba người khác cũng nhao nhao đi tới trước, cùng chào hỏi.

“Ồ, sư đệ sư muội, đã lâu không gặp, sao lại ở đây?”

Trương Hàn nghiêm mặt chào một tiếng, vội vàng chuyển đề tài.

“Nhị sư huynh, bọn ta tới sớm hơn huynh, gặp được sư tôn, bởi vì cần đợi

huynh tới, cho nên bọn ta mới so tài một lát, sư tôn sợ Thiên Địa ở hạ giới

không chịu nổi lực lượng của chúng ta, cho nên mở vùng không gian này, để

bọn ta dùng để so tài.”

Đạm Đài Lạc Tuyết đứng ra, nhẹ giọng giải thích.

“Thì ra là như vậy, ta đã nói trong Vô Đạo Tông chúng ta, khi nào có nơi như

vậy.”

Trương Hàn hiểu ra.

Hắn ta còn định nói gì đó, chuyển đề tài.

Đột nhiên trong lúc này, bên tai lại vang lên âm thanh như tiếng sấm.

“Nhị sư huynh! Cuối cùng huynh cũng đến! Mau đỡ một quyền của ta! So tài

một trận!”

Giọng nói này vang lên, khiến vẻ mặt đám Đạm Đài Lạc Tuyết đều thay đổi,

ngay sau đó nhao nhao rút lui.

Sắc mặt Trương Hàn thay đổi, hắn ta vừa định xoay người ứng phó, khí cơ

cường đại trấn áp hắn ta, khiến hắn ta không có cơ hội động đậy.

Đánh lại cái beep!

Lần này lại mất mặt rồi!



Bùm!

Cùng với tiếng nổ mạnh chấn điếc lỗ tai.

Toàn bộ trở về yên tĩnh.

Sáu đồng môn của Vô Đạo Tông tìm kiếm một lát, cuối cùng cũng tìm thấy

Trương Hàn ở trong phế tích bị đánh thiếu chút nữa không thể gánh vác cuộc

sống.

“Không phải chứ, tam sư đệ, vừa rồi ta không chuẩn bị tốt, vừa rồi là ta sơ suất,

chúng ta so tài lần nữa!”

Trương Hàn thở hổn hển.

Hắn ta không ngừng phủi bụi đất trên người mình, vừa phủi vừa nói.

“Hả? Nhị sư huynh, huynh như vậy… Còn chưa thôi.”

Tô Càn Nguyên sờ mũi, mở miệng nói.

“Không được! Vừa rồi là ta sơ suất, bây giờ chúng ta đấu lại lần nữa!”

Trương Hàn sĩ diện nói.

Đánh chết hắn ta cũng không thể mất mặt như vậy.

Bị một quyền của Tô Càn Nguyên đánh bại, chuyện này hắn ta không thể tiếp

nhận!

Tuyệt đối không được!

Hắn ta cũng cần mặt mũi!

“Vậy sao, vậy nhị sư huynh, ta tới đây?”

“Hả? Đệ thực sự tới sao?”

“…”

….

Vô Đạo Tông, trước khu vực đệ tử cư trú.

Diệp Lạc hàng lâm nơi này.

Hắn ta đến đây, nhẹ nhàng vẫy tay, lập tức triệu hoán đám sư đệ sư muội đang

so tài.

Với thực lực của hắn ta hiện giờ, đương nhiên dễ dàng biết rõ mọi chuyện, đám

sư đệ sư muội đang so tài.

Dưới triệu hoán của Diệp Lạc, đám Tô Càn Nguyên nhanh chóng đi ra, bọn họ

vừa thấy Diệp Lạc thì nhao nhao hành lễ.

“Đại sư huynh.”

Đối với vị đại sư huynh này, rất nhiều đồng môn của Vô Đạo Tông có thể nói là

không người không phục.

Bọn họ cùng phi thăng, đa số đều gia nhập tiên môn, tu hành trước sau đó lại

gây sự.

Chỉ riêng đại sư huynh, gần như là sau khi phi thăng vẫn luôn gây sự.

Cho dù bọn họ gia nhập mỗi đại tiên môn, vẫn có thể nghe được chiến tích dũng

mãnh của đại sư huynh này.

“Các sư đệ sư muội, đã lâu không gặp.”

Diệp Lạc mỉm cười đáp lại đám sư đệ sư muội.

Hắn ta vốn định nói gì đó, nhưng đột nhiên ánh mắt nhìn thoáng qua, như phát

hiện ra gì đó.

Hắn ta lập tức nhìn về phía Trương Hàn.

“Không phải chứ, lão nhị, thương tổn trên người đệ… Là sao đây?”

Diệp Lạc hơi kinh ngạc.

Ở trong tầm mắt hắn ta, trên mặt Trương Hàn cục xanh cục tím, giống như bị

người ta đánh mạnh một trận.

Hắn ta nhớ mang máng, không phải lúc trước sư đệ này đi theo sư tôn, ở thượng

giới tu hành sao? Có sư tôn che chở, ai có thể khiến lão nhị bị thương?

Nhưng mà nghĩ lại, Diệp Lạc nhanh chóng hiểu ra.

Lão nhị này, là bị đồng môn đánh đúng không?

Đúng là trước sau như một, lúc trước cùi bắp, bây giờ vẫn cùi bắp.

“Đại sư huynh, không sao, vừa rồi là khi ta so tài với tam sư đệ, không chuẩn bị

tốt, không cẩn thận bị đánh hai quyền mà thôi.”

Trương Hàn sờ mũi, làm bộ trấn định nói.

“Thật sao?”

Diệp Lạc cười mà như không cười hỏi.

“Thật!”

Trương Hàn quả quyết gật đầu, rất có dáng vẻ “cho dù huynh nói gì, nhưng sự

thật chính là như vậy”.

Nghe thấy những lời này, Diệp Lạc lười để ý tới Trương Hàn, xua tay, dời mắt

nhìn về phía đồng môn khác.

“Sư đệ sư muội, sư tôn triệu tập, chúng ta đi gặp sư tôn trước đi, ôn chuyện lát

nữa cũng không muộn.”

Diệp Lạc mở miệng nói.

“Vâng, đại sư huynh.

Rất nhiều đồng môn gật đầu.

Diệp Lạc cũng nghiêm túc, xoay người đi về phía đại điện tông chủ.

Đệ tử khác của Vô Đạo Tông cũng nhao nhao theo sau Diệp Lạc, cùng tiến về

trước.



Đi tới đại điện tông chủ, không đợi đám đệ tử của Vô Đạo Tông nói gì, một

giọng nói truyền tới.

“Tất cả vào đi.”

Giọng nói này đúng là quý danh thần quang của Sở Duyên.

Đám đệ tử của Vô Đạo Tông vốn sửng sốt một lát, sau đó nhanh chóng hoàn

hồn, nhao nhao đi vào đại điện tông chủ.
Bình Luận (0)
Comment