Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1110

Bọn họ nhìn bóng dáng các đệ tử Vô Đạo Tông đứng trên bầu trời, trong đôi

mắt tràn ngập khát khao.

Bọn họ muốn thành nhân vật như vậy.

“Không thể ầm ĩ, các ngươi đợi ở đây, lát nữa đại tông chủ sẽ tự mình tới, thu

nhận các ngươi nhập môn.”

Trương Hàn đứng trên bầu trời, nói khẽ một câu như vậy.

Giọng nói của hắn ta nhẹ nhàng truyền ra.

Rất nhiều đệ tử mới nhập môn lập tức câm miệng, không dám nhiều lời nữa, sợ

sẽ vì vậy mà đắc tội Trương Hàn.

Trương Hàn vẫn luôn không chú ý những chuyện này, hắn ta lập tức quay đầu,

nhìn về phía đám đồng môn Vô Đạo Tông.

“Đại sư huynh còn chưa thu phục sao?”

Trương Hàn hỏi một câu.

“Có lẽ nhanh thôi, với thực lực của đại sư huynh, trấn áp mấy Đại La kia, còn

không phải là chuyện vô cùng đơn giản, có lẽ sẽ mau chóng trở về.”

Hoa Thần Y đi tới, trả lời một câu.

“Nói không chừng, đại sư huynh ỷ vào vừa mới đột phá, bành trướng, sau đó lật

xe, hiện giờ bị đè trên đất ma sát cũng không biết chừng.”

Trương Hàn âm dương quái khí nói một câu.

“Lật xe? Lão nhị, sao càng nghe lời đệ nói, càng nhìn đệ thấy ngứa mắt, không

bằng đệ ta so tài một trận, nhìn xem ta có thể lật xe hay không.”

Bỗng nhiên trong lúc này, một giọng nói truyền đến.

Trương Hàn muốn phản bác theo bản năng, nhưng hắn ta bất chợt sửng sốt.

Giọng nói này, sao quen tai như thế, hình như từng nghe ở đâu rồi.

Đây là…

Giọng của đại sư huynh?

Trương Hàn trợn to mắt.

Không đợi hắn ta tỉnh lại, một bàn tay đột nhiên đặt lên bả vai hắn ta.

“Lão nhị à, tới so tài một trận đi.”

Chỉ thấy không biết Diệp Lạc xuất hiện sau lưng Trương Hàn từ lúc nào.

Cả cơ thể Trương Hàn đều tê rần, gương mặt hắn ta cứng ngắc quay đầu, nhìn

Diệp Lạc đứng sau lưng mình, trong lúc này không biết nên khóc hay nên cười.

“Đại sư huynh, ta nói đùa thôi.”

Trương Hàn chỉ có thể cứng ngắc nói ra một câu như vậy.

“Được rồi, chuẩn bị tốt chuyện thay mặt sư tôn nhận đồ đệ đi.”

Diệp Lạc trợn mắt, chẳng muốn so đo với Trương Hàn.

“Được rồi, đại sư huynh, huynh đợi là được, ta đi chuẩn bị một lát.”

Trương Hàn nói xong câu đó, vội vàng bay xuống phía dưới, không dám dừng

lại.

Diệp Lạc không đi quản lão nhị này, ánh mắt hắn ta nhìn đám đệ tử mới nhập

môn ở phía dưới.

Bên kia tất cả đệ tử của Vô Đạo Tông đều nhìn Diệp Lạc.

Sau khi nhìn một lúc lâu, lại im lặng nhìn đám Đại La bay từ xa về, lúc này

gương mặt hơi tái nhợt.

Đại sư huynh thắng sao?

Trong lòng đám đệ tử của Vô Đạo Tông đều tràn ngập áp lực, phần lớn bọn họ

ngay cả Kim Tiên còn chưa đột phá, nhưng đại sư huynh đã tới Đại La Kim

Tiên.

Đương nhiên, có một người ngoại lệ. Đó chính là Tử Tô.

Tử Tô rất thờ ơ đối với chuyện này.

Nàng có tin tưởng, có thể nhanh chóng tăng cảnh giới, hơn chứng đạo làm

thánh, cho nên nàng không cảm thấy áp lực.

Đối với những chuyện này, Diệp Lạc vẫn luôn không nhận thấy được.

Hắn ta một lòng nghĩ làm thế nào thu nhận đám đệ tử này.

Chủ yếu là sư tôn chưa từng dặn dò hắn ta quá nhiều.

Hắn ta cũng không biết nên thu nhận thế nào.

Thu nhận đám đệ tử cùng cấp với bọn họ? Hay là gì khác?

Đang lúc Diệp Lạc cảm thấy vô cùng mơ hồ, một giọng nói vang lên bên tai hắn

ta.

“Thu tất cả làm đệ tử ký danh là được.”

Đây là giọng Sở Duyên.

Đạt được một câu này của Sở Duyên, Diệp Lạc lập tức hiểu ra, mang theo rất

nhiều đệ tử của Vô Đạo Tông bắt đầu làm việc.



Cùng lúc đó, trên bầu trời Ẩn Thiên Đảo.

Sở Duyên mở ra quý danh thần quang đứng đó, ở phía xa ngắm nhìn.

Từ khi Diệp Lạc đối chiến với mấy Đại La hắn đã đứng ở đây, quan sát toàn bộ.

Vừa rồi nhìn ra được Diệp Lạc mê mang, mới mở miệng nhắc nhở.

Sở dĩ nhận những đệ tử này thành đệ tử ký danh, đương nhiên là có suy tính của

hắn.

Vô Đạo Tông tính ra, đệ tử thân truyền của hắn có 16 vị, 16 vị đều là Thiên

Kiêu một phương.

Nếu như nhận hơn hàn người làm thân truyền, vậy hàm lượng vàng thân truyền

không cao, đến lúc đó nói ra, trái lại khiến Vô Đạo Tông mất mặt.

Cho nên nhận làm đệ tử ký danh là được.

“Chuyện này trái lại Lạc Nhi thực sự khoa trương.”

Sở Duyên nhìn phía dưới đang bận rộn, cùng với đám đệ tử mới nói chuyện

Diệp Lạc, có chút cảm khái.

Vừa rồi Diệp Lạc đối chiến với mấy Đại La kia, hắn cũng tận mắt chứng kiến.

Diệp Lạc chỉ dựa vào khí thế, đã đè ép mấy vị Đại La không thể chống cự.

Sức chiến đấu của Diệp Lạc thực sự rất cao.

“Trái lại phải nhanh đưa đệ tử kế tiếp lên Đại La Kim Tiên, sức chiến đấu của

Đại La Kim Tiên cao như vậy.”

Sở Duyên nghĩ như vậy.

Ánh mắt hắn đảo qua đám đệ tử phía dưới.

Do dự một lát, hắn vốn nhìn về phía Trương Hàn
Bình Luận (0)
Comment