Đông Thần Châu, hư vô chi hải, Ẩn Thiên Đảo.
Vô Đạo Tông, khu vực đệ tử cư trú.
Lúc này, Trương Hàn đang nghênh ngang hành tẩu ở bên này.
Hắn ta đi vô cùng hăng hái, khí vũ hiên ngang.
Ước gì có thể mở đại trận quanh người, khiến người khác biết sự tồn tại của hắn
ta.
Không đúng.
Bình thường lúc này, hẳn là có đệ tử ra ngoài hành tẩu mới đúng.
Vì sao hôm nay không có ai.
Đây là hoang mang duy nhất trong lòng Trương Hàn đang hành tẩu.
Tiếp nhận những truyền thừa này, lại tiếp nhận giảng đạo của sư tôn nhà mình.
Lúc này hắn ta đã là cảnh giới Kim Tiên, còn là cảnh giới Kim Tiên đã củng cố.
Dựa theo lực lượng của cảnh giới Kim Tiên ở Tiên giới mà nói, đó chính là vô
địch trong cảnh giới Tiên Vương.
Ít nhất đám đại sư huynh nhà bọn họ là như vậy.
Khi ở cảnh giới Kim Tiên, cũng đã vô địch trong cảnh giới Tiên Vương, thậm
chí có thể so chiêu với cảnh giới Tiên Đế.
Trương Hàn nghĩ, mình nhất định có thể vô địch trong cảnh giới Tiên Vương.
Hắn ta, trong cùng cảnh giới không kém đại sư huynh!
Trong lòng Trương Hàn nghĩ như vậy, long hành hổ bộ đi về trước.
“Nhị sư huynh, đã lâu không gặp.”
Đột nhiên, một tiếng cười mang theo vài phần lạnh lùng, còn có chút ý cười
truyền đến.
Trương Hàn quay đầu lại nhìn thì thấy Tử Tô ở bên kia đi tới.
“Thập sư muội, đã lâu không gặp!”
Trương Hàn lập tức lộ ra ý cười, vội vàng đi tới, vô cùng nhiệt tình.
“Nhị sư huynh, làm sao vậy? Sao huynh biến mất hơn một tháng, lại trở nên
nhiệt tình như thế?”
Đôi mắt tử sắc của Tử Tô mang theo hoang mang.
Nàng nhìn nhị sư huynh này, vẫn luôn cảm thấy hơi kỳ lạ.
Nhưng nàng không biết kỳ lạ chỗ nào.
“Không có không có, nhị sư huynh vẫn nhiệt tình như vậy mà?”
Trương Hàn đi tới trước mặt Tử Tô, cười to.
“Nhị sư huynh, huynh có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
Tử Tô hơi lùi về sau một bước, thuận miệng nói một câu.
Nàng cảm thấy, nhị sư huynh này tuyệt đối có chuyện gì.
“Không có chuyện gì, chỉ muốn so tài với thập sư muội một trận, không biết
thập sư muội có thể so tài với nhị sư huynh ta một trận hay không?”
Trương Hàn lộ ra nụ cười ôn hòa, nói như vậy.
“So tài sao? Nhị sư huynh, hiện giờ ta là Thái Ất Kim Tiên mà.”
Tử Tô mơ hồ một lát.
Cảnh giới của nàng là Thái Ất Kim Tiên, hình như nhị sư huynh này chỉ mới là
Kim Tiên mà thôi.
“Không sao, chỉ so tài một trận mà thôi.”
Rõ ràng là Trương Hàn bành trướng.
Hắn ta cảm thấy dựa vào cảnh giới Kim Tiên, hắn ta có thể nghịch chiến Thái
Ất Kim Tiên.
“Nhị sư huynh… Được, nếu nhị sư huynh đã nói như vậy, đương nhiên là sư
muội sẽ không từ chối.”
Tử Tô cũng đã nhìn ra, quả quyết đồng ý.
“Đi một lát đi, sư muội, chúng ta ra ngoài tìm khu đất trống so tài đi.”
“Hả? Nhị sư huynh, không cần vội như vậy đâu.”
“Ta không vội, ta chỉ muốn so tài một lát mà thôi.”
“Nhị sư huynh, huynh đều đã túm ta đi, còn nói không vội ư?”
“Đồng môn với nhau đừng nên nói như vậy, tới so tài là được…”
“…”
…
Trong một vùng đất trống ở Ẩn Thiên Đảo.
Trương Hàn và Tử Tô đứng đối diện nhau.
Ở quanh người Trương Hàn, một phù văn trận pháp màu lam lơ lửng, rõ ràng là
hắn ta đang vận sức chờ phát động.
Chỉ cần một ý niệm trong đầu hắn ta, những phù văn trận pháp này sẽ hóa thành
một trận pháp, chỉ trong nháy mắt tấn công Tử Tô.
Trái lại bên Tử Tô, thực sự rất bình tĩnh.
Chỉ đứng ở chỗ đó.
Cho dù là khí thế gì đều không phóng thích.
“Sư muội, muội chuẩn bị xong rồi hả?”
Quanh người Trương Hàn vờn quanh vô số phù văn trận pháp, giống như một vị
thần, cao cao tại thượng.
“Sư huynh cứ việc ra tay.”
Tử Tô khẽ lắc đầu, hơi tùy ý nói một câu như vậy.
“Vậy sư muội, ta sẽ ra tay, muội chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Trương Hàn lại lặp lại một câu.
Tử Tô cười mà không nói.
Thấy cảnh tượng này, Trương Hàn không do dự nữa.
Tâm niệm của hắn ta vừa động, muôn vàn đại trận lập tức hình thành, bao phủ
lấy Tử Tô, trấn giết mà đi.
Mỗi một đại trận ở đây có được lực lượng giết một Tiên Vương thông thường.
Đại trận như vậy, còn có muôn vàn cái, uy năng không cần nói cũng biết.
Đối mặt với vô số trận pháp, Tử Tô không nhúc nhích chút nào.
Trong đôi mắt nàng hiện lên tử quang.
Sau đó…
Sau đó không còn sau đó.
Muôn vàn trận pháp lập tức nghiền nát mở ra.
Trái lại Trương Hàn ngơ ngác đứng tại chỗ, khi thì cười to, khi thì khóc, như là
trầm mê ở trong thế giới của mình.
Tử Tô chỉ cười, không để ý.
Xoay người rời đi.
Rất rõ ràng, Trương Hàn đã trầm luân ở thế giới trong mơ.
Trầm luân này đương nhiên nàng cũng đúng mực, quá hai ngày Trương Hàn sẽ
tự tỉnh.
Cho nên Tử Tô hoàn toàn không lo lắng.
Tử Tô lập tức quay về Vô Đạo Tông