Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1108

Hắc ám lại cắn nuốt toàn bộ, khiến cả thế giới trở về yên tĩnh lần nữa.

Chỉ thấy trong một góc hắc ám, một lão giả mặc đạo bào chậm rãi đi ra.

Lão giả này nện bước vô cùng thong thả, nhưng một bước có thể vượt qua

khoảng cách vô tận, cả người lão ta lại càng kỳ lạ tới cực hạn, toàn thân bao phủ

đạo ý.

Đạo ý của lão ta không giống loại tự học luyện ra.

Trái lại giống như bản thân lão ta chính là đạo!

Lão giả nâng mắt nhìn về phía thượng giới, trầm ngâm rất lâu.

Một lát sau, lão ta nhìn về phía một hướng khác trong bóng tối.

“Hai vị sư đệ, tới đây.”

Lão giả nhẹ giọng nói một câu.

Lão ta nói xong câu này, ở trong bóng tối có hai lượng quang lóe lên, hai bóng

người hiện lên từ trong, đúng là thánh nhân trung niên và thánh nhân thanh niên

lúc trước.

“Sư huynh.”

Thánh nhân trung niên và thánh nhân thanh niên kia đều quay mặt về phía lão

giả hành đạo lễ cổ xưa, vô cùng tôn kính.

“Hai vị sư đệ, xem ra khởi nguyên chi địa có biến, hệ thống tu luyện ở khởi

nguyên chi địa đã sớm được sửa lại, thuộc hệ thống của chúng ta, đều đã bị

chúng ta xóa đi, vậy mà lúc này còn có người ở khởi nguyên chi địa có thể tu

luyện thành Đại La Kim Tiên.”

Lão giả nói với hàm ý sâu xa.

Lời nói của lão ta, cũng khiến thánh nhân trung niên và thánh nhân thanh niên

rơi vào trầm tư.

“Có biến, sư huynh, cần phải ra tay sao?”

Thánh nhân trung niên kia mở miệng hỏi thẳng.

“Lão sư từng nói, Hồng Hoang cổ sẽ ngóc đầu trở lại, cho nên khâm định ba

chúng ta là thánh trật tự, đổi thời gian, Hồng Hoang cổ đã sớm nên lặp lại,

nhưng chúng ta không nhận được bất cứ chỗ nào không đúng…”

“Chuyện xấu, là tốt cũng là xấu, thuận theo tự nhiên đi.”

Lão giả kia lắc đầu, vô cùng hào phóng.

Thánh nhân thanh niên nghe thấy thế, nói cho lão giả nghe mọi chuyện xảy ra ở

trong dòng thời gian.

Nghe xong những lời này, vẻ mặt lão giả kia vẫn không có biến hóa gì, chỉ khi

nhìn về phía thượng giới, trong đôi mắt lạnh nhạt có thêm chút tò mò…



Chỉ trong giây lát, mấy tháng trôi qua.

Trải qua mấy tháng giảng đạo, cảnh giới của Diệp Lạc ổn định lại, còn có chỗ

tinh thông.

Sau khi khiến cảnh giới của Diệp Lạc ổn định xong, Sở Duyên rời đi.

Trước khi rời đi, hắn bảo Diệp Lạc xử lý tốt đám đệ tử mới nhập môn.

Còn xử lý như thế nào, đương nhiên đều thu vào môn hạ của Sở Duyên.

Nếu không thì không thể xem như đệ tử của Sở Duyên, đương nhiên cũng

không thể dùng dạy phế để triệt tiêu quy tắc.

Nhưng mà thu đệ tử thì thu đệ tử, lần này Sở Duyên đều chẳng muốn đi, bảo

Diệp Lạc toàn quyền xử lý chuyện này.

Thứ nhất là hắn thực sự chẳng muốn thu nhận đệ tử, càng đừng nói các đệ tử có

trên ngàn.

Thứ hai, nhỡ đâu hắn đi lên thu đệ tử, người người đều thành tài, vậy hắn sẽ rất

xấu hổ.

Đơn giản là để Diệp Lạc giải quyết thì hơn.

Bản thân hắn không đi, đương nhiên là Diệp Lạc không dám từ chối Sở Duyên,

ngoan ngoãn đồng ý.



Phía đông Ẩn Thiên Đảo, nơi này là nơi đám đệ tử mới nhập môn đang ở.

Là đệ tử của Vô Đạo Tông, tuy ở chỗ cư trú linh khí không nồng đậm như trong

Vô Đạo Tông, nhưng mạnh hơn thế giới bên ngoài rất nhiều.

Trong vòng mấy tháng, Sở Duyên không để ý tới những đệ tử này.

Những đệ tử này cũng không nhàn rỗi, dưới thao tác của Tô Càn Nguyên, tiến

hành tu luyện thể chất cơ sở cho những đệ tử này, đánh đáy nền cho tu tiên

tương lai.

Một ngày này, Diệp Lạc xuất quan, đi tới phía đông Ẩn Thiên Đảo, tất cả đệ tử

của Vô Đạo Tông, thậm chí là mấy Đại La đều đi tới.

“Bái kiến đại tông chủ.”

Các đệ tử của Vô Đạo Tông hành lễ.

Mấy Đại La cũng hành lễ theo bọn họ.

Thân phận đại tông chủ, đủ khiến bọn họ hành lễ.

“Các vị không cần đa lễ.”

Diệp Lạc nhẹ nhàng vươn tay lên.

Một lực lượng vô hình lập tức dâng lên, đỡ các đệ tử của Vô Đạo Tông cùng

với mấy vị Đại La.

Chiêu thức đỡ người của Diệp Lạc, thực sự khiến mọi người kinh hãi.

Đám đệ tử của Vô Đạo Tông còn đỡ, người kinh hãi nhất vẫn là mấy vị Đại La.

Bọn họ đều là Đại La!

Cùng cảnh giới với Diệp Lạc trước mắt này!

Nhưng mà dưới lực lượng của đối phương, vậy mà bọn họ không có một chút

lực lượng phản kháng? Chuyện này không khỏi quá khoa trương.

Một Đại La ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Lạc, một lúc lâu sau, lão ta như hạ

quyết tâm mở miệng nói.

“Đại tông chủ, cảnh giới của ngươi hiện giờ là Đại La sao?”

Chỉ nghe Đại La này hỏi như vậy.

Những lời này vang lên, mấy Đại La đều nhìn về phía Diệp Lạc.

Bọn họ thực sự muốn biết được đáp án.

“Đúng vậy, tính ra mà nói, hiện giờ ta là cảnh giới Đại La.”

Diệp Lạc gật đầu thừa nhận.

Gương mặt mấy Đại La lập tức cứng đờ lại.

Đây là đang nói đùa sao?

Thực sự là Đại La?
Bình Luận (0)
Comment