Hắn tiếp tục cất bước về trước, rất có dáng vẻ không đến thượng giới, thì không
dừng bước.
Sau khi hắn tiến về trước mấy bước, bỗng nhiên trong lúc này, hàng rào thượng
giới tách ra tử quang.
Dưới tử quang này, chỉ trong thời gian ngắn vậy mà Sở Duyên bị đẩy lùi về sau
một bước.
Nhưng chỉ lùi một bước.
Chỉ trong nháy mắt, Sở Duyên ổn định tinh thần, tiếp tục cất bước tiến về trước.
Nhưng mà trong lòng hắn hơi kinh hãi.
Mức độ mạnh yếu bài xích này, vậy mà đạt tới cấp bậc “thánh”.
Hơn nữa càng khiến hắn kinh hãi chính là, vậy mà quý danh thần quang của hắn
cường đại tới mức độ này.
Sở Duyên vốn cho rằng, quý danh thần quang của mình chỉ là cấp bậc “thánh”,
nếu tính cả quý danh Thiên Đạo, có lẽ có thể không địch thủ trong cấp bậc
“thánh”.
Một quý danh, không nên cường đại như vậy mới đúng.
Sở Duyên đều đã có chút mê mang.
Là hắn ta xem nhẹ thực lực của quý danh thần quang này, hay là nói, “thánh” có
ý nghĩa trên mặt chữ hiện giờ, thực lực không ngang hàng với “thánh” trong trí
nhớ của hắn?
Sở Duyên khẽ nhíu mày, nhưng hắn không nghĩ nhiều.
Việc cấp bách hiện giờ là đẩy núi Thiên Vụ đến thượng giới, như vậy lục bài
xích mình cũng sẽ tiêu tan.
Nghĩ tới đây, Sở Duyên không khỏi nện bước nhanh hơn, muốn đẩy mạnh núi
Thiên Vụ đến thượng giới.
Bước chân của hắn không ngừng nhanh hơn.
Chỉ một lát sau, Sở Duyên cách hàng rào thượng giới đã không đủ vạn mét.
Sở Duyên lập tức sắp thành công.
Nhưng đúng lúc này, Sở Duyên cảm nhận được rõ, trong thượng giới mơ hồ có
khí tức vô cùng đáng sợ đang chậm rãi thức tỉnh.
Đúng vậy, chỉ có thể dùng thức tỉnh này để hình dung.
Khí tức kia, từ yếu kém đến cường đại, biến hóa vô cùng nhanh, giống như có
cường đại đang tỉnh lại.
Nhận thấy được điểm này, Sở Duyên dốc toàn lực bùng nổ quý danh thần
quang, chỉ mấy bước đã vượt qua vạn mét, ném thẳng núi Thiên Vụ vào thượng
giới, mình cũng lập tức chui vào theo.
Núi Thiên Vụ tiến vào thượng giới xong, cảm giác bài xích kia lập tức biến mất
không thấy.
Cùng với cảm giác bài xích kia biến mất, còn có khí tức kia chậm rãi thức tỉnh.
Sở Duyên rơi xuống dưới núi Thiên Vụ nâng núi Thiên Vụ, sau khi cảm nhận
được khí tức kia cũng biến mất, hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi xác định khí tức kia chậm rãi biến mất, lúc này Sở Duyên mới dùng
thần quang bao trùm cả núi Thiên Vụ, che giấu tung tích của khí tức, bất chợt
bay về phía Ẩn Thiên Đảo.
…
Cùng lúc đó, bên Ẩn Thiên Đảo.
Diệp Lạc đã gọi tất cả mọi người vào Ẩn Thiên Đảo.
Trong đám bọn họ có mấy trăm Tiên Vương, có mấy chục Tiên Đế, mấy vị Đại
La, càng có đám Thiên Kiêu của Vô Đạo Tông ở đây.
Một thế lực như vậy, ở trong Đông Thần Châu đã tính là thế lực rất mạnh.
Thế lực này đã đến hư vô chi hải, đương nhiên hấp dẫn sự chú ý của nhiều thế
lực.
Nhất là khi đám Diệp Lạc tiến vào Ẩn Thiên Đảo, những thế lực này càng chú ý
thường xuyên.
Trong Ẩn Thiên Đảo tồn tại một vị “thánh”.
Chuyện này sớm đã lan truyền ra ngoài, chẳng qua ngoại trừ những thế lực
đứng đầu ra, thế lực khác vẫn bán tín bán nghi, rất chú ý tới Ẩn Thiên Đảo.
Bởi vì những thế lực này bán tín bán nghi, cho nên lúc này đám Diệp Lạc tiến
vào Ẩn Thiên Đảo xong, bắt đầu chú ý cao độ.
Muốn từ trên người đám Diệp Lạc tìm được dấu vết thuộc về “thánh”.
…
Ẩn Thiên Đảo.
Mấy vị Đại La cùng với Diệp Lạc và đám đệ tử của Vô Đạo Tông tụ tập với
nhau.
Thông qua trận pháp tự mang ở Ẩn Thiên Đảo, bọn họ có thể thấy rõ tình hình
bên ngoài.
Rốt cuộc bên ngoài ẩn giấu bao nhiêu người, bọn họ đều có thể thấy rõ ràng.
Đám người ở bên ngoài, đa số đều là Đại La.
“Người đó là Đại La họ Trần, người của Vạn Tượng Cung đúng không? Vậy mà
đến bây giờ lão gia hỏa đó còn chưa chết, còn tưởng lão ta đã sớm chết đi.”
“Người kia là Đại La họ Bạch, không phải có lời đồn lão ta đã sớm chết đi
sao?”
“Đám người này, sao vẫn còn sống…”
“Bọn họ đều nhìn chằm chằm Ẩn Thiên Đảo làm gì?”
Mấy Đại La trong Ẩn Thiên Đảo đều nhận ra những Đại La ở bên ngoài.
Đại La ở thượng giới đều có hạn, cho nên đôi bên đều quen nhau.
Chính vì nhận ra mấy người kia, mấy Đại La trong Ẩn Thiên Đảo mới run sợ.
Đám người này đều là Đại La lâu năm…
Bọn họ không đánh lại được.
Một Đại La trong đó không nhịn được nhìn về phía Diệp Lạc.
“Diệp tiểu hữu, không biết sư tôn có ở trong đảo không?”
Vị Đại La này vội vàng hỏi.
“Ở đây.”
Diệp Lạc chỉ thản nhiên nói hai chữ, không nhiều lời.
Nhưng chỉ hai chữ, nhưng giống như định hải thần châm.
Khiến cho rất nhiều Đại La ổn định tinh thần, tuyệt đối không mang theo hoảng
loạn.
Nói đùa, có một vị “thánh” ở đây tọa trấn, bọn họ sợ cái gì?