Các đệ tử khác của Vô Đạo Tông vốn ôm nghi ngờ lập tức giật mình.
Đúng vậy, toàn bộ vấn đề, đợi bọn họ tu luyện tới chuẩn thánh, sư tôn bọn họ sẽ
giải đáp giúp cho bọn họ.
Bọn họ tin tưởng sư tôn nhà mình!
…
Đi về phía tây châu, trong vùng rừng rậm rộng lớn kia.
Tí tách…
Một thứ giống như chân trâu được đặt trên đống lửa, ngọn lửa đang nướng phát
ra âm thanh tí tách, đồng thời còn có mùi thơm truyền ra.
Từ Ngự ngồi bên cạnh, thường rải lên chút gia vị, nhìn vô cùng thảnh thơi.
Chẳng qua lúc này gương mặt hắn ta đầy nếp nhăn.
Đương nhiên hắn ta đã biết Huyền Pháp đạo nhân thành thánh, lập tức biến
thành Huyền Pháp thánh nhân.
Lúc ấy hắn ta chỉ lừa gạt mà thôi, không ngờ đối phương thực sự giết chết được
một thánh nhân, còn giẫm lên người ta thành thánh nhân.
“Ta có tính biến thành chôn giết một thánh nhân hay không?”
Từ Ngự sinh ra ý niệm này, ngay cả mình đều hoảng sợ.
Chuyện này chắc chắn không tính.
Không tính, nên nhân quả này không thể rơi lên đầu hắn ta.
Nếu như vậy còn tính trên đầu hắn ta, vậy chẳng phải hắn ta sẽ khóc chết sao?
Nhưng mà Huyền Pháp thánh nhân, sẽ không coi những lời hắn ta nói lúc trước
là thật đấy chứ?
Dù sao đối phương đều đã thành thánh, vô cùng vẻ vang.
Có lẽ không đi tìm hắn gặp xui xẻo đâu.
Từ Ngự nghĩ như vậy.
Nhưng ý niệm này của hắn ta còn chưa suy vong, một giọng nói khiến hắn ta
cảm thấy tuyệt vọng truyền từ sau lưng hắn ta tới.
“Từ Ngự, hiện giờ bần đạo đã thành thánh, ngươi có thể bái sư chưa?”
Không biết từ lúc nào, Huyền Pháp thánh nhân xuất hiện phía sau Từ Ngự, cứ
lẳng lặng đứng đó, nhìn hắn ta nướng thịt.
“Tham kiến Huyền Pháp thánh nhân.”
Từ Ngự vốn cơ thể cứng đờ, sau đó xoay người cúi người thi lễ.
Đối mặt với thánh nhân, hắn ta nên hành lễ.
Huyền Pháp thánh nhân vốn định nâng Từ Ngự, nhưng không biết vì sao được
Từ Ngự thi lễ, đạo tâm của lão ta hơi hỗn loạn.
Điều này khiến lão ta không khỏi nhíu mày, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng lão ta vẫn nhanh chóng ổn định lại đạo tâm.
“Từ Ngự, lúc trước ngươi nói phải thành thánh ngươi mới nhận ta làm sư tôn,
hiện giờ bần đạo đã thành thánh, ngươi còn không bái sư?”
Đôi mắt Huyền Pháp thánh nhân nhìn chằm chằm Từ Ngự, nói.
“Thánh nhân, hay là… Hay là thôi đi…”
Từ Ngự cười khổ nói.
“Lần này ngươi lại có lý do gì? Hơn nữa ngươi cũng biết, nếu ngươi bái bần đạo
làm vi sư, vậy sẽ là đệ tử của thánh nhân, ngươi có biết hàm nghĩa đệ tử của
thánh nhân không? Chuyện này đại biểu có thể đi ngang cả Tiên giới.”
Huyền Pháp thánh nhân thực sự không hiểu, vì sao Từ Ngự này muốn liên tục
từ chối lão ta.
“Chuyện này, thôi, thánh nhân, ta nói thật với ngươi vậy, thực ra sau lưng ta
cũng có một thánh nhân, ta là theo hầu của thánh nhân Vô Đạo Tông ở Ẩn
Thiên Đảo, chỉ vì một số duyên cớ, cho nên mới ra ngoài mà thôi.”
Từ Ngự chỉ có thể nói thật.
Hắn ta thực sự không muốn bái Huyền Pháp thánh nhân làm vi sư.
“Hả? Thánh nhân của Ẩn Thiên Đảo? Tên dã thánh nhân không ở Tiên giới
nhưng có ghế thánh nhân sao?”
Huyền Pháp thánh nhân lộ ra dáng vẻ khinh thường.
Giống như rất khinh thường thánh nhân không ở trong vị trí cửu đại thánh nhân
ở Tiên giới.
Lại càng mở miệng xưng “dã thánh nhân”.
Một câu “dã thánh nhân” này khiến Từ Ngự tức giận.
Hắn ta và các đệ tử của Vô Đạo Tông cùng có chung nhận thức, nhục nhã người
nào cũng được, không thể nhục nhã Sở Duyên.
“Tông chủ nhà ta là thánh nhân chân chính, thực lực hơn xa các ngươi, người
nào nói tông chủ nhà ta là dã thánh nhân?”
Từ Ngự tức giận, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Huyền Pháp thánh nhân,
trên người lộ ra khí tức bá đạo.
Chỉ trong thời gian ngắn, vậy mà khí tức này giúp hắn ta chống lại uy áp trên
người thánh nhân lộ ra.
“Hả? Chỉ là một dã thánh nhân đáng để ngươi bảo vệ như vậy ư? Cũng được!
Nhìn dáng vẻ của ngươi, không có ý định bái bần đạo làm vi sư vào lúc này, vậy
bần đạo đi đánh chết dã thánh nhân kia, khi đó ngươi sẽ tự động bái sư!”
Huyền Pháp thánh nhân để lại câu này xong, thì bước đi, biến mất không thấy,
giống như đi tìm Ẩn Thiên Đảo gây phiền phức.
Nghe thấy lời này, Từ Ngự lập tức tỉnh táo lại.
Toàn thân hắn ta run lẩy bẩy.
Hắn ta, hình như hắn ta gây phiền phức cho tông chủ rồi…
…
Ẩn Thiên Đảo.
Ngày này, Ẩn Thiên Đảo vốn sóng êm gió lặng đột nhiên mở ra tất cả trận pháp
phòng ngự.
Ở trong mắt đám đệ tử ký danh, vô số phù văn trận pháp trôi nổi mà lên, hình
thành vô số trận pháp ở tầng ngoài của Ẩn Thiên Đảo.
Đột nhiên xảy ra biến hóa, đương nhiên hấp dẫn ánh mắt bọn họ.
Nhưng mà ngay sau đó, vô số trận pháp ở tầng ngoài Ẩn Thiên Đảo đều nghiền
nát mà ra, một tia lưu quang xuyên thủng mà đến.