Thành thật xin lỗi mn, hôm nay muội lại hẹn nhầm lịch cho chương 1165 lên
trước ((
Chương 1161: Thánh nhân tự bạo 2
Một vị thánh nhân tự bạo.
Phá hủy đó không chỉ là sinh linh, càng phá hủy linh khí trong Bắc Tiên Châu,
toàn bộ sinh cơ trong Bắc Tiên Châu.
Tốc độ của Từ Ngự so với tốc độ bạch quang khuếch tán, thực sự là một trời
một vực.
Chỉ trong nháy mắt, đã bị bạch quang đuổi theo.
Đôi mắt Từ Ngự trợn to, nhìn bạch quang tiến tới bao phủ hắn ta, muốn làm gì
cũng căn bản không kịp.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn bạch quang bao phủ hắn ta.
Xong rồi, xong rồi.
Lần này chơi lớn rồi.
Đây là ý nghĩ duy nhất trong lòng hắn ta.
Hắn ta chỉ có thể cố gắng phóng thích pháp lực, muốn ngăn cản bạch quang.
Khi bạch quang bao phủ hắn ta.
Từ Ngự chỉ cảm thấy ý thức mơ hồ, phản ứng trở nên rất chậm, trước ý thức của
hắn ta hoàn toàn mất đi, mơ hồ thấy được có bóng người hàng lâm trước mặt
hắn ta, giống như ngăn cản bạch quang thay hắn ta.
Trong lúc Từ Ngự vô tri vô giác, mơ hồ giống như nhìn thấy mình biến thành
người khác, vô địch khắp thiên hạ, đứng ở tận cùng dòng thời gian, quay lưng
về phía mọi thứ, trước mặt chỉ có thần bí…
…
Trận đần độn này không biết qua bao lâu.
Giống như qua một giây, lại giống như qua một năm, trăm năm, ngàn năm, vạn
năm…
Khi Từ Ngự tỉnh lại, hắn ta trợn to mắt.
Chỉ thấy ở bốn phương tám hướng hắn ta, tất cả đều là từng vùng phế tích, mặt
đất thành một vùng cháy sém, không có một ngọn cỏ, núi cao ở bốn phương tám
hướng cũng biến mất không thấy.
Trên bầu trời từng vùng mây đen bao trùm, cùng với từng trận huyết vũ.
Đây là…
“Ngươi có khỏe không?”
Một giọng nói ôn hòa vang lên.
Từ Ngự nghe thấy thế, vội vàng quay đầu lại nhìn.
Ở bên cạnh hắn ta, có một người đàn ông trung niên đang đứng.
Người đàn ông trung niên này gương mặt uy nghiêm, mặc áo bào cổ xưa, nhìn
giống áo bào mà không phải áo bào, rất kỳ lạ, trên người có đạo vận cường đại
vờn quanh.
“Đây là?”
Từ Ngự mê mang nhìn bốn phía, mở miệng hỏi một câu.
“Thánh nhân Vạn Pháp thần quân tự bạo, đồng quy vu tận với Kim Ô thiên
thánh, cả Bắc Tiên Châu do thánh nhân tự bạo mà hủy diệt, sinh linh không còn,
khí vận không còn, linh khí không còn…”
Người đàn ông trung niên kia thở dài, giống như rất tiếc hận.
Sau khi lão ta nói xong những lời này, thì hơi kinh ngạc nhìn Từ Ngự.
Lão ta tận mắt nhìn thấy Từ Ngự bị thánh nhân chi uy trùng kích trong óc, trùng
kích thần hồn, nhưng không ngờ tới chỉ mấy phút ngắn ngủi, đã nhanh chóng
khôi phục lại.
Những lời này vang lên, Từ Ngự đứng bên cạnh đều đã u mê.
Hai thánh nhân đã chết.
Bắc Tiên Châu trực tiếp không còn?
Tiên giới có tổng cộng bốn đại châu, trực tiếp không còn một đại châu sao?
Hơn nữa, còn có hai thánh nhân chết đi.
Chuyện này giống như là vì hắn ta khơi mào…
Biến thành chôn giết năm thánh nhân.
Bắc Tiên Châu còn trực tiếp không còn…
Cơ thể Từ Ngự đều đã run lẩy bẩy.
Chuyện này càng ngày càng khoa trương.
Hắn ta thực sự không cố ý.
Hắn ta rất muốn nói gì đó, nhưng người đàn ông trung niên đứng bên cạnh, hắn
ta không thể nói gì.
Còn nữa người đàn ông trung niên này, hình như rất không đơn giản.
Thánh nhân tự bạo, vậy mà người đàn ông trung niên này có thể bảo vệ được
hắn ta.
“Cho tới nay, Bắc Tiên Châu đều tồn tại tình huống hai tộc nhân yêu giao chiến,
sinh linh đồ thán đã không phải chuyện ngày một ngày hai, hôm nay có thánh
nhân tự bạo, chỉ sợ cũng là mệnh số của sinh linh Bắc Tiên Châu.”
Người đàn ông trung niên không chú ý Từ Ngự nghĩ gì, đi về trước hai bước,
thở dài nói.
“Xin hỏi tiền bối, ngươi là?”
Từ Ngự thật cẩn thận hỏi một câu.
“Thánh nhân, Cổ Thần.”
Người đàn ông trung niên mở miệng nói.
Người này đúng là Cổ Thần từ Đông Thần Châu tới.
Cổ Thần một đường tiến về phía bắc, đi tới Bắc Tiên Châu, đương nhiên biết
chuyện song thánh đại chiến, nhưng lão ta không có ý nhúng tay, vẫn luôn đi về
phía bắc.
Đi tới đi lui đụng phải Vạn Pháp thần quân tự bạo.
Cổ Thần vốn định trực tiếp rút lui, tránh bị ảnh hưởng tới, một thánh nhân tự
bạo là chuyện vô cùng khủng bố.
Trong quá trình rút lui, lão ta gặp phải Từ Ngự, khi nhìn thấy Từ Ngự lần đầu
tiên, lão ta cũng cảm nhận được.
Từ Ngự chính là “cơ hội sống” vị kia nói với lão ta, cho nên lão ta dốc toàn lực
ra tay bảo vệ Từ Ngự.
“Thánh nhân!”
Từ Ngự trợn to mắt, không biết làm sao.
“Xin hỏi, tiểu hữu ngươi tên là Từ Ngự đúng không?”
Cổ Thần nhìn chằm chằm Từ Ngự, trầm giọng hỏi.
“Phải, phải.”
Từ Ngự ngơ ngác gật đầu.
Ngay sau đó, chuyện khiến Từ Ngự càng thêm đờ đẫn đã xảy ra.
“Từ tiểu hữu, từ hôm nay trở đi, Cổ Thần ta sẽ là hộ đạo giả của ngươi, có ta ở
đây, nhất định sẽ bảo vệ con đường tu hành của ngươi không bị ngăn trở!”
Cổ Thần vội vàng mở miệng nói…