Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1130

Hắn cố gắng hiển lộ thân hình, đương nhiên là vì ổn định tâm tư của đệ tử.

Chứng minh hắn đến chỗ hẹn, không sợ thánh nhân kia.

“Đệ tử cung tiễn sư tôn, chúc sư tôn chiến thắng trở về!”

Diệp Lạc nhìn thấy lưu quang, lúc này chắp tay cúi đầu.

“Đám đệ tử cung tiễn sư tôn, chúc sư tôn chiến thắng trở về!”

Đệ tử khác của Vô Đạo Tông thấy thế, cũng chắp tay cúi đầu theo, miệng la lên.

Bọn họ thấy lưu quang kia chậm rãi đi xa.

“Sư tôn đến chỗ hẹn, vậy chúng ta cũng xuất phát đi về phía tây châu đi.”

Ánh mắt Diệp Lạc kiên định, nói một câu như vậy.

“Xin nghe theo lệnh của tông chủ!”

Mọi người nhao nhao mở miệng.

“Vậy thì lập tức xuất phát, đám đệ tử ký danh thì không cần, chỉ chúng ta là

đủ.”

Diệp Lạc nói một câu như vậy.

Giọng nói vừa dừng, hắn ta hóa thành kiếm quang rời đi, bay về phía tây châu.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám Trương Hàn đều đứng dậy, thi triển độn thuật

rời đi.

Đương nhiên là mấy vị Đại La cũng đuổi kịp.

Đám bọn họ hóa thành từng tia lưu quang, bay về phía tây châu.



Cùng lúc đó, bên kia, với tốc độ của Sở Duyên, chỉ trong nháy mắt đã đi tới

biên giới Đông Thần Châu.

Càng tới gần biên giới Đông Thần Châu, hắn càng khẩn trương.

Đây chính là cuộc chiến giữa thánh nhân đấy.

Lần trước tranh đấu với một vị thánh nhân, đã khiến hắn đủ thảm, hoàn toàn

không chiếm được tiện nghi gì.

Lần này sẽ xảy ra chuyện gì, thực sự là không thể nói rõ được.

Hơn nữa thánh nhân đối mặt lần này, là một thánh nhân từng đồ sát thánh nhân!

Trong lòng Sở Duyên cảm thấy mình có khả năng không giết chết được một

thánh nhân, đối phương có thể giết được một thánh nhân, hơn phân nửa là lợi

hại hơn hắn.

Cho nên lần này tới chỗ hẹn, nói không lo lắng đều khó có khả năng.

Dù sao Sở Duyên đã làm tốt chuẩn bị sách lược, hắn đã mở quý danh Thiên

Đạo, có khả năng tới trợ giúp hắn bất cứ lúc nào.

“Phù, không thể khẩn trương, phải tự tin một chút, quý danh thần quang ta có

được khả năng vô hạn, hươu chết về tay ai còn chưa biết được.”

“Tóm lại, nhất định phải nghiêm túc đối đãi, dốc toàn lực ứng phó, không thể

khinh thường.”

Trái tim Sở Duyên đều đã căng thẳng.

Hắn nhanh chóng đi tới bầu trời biên giới Đông Thần Châu.

Trong lúc này tầng mây trong bầu trời này đã sớm tiêu tán đi hết, ngàn dặm

không mây, chỉ có một bóng người đứng ở phía xa.

Đó là một người đàn ông trung niên mặc đạo bào màu đen, đầu cài trâm ngọc,

cầm phất trần trong tay.

Người đàn ông trung niên này đứng ở đó, trên người tràn ngập khí tức huyễn

hoặc khó hiểu vờn quanh.

Dưới khí tức này, bán thánh có vẻ nhỏ bé.

Thánh nhân, hơn xa bán thánh có thể so sánh!

Mà người đàn ông trung niên này đúng là Huyền Pháp thánh nhân!

Sở Duyên nhìn Huyền Pháp thánh nhân, cơ thể đều căng thẳng, nhưng hắn

không sợ hãi, mà lập tức bay tới cách Huyền Pháp thánh nhân không xa, đứng

đối diện nhau.

Hai người mỗi người đứng một bên, đây đó đối diện.

Hai người nhìn đối phương, trong lòng đều dâng lên vô số ý nghĩ.



Sở Duyên: “?”

Vì sao ta cảm thấy, khí tức của người này không được tốt lắm? Hình như rất

yếu?

Con hàng này đang che giấu, muốn chơi ngầm ư?

Cừ thật!

Bày tỏ mình yếu, lừa gạt hắn sơ suất, sau đó nhân cơ hội giết chết hắn, kế sách

hay!

Nhưng may mà đôi mắt Sở mỗ hắn đã xuyên thủng toàn bộ!



Trong lòng Sở Duyên cảnh giác, sao Huyền Pháp thánh nhân không hoang

mang.

Hắn ta nhìn Sở Duyên bao bọc trong thần quang, không thấy rõ bất cứ thứ gì,

trong lòng tràn ngập hoang mang.

Vị thánh nhân này…

Vì sao lão ta không nhìn thấu một chút nào…

Huyền Pháp thánh nhân bày tỏ, lão ta từng tự tay giết chết một thánh nhân,

thánh nhân kia là “Cầu Đạo Ma”, căn bản không cho lão ta loại cảm nhận này.

Chẳng lẽ trên người đối phương có dị bảo gì, có thể che chắn lão ta nhìn trộm?

Chắc chắn là như vậy.

Đợi lão ta giết đối phương, dị bảo này sẽ thuộc về lão ta.



Trong lòng hai người lóe qua đủ loại biến hóa.

Sở Duyên càng thêm cảnh giác hơn.

Huyền Pháp thánh nhân trở nên càng tham lam hơn.

Hai người đứng sóng đôi một lát, vẫn là Sở Duyên dẫn đầu mở miệng trước.

“Huyền Pháp thánh nhân.”

Sở Duyên mở miệng nói một câu, phá vỡ yên tĩnh.

“Thánh của Ẩn Thiên Đảo.”

Huyền Pháp thánh nhân cũng nhìn Sở Duyên, nhưng trong đôi mắt lão ta có

thêm khinh thường và khinh miệt.

Chỉ có điều lão ta cố kỵ thể diện, không lấy xưng hô “dã thánh nhân” gì đó với

đối phương.

“Huyền Pháp thánh nhân, xin hỏi bổn tọa có xung đột với ngươi ở đâu? Nếu

bổn tọa nhớ không nhầm, ngươi ta ngày xưa không oán ngày nay không thù, cớ

gì lại ước chiến?”

Sở Duyên hỏi ra vấn đề mình muốn hỏi nhất.

Hắn vẫn luôn không hiểu, rốt cuộc chuyện này là vì sao.

“Bần đạo tu hành, từ trước tới nay tùy tâm, thấy ngươi ngứa mắt, cho nên mời

ngươi đấu một trận, không hơn.”

Huyền Pháp thánh nhân thản nhiên nói.
Bình Luận (0)
Comment