Trương Hàn hoàn toàn không phát hiện được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ
có thể gật đầu.
Hắn ta nhìn bốn phương tám hướng một vòng.
Phía dưới cùng không gian, khắp ngõ ngách lóe lên từng đợt quang mang.
Đây cũng là điểm khác biệt du nhất trong không gian này.
Qua bên đó nhìn xem.
Trong đầu Trương Hàn dâng lên ý niệm như vậy.
Hắn ta không nói hai lời, bay lên trời, bay về phía bên kia.
Sau khi tới góc bên kia, lọt vào trong tầm mắt của Trương Hàn, là từng miếng
ngọc giản đang trôi nổi mà lên.
Những ngọc giản này căn bản không cần Trương Hàn đi tìm, trái lại là chủ yếu
đến tìm Trương Hàn.
Chỉ một lát sau, mấy chục ngọc giản đều bay tới bên cạnh hắn ta, rất có dáng vẻ
tùy ý hắn ta lựa chọn.
Đây là truyền thừa sao?
Truyền thừa này tới có phải có chút dễ dàng quá rồi không?
Trương Hàn ngẩn người.
Hắn ta chưa kịp nghĩ nhiều.
Ngay sau đó, những ngọc giản này nghiền nát ra, hóa thành từng tia lưu quang,
trốn vào trong mi tâm hắn ta.
Mẹ kiếp.
Truyền thừa này, đúng là chủ động.
Đây là ý nghĩ đầu tiên sau khi Trương Hàn tỉnh táo lại.
Sau đó hắn ta nhắm mắt lại, dốc toàn lực tiêu hóa nội dung trong ngọc giản.
…
Bên kia, Sở Duyên một tay chống cả không gian đương nhiên cũng thấy được
cảnh này.
Hắn không để ý.
Về chuyện vùng không gian này có một tàn hồn, sao hắn có thể không phát hiện
ra.
Hắn chỉ lười để ý mà thôi.
Dù sao tàn hồn này không thể tạo nên phong ba gì.
Có hắn ở đây tọa trấn, không có khả năng có chuyện đoạt xá xảy ra.
Thực sự cho rằng quý danh thần quang hắn là nói đùa ư?
Hắn chỉ cần đợi Trương Hàn tiêu hóa xong là được.
Sở Duyên kiên nhẫn chờ đợi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cuối cùng cũng mấy ngày trôi qua.
Trương Hàn tiêu hóa xong tất cả mọi thứ, mở mắt ra lần nữa.
“Sư tôn, đệ tử đã tiếp nhận toàn bộ truyền thừa ở đây, người để lại truyền thừa ở
nơi này tên là…”
Trương Hàn bay tới bên cạnh Sở Duyên, còn muốn nói gì đó.
“Không cần phải nói, vi sư không có hứng thú biết, đi thôi, đi tới một chỗ.”
Sở Duyên xua tay.
Hắn đánh ra một tia thần quang, ổn định lại không gian.
Sau đó cuốn theo Trương Hàn, rời khỏi vùng không gian này.
Nhưng mà trước khi rời đi, Sở Duyên để lại một tia thần quang, đánh lên người
tàn hồn trốn ở trong góc.
Xem như bồi thường cho người này.
Chuyện này khiến tàn hồn kia kích động muốn chết, dập đầu về phía Sở Duyên
rời đi, cảm đụng và nhớ nhung đại ân của Sở Duyên.
Tàn hồn tiếp tục đợi ở chỗ này, sớm muộn gì cũng sẽ tiêu tán, cho dù tìm được
người thừa kế, khiến người thừa kế giúp gã ta khôi phục, vậy cũng cần vô số
năm tháng, thậm chí có khả năng gã ta không đợi được tới ngày đó.
Nhưng một tia thần quang của Sở Duyên, trực tiếp khiến tàn hồn của gã ta ổn
định hơn, có thể tự do ra ngoài, điều này sao không khiến gã ta kích động được.
…
Bay ra thế giới bên ngoài, Sở Duyên dẫn Trương Hàn bay tới cơ duyên kế tiếp.
“Sư tôn, không phải nên cho ta chút thời gian, để ta tiêu hóa trước sao?”
Trương Hàn được thần quang cuốn đi, hơi mê mang hỏi.
“Tìm mấy cơ duyên trước đã, ngươi lại chậm rãi tiêu hóa, vi sư lo lắng ngươi
chỉ có một cơ duyên, còn không thể nhanh chóng tăng tu vi.”
Sở Duyên bày tỏ, mình đã dốc hết tâm can cho đệ tử này.
“Nhưng mà, nhưng mà…”
Trương Hàn còn muốn nhiều lời nói gì đó.
Sở Duyên vẫn luôn không cho cơ hội, nhanh chóng phi hành, bay xuống một
chỗ.
Hắn không tin lão nhị này cầm một cơ duyên, có thể hoàn thành tăng nhanh tu
vi.
Vẫn nên cho nhiều mấy cái, ổn thỏa một chút.
…
Cùng lúc đó, phía nam Đông Thần Châu, bên tiên triều Đại Thần.
Lý Thành đang xử lý sự vụ hàng ngày.
Tể tướng Đại Đường Gia Cát Vô Minh và đại tướng quân Đại Đường Hàn Vũ
trợ giúp củng cố tiên triều Đại Thần, thậm chí mở rộng một vòng bản đồ xong,
thì trở về tiên triều Đại Đường.
Cho nên mọi việc kế tiếp, đương nhiên đều do Lý Thành xử lý.
Tất nhiên là năng lực của Lý Thành cũng được.
Có lẽ là trí nhớ khắc ở bên trong bản thể, khiến cho mọi việc đều có thể xử lý
thành thạo.
Dưới quản lý thống trị của hắn ta, tiên triều Đại Thần không ngừng phát triển,
trở thành thế lực có danh tiếng ở Đông Thần Châu.
Nhất là trong giới phàm tục, danh vọng của tiên triều Đại Thần rất lớn.
Bởi vì cho dù là người nào cũng biết, tiên triều Đại Thần là một nơi an toàn, sẽ
không bị thế lực khác xâm lấn.
Ngọn nguồn chuyện này vô cùng đơn giản.
Lý Thành hoàng đế của tiên triều Đại Thần là đệ tử của thánh nhân ở Ẩn Thiên
Đảo, tiên môn khác đâu dám xâm lấn tiên triều Đại Thần.
Dần dần, tiên triều Đại Thần có danh vọng tuyệt đối trong giới phàm tục.
Một ngày này, một vị khách đến, khiến Lý Thành bứt ra khỏi đống công việc, tự
mình gặp mặt.