Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1179

Đối với chuyện này, Trương Hàn trả lời rất đơn giản.

“Thế lực ở trong bóng tối không thể lộ ra ngoài sáng, đương nhiên phải tìm

những người này. Ta chính là phụng lệnh của sư tôn, tới kiến tạo lực lượng ám

bộ thuộc Vô Đạo Tông, việc này ngươi biết là được đừng truyền ra ngoài.”

Trương Hàn nói như vậy.

“Lực lượng ám bộ sao? Xin hỏi lão đại, chuyện này có ích lợi gì?”

Thanh Phong yêu vương tò mò hỏi.

“Chuyện này ngươi không hiểu ư? Tác dụng của lực lượng ám bộ rất lớn. Đối

với bên ngoài, bất cứ chuyện gì không thể lộ ra ánh sáng đều có thể giao cho lực

lượng ám bộ làm. Đối với bên trong, lực lượng ám bộ có thể giám sát điều tra cả

tông môn xem có sâu mọt hay không, giám sát điều tra trong tông có đệ tử xao

nhãng tu hành hay không, tác dụng rất lớn.”

Trương Hàn cười nói.

Sau khi hắn ta nói xong, trong mắt lóe lên hào quang.

Hắn ta cảm thấy mình hoàn toàn lĩnh ngộ ra hàm nghĩa của “lực lượng ám bộ”.

Đợi hắn ta gây dựng “lực lượng ám bộ” xong, chắc chắn sẽ thâm nhập vào Vô

Đạo Tông trước tiên, im lặng quan sát đám đệ tử tu hành thay sư tôn.

Nếu có người lười biếng, hắn ta nhất định sẽ vận dụng lực lượng ám bộ, sửa

đúng bọn họ.

Đây mới là ý nghĩa chân chính của lực lượng ám bộ!

Chẳng trách sư tôn nói, chuyện này tất phải do hắn ta tự mình làm.

Cũng đúng, trên dưới cả Vô Đạo Tông, chỉ có Trương mỗ mới có năng lực này.

“Thì ra là thế, vậy lão đại, ngươi là người phụ trách cao nhất của lực lượng ám

bộ này ư?”

Đôi mắt Thanh Phong yêu vương tỏa sáng, dò hỏi.

“Nếu không thì sao? Ngoại trừ ta ra còn có người nào ư?”

Trương Hàn vừa bay, vừa liếc Thanh Phong yêu vương một cái, mở miệng hỏi.

“Lão đại ngươi là người phụ trách cao nhất của lực lượng ám bộ sao? Lão đại,

đừng nói nữa, từ hôm nay trở đi, ngươi bảo ta đi hướng đông, ta tuyệt đối không

đi hướng tây!”

Thanh Phong yêu vương vội vàng nói.

Cuối cùng hắn ta cũng ý thức được, mình ôm được cái đùi to cỡ nào.

Vị này chính là người chấp chưởng lực lượng ám bộ của Vô Đạo Tông.

Nếu hắn ta có thể lăn lộn tới làm trợ thủ đắc lực của người này, vậy địa vị tương

lai của hắn ta, không phải nước lên thì thuyền lên ư?

Thanh Phong yêu vương nghĩ tới hình ảnh đó, chính hắn ta đều bắt đầu kích

động.

“Tạm thời đợi xem trước đã.”

Trương Hàn chỉ thản nhiên đáp lại một câu.

Đương nhiên là hắn ta biết Thanh Phong yêu vương đang nghĩ gì, nhưng hắn ta

lười phản ứng lại.

Sau khi nói câu này xong, hắn ta không mở miệng nữa, dẫn theo Thanh Phong

yêu vương toàn lực phi hành.



Bên kia, Nam Thiên Châu.

Bên cạnh một con sông lớn dòng nước xiết.

Từ Ngự đang dẫn theo thánh nhân hộ đạo giả Cổ Thần của hắn ta, đang chuẩn

bị bắt cá.

Nhưng mà Từ Ngự không ra tay trước tiên, mà cầm lấy một quyển sách viết ra

trước.

Điều này khiến Cổ Thần ở bên cạnh rất tò mò.

Đây không phải là lần đầu tiên lão ta thấy Từ Ngự lấy ra thứ này.

Nhưng lúc trước lão ta không để ý lắm.

Bây giờ lại thấy có chút hứng thú, muốn nhìn xem Từ Ngự đang viết cái gì.

“Từ tiểu hữu, rốt cuộc ngươi đang viết gì đấy?”

Cổ Thần đi tới bên cạnh Từ Ngự, hỏi.

Lão ta vừa hỏi, vừa cúi đầu nhìn.

Chỉ thấy Từ Ngự viết một đoạn lên trên quyển sách này.

“Phía nam Tiên giới có một châu tên là Nam Thiên, ở nơi này phải trèo đèo lội

suối, có thể thấy được một con sông lớn, trong đó…”

Viết đến đây, Từ Ngự dừng lại.

“Không có gì không có gì, chỉ viết một chút thứ đồ chơi mà thôi, chúng ta mau

đi xem trong con sông này có thứ gì có thể nướng ăn hay không.”

Từ Ngự vội vàng nói.

Cổ Thần ở bên cạnh vẻ mặt mơ hồ.

Sao lão ta có cảm giác, Từ Ngự đang viết sách dạy nấu ăn vậy nhỉ?

Nhưng lão ta không tiện hỏi cái gì.

Chỉ có thể nhìn Từ Ngự nhìn phía bờ sông, tìm kiếm xung quanh.

“Thôi quên đi, để tiểu tử này quậy một trận, dù sao có ta che chở, cũng không

xảy ra chuyện gì.”

Cổ Thần chỉ có thể nghĩ như vậy.

Từ Ngự ở bên cạnh cũng không quản nhiều như vậy.

Đi tới bên bờ sông, ánh mắt nhìn khắp xung quanh, muốn tìm xem có con mồi

thích hợp hay không?”

Hắn ta nhìn một lát, đột nhiên thấy bên bờ sông có một người đang ngồi, cầm

một cái cần câu trong tay, giống như đang thả câu.

Bóng người này mặc thanh bào rộng rãi, mái tóc trắng xanh buông xõa ra, khí

chất vô hình vờn quanh người, khiến gã ta nhìn rất bất phàm.

Người này đúng là Thanh Thiên thánh nhân.

Từ Ngự nhìn thấy người này, sửng sốt một lát, nhưng hắn ta nhanh chóng hoàn

hồn, đi về phía người này.

“Tiên sinh, xin hỏi trên sông này có yêu tộc gì không?”

Từ Ngự vô cùng khách sáo hỏi.

“Trên sông không có sinh linh, nước con sông này không có sinh linh, sinh linh

không thể sống ở giữa sông.”

Thanh Thiên thánh nhân quay đầu nhìn về phía Từ Ngự, vẻ mặt không chút thay

đổi nói.
Bình Luận (0)
Comment